Chương 59. Bắt Đạo Tặc 3

Lần này cuối cùng Lạc Ngưng đã phản ứng lại, trong nháy mắt bừng tỉnh, một lần nữa chống lên thân thể, mở mắt ra nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường!

Dạ Kinh Đường cấp tốc nâng hai tay lên, vẻ mặt nghiêm túc, làm khẩu hình nhắc nhở:

"Ngươi đừng mất tập trung!"

Ta mất tập trung?

Lạc Ngưng vừa rồi đang ‘Chuyên tâm chú ý’ đến động tĩnh ngoài cửa sổ, cũng không cảm thấy mình mất tập trung.

Còn nữa coi như ta mất tập trung, ngươi liền có thể sờ ta? Còn sờ nơi đó...

Mắt thấy Dạ Kinh Đường cãi lại, Lạc Ngưng rất muốn rút kiếm cùng hắn nói đạo lý một chút, nhưng ngoài khách sạn có người tới, hẳn là đang trong trạng thái ẩn núp, vô thanh vô tức nhưng hình như cũng không rời đi.

Lạc Ngưng hung dữ trừng Dạ Kinh Đường một cái, sau đó ghét bỏ xoa xoa trên quần áo Dạ Kinh Đường, xoay người nằm thẳng xuống, tay đè lên nhuyễn kiếm ở bên hông, đè ép tâm tình:

"Ngày mai còn có chuyện, đi ngủ sớm một chút đi."

Dạ Kinh Đường thấy Lạc Ngưng tức giận, có chút nhún vai, đoan chính nằm thẳng, cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Khách sạn triệt để an tĩnh lại, hai người không nói gì thêm, liền tựa như sau khi hôn xong, vừa lòng thỏa ý tiến vào mộng đẹp.

Nhưng hai người bọn hắn vừa xong, trong khách sạn còn những người khác ở nữa.

Xung quanh có đủ loại người thuê trọ, người giang hồ lại không quá để ý đến lễ pháp, người tập võ thì tinh lực quá thừa, nam nữ ban đêm ở trong khách sạn sinh hoạt vợ chồng thực sự rất phổ biến.

Dạ Kinh Đường vừa nhắm mắt một lát, liền nghe thấy gian phong nào đó của khách sạn truyền đến:

"Ừm ~... Ân ~..."

Thanh âm như khóc như rên, so với Lạc nữ hiệp thì chuyên nghiệp hơn quá nhiều.

Vẻ mặt Dạ Kinh Đường cổ quái, lặng lẽ nhìn về phía Lạc Ngưng bên cạnh, đã thấy sắc mặt Lạc Ngưng vốn đã hồng lên, giờ dần dần hóa thành ráng đỏ, sau đó lại lạnh xuống, hai tay đặt ở trên bụng giữ chặt vạt áo, giả bộ như cái gì cũng đều không nghe thấy.

Đét…đét...

Kẽo kẹt kẽo kẹt...

Âm thanh giường chiếu lắc lư rất quen.

Dạ Kinh Đường đang chú ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ, nhưng bị loại tạp âm này quấy nhiễu, quả thực có chút phân tâm, lẩm bẩm một câu:

"Nữ nhân này thật cuồng nhiệt."

"Ừm... quá dâm đãng..."

Lạc Ngưng bị âm thanh này tra tấn đến mức tâm loạn như ma, nói thầm một tiếng, sau đó trở mình, chỉ cho Dạ Kinh Đường nhìn thấy cái gáy của nàng.

Dạ Kinh Đường thấy Lạc Ngưng mở miệng đánh giá, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, vốn định thuận miệng trò chuyện hai câu, nhưng nhìn bộ dáng Lạc Ngưng, đoán chừng không muốn nói chuyện, cũng không sao.

Trời tối người yên, mây mưa kéo tới, trong phòng, đối với cô nam quả nữ nằm cùng một chỗ mà nói, mỗi lần như vậy đều là một lần khảo nghiệm tâm trí.

Cũng may bản lĩnh của tên nam nhân cách đó cũng rất thấp, mới ba phút, liền ngừng động tĩnh, rồi lại truyền đến một tiếng nữ tử nổi nóng khiển trách:

"Chưa tới bữa chính mà ~..."

Lạc Ngưng như trút được gánh nặng, âm thầm thở ra.

Đêm mưa cũng triệt để an tĩnh lại, bên đường mới đầu còn có tiếng người, nhưng theo bóng đêm dần dần kéo tới, chậm rãi chỉ còn lại đèn lồng treo ngoài khách sạn, khẽ đung đưa ở trong mưa gió.

Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói gì nằm đến gần một canh giờ, bên ngoài từ đầu đến cuối cũng không có tiếp tục xuất hiện động tĩnh khác nữa.

Dạ Kinh Đường không đến mức mệt rã rời, thỉnh thoảng dò xét qua Lạc Ngưng đang nằm bên cạnh, nhìn xem có phải nàng ngủ thiếp đi hay không.

Lạc Ngưng ngược lại đã chậm rãi thích ứng với việc cùng Dạ Kinh Đường nằm chung một chỗ, sắc mặt khôi phục như thường, kiên nhẫn chờ con cá mắc câu.

Nhưng con cá bên ngoài kia, cẩn thận hơn nhiều so với bọn hắn tưởng tượng, cuối cùng cũng không có bất kỳ cái dị động gì, cho đến sau nửa đêm, cửa sổ truyền đến hai tiếng vang lên:

"Chít chít..."

Lông mi Lạc Ngưng động đậy, mở mắt ra, không rõ ràng lắm.

Dạ Kinh Đường thì hiểu ý của chim béo —— mở cửa sổ, chết cóng chim béo rồi!

Hắn quan sát cửa sổ một lát sau, đi qua người Lạc Ngưng, mang kiếm theo rồi đi về phía cửa sổ.

Kẹt kẹt ——

Cửa sổ nâng lên, gió lạnh mưa phùn lập tức tiến vào.

Chim béo xù lông, từ bên ngoài vèo một cái tiến vào phòng, lông đều ướt đẫm, trực tiếp đứng lên trên giường, bắt đầu lắc lắc điên loạn.

Bá bá bá ——

Giọt nước văng khắp nơi!

Lạc Ngưng nhíu mày, nhưng lại đau lòng, ôm chim béo đến, dùng chăn mỏng lau, ôn nhu hỏi thăm:

"Người đi rồi?"

Chim chim dãi gió dầm mưa một trận, rất là ủy khuất, đầu tiên là mở mỏ chim ra xin ăn.

Dạ Kinh Đường đứng ở cửa sổ quan sát một lát, mới đi đến trước mặt con chim béo, lấy thịt khô ném cho nó ăn:

"Hình như đi rồi."

Lạc Ngưng bận rộn lâu như vậy, chịu dày vò rất lâu, nghe thấy lời này tất nhiên là nổi nóng:

"Vậy làm sao bây giờ? Vở kịch này bị phát hiện rồi?"

Chim béo đã ăn xong, cuối cùng cũng dễ chịu một chút, dùng cánh chỉ về phía bên ngoài:

"Chít chít..."

Dạ Kinh Đường giải thích nói:

"Nó rất thông minh, có người đang âm thầm quan sát chúng ta, nó tất nhiên cũng đứng phía sau quan sát. Ta cũng không tin Vô Sí Hào có thể cẩn thận đến việc tìm ra một con chim theo dõi, đi theo nó đi bắt người là được."

Lạc Ngưng vẫn canh cánh trong lòng việc vừa rồi Dạ Kinh Đường vụng trộm chạm vào nàng nhưng chính sự đặt lên hàng đầu, cũng không tiện phát tác, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn, bay khỏi cửa sổ cùng Dạ Kinh Đường...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương