Nữ Hiệp Chậm Đã! (Bản Dịch)
-
Chương 54
Chương 54. Hoàng Tứ Lang
Lão ẩu tóc trắng suy nghĩ:
"Không có khả năng, khi Thương Khôi còn sống, Hồng Hoa Lâu còn có lực lượng để tiêu diệt Thủy Vân Kiếm Đàm, còn Hồng Hoa Lâu bây giờ, phải nhìn sắc mặt của Thủy Vân Kiếm Đàm. Lão thân nghe nói, các đường chủ của Hồng Hoa Lâu, hàng năm sẽ gặp mặt, đánh giá và thương nghị thế cục cũng như con đường mà Hồng Hoa Lâu định đi trong tương lai."
" Tổng thể thì lực lượng Hồng của Hoa Lâu cũng không nhỏ, tất nhiên sẽ cất giấu càng nhiều bí tịch, được xưng tụng là lão thủ giang hồ. Nếu bọn họ lăn lội trên giang hồ không nổi, cố ý hiệu trung với bản vương thì có thể cho bọn họ một cơ hội."
"Vâng."
Đông Phương Ly Nhân không tiếp tục chú ý đến Hồng Hoa Lâu nữa, tiếp tục dò xét:
"Một thương đội đi từ Lương Châu vào, hình như có Huyết Bồ Đề được giấu giếm ở trong đó. . . Huyết Bồ Đề là ai?"
" Là một sát thủ mười năm trước hoành hành ở Giang Nam, bày tay nhuốm đầy máu tươi, từng ám sát Thái Thú Sung Châu, bị triều đình và thậm chí là cả giang hồ truy sát vì vậy nên đã mai danh ẩn tích đến nay."
Ánh mắt lão già tóc trắng lộ ra một chút ngưng trọng:
"Người này võ nghệ không rõ, am hiểu cơ quan ám khí, ẩn nấp cải trang, kiên nhẫn cũng kinh người, từng bởi vì ám sát chưởng môn Thất Huyền Môn, sau đó ẩn náu ở gần môn phái một năm, nhiều lần gặp thoáng qua vẫn chưa từng xuất thủ, cho đến khi đối phương triệt để buông lỏng cảnh giác, mới ra một kích trí mạng rồi trốn đi thật xa. Bây giờ hắn ta lại một lần nữa xuất hiện, có thể là bị Lục Phỉ mời chào."
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy lời này, đuôi lông mày khóa chặt lại:
"Lục Phỉ mời chào loại thích khách đỉnh tiêm này, mục đích không phải để giết các trọng thần triều đình thì cũng là bản vương. Để Hắc Nha chú ý đến những người gần đây đến từ Lương Châu. . ."
Nói đến đây, Đông Phương Ly Nhân chợt nhớ tới Dạ Kinh Đường mới vừa từ Lương Châu vào kinh thành.
Nhưng mà Dạ Kinh Đường mới mười tám tuổi, niên kỷ không hợp, ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
Hiểu rõ xong tin tức mà Hắc Nha dâng lên, Đông Phương Ly Nhân đứng dậy đi lên trên sân thượng, dò xét tình huống của hoàng thành.
Nhưng vừa chú ý không bao lâu,nàng liền phát hiện đại biểu ca Vương Xích Hổ, đang ôm một thứ gì đó ở trong ngực, lén lén lút lút rời khỏi Hắc Nha.
Đông Phương Ly Nhân nhướng mày, dò hỏi:
"Vương Xích Hổ chuẩn bị làm cái gì vậy?"
"Chiều hôm qua Dạ Kinh Đường đến nhà bái phỏng, chuẩn bị bắt Vô Sí Hào, nhờ nha môn giúp đỡ, muốn mượn Vương Xích Hổ ít đồ."
Đông Phương Ly Nhân không cảm thấy Dạ Kinh Đường có bản lĩnh bắt được Vô Sí Hào, nghe thấy việc này cũng cảm thấy hứng thú, vì vậy liền quay đầu hỏi thăm:
"Hắn mượn cái gì? Nhuyễn Cốt Hương, Ly Hồn Châm?"
"Ây. . ."
Lão già tóc trắng có chút chần chờ, nhưng cũng không thể lừa gạt Tĩnh Vương, ngẫm lại liền đi đến trước mặt Đông Phương Ly Nhân, nhỏ giọng nói nhỏ hai câu.
Đông Phương Ly Nhân yên lặng nghe, sau đó khí khái hào hùng mười phần, gương mặt có chút đỏ lên, cau mày nói:
"Hắn bị bệnh à?"
"Ai, vì công việc, điện hạ không nên so đo những tiểu tiết này. . ."
Đầu hạ trời có mưa phùn, nước mưa rơi xuống mặt đường lát đá xanh, phát ra tiếng lốp bốp.
Trong chuồng ngựa bên cạnh quán rượu, có một con ngựa chạy vội qua, vừa mới ngừng lại, trong miệng và mũi nó vẫn phun ra hơi thở nặng nề.
"Xùy —— xùy —— "
Trong quán rượu không có ai, chỉ nghe được tiếng nói truyền ra từ cửa sổ:
"Đã mang đồ vật đến chưa?"
"Mang đến rồi."
"Thứ gì?"
"Giác tiên sinh."
"Giác. . . Hả?"
Trong tửu lâu, Dạ Kinh Đường mặc áo choàng màu đen, đầu đội mũ rộng vành, là cách ăn mặc của hiệp khách, ngồi bên cạnh bàn, nhận một cái hộp gỗ tử đàn mà Vương Xích Hổ đưa tới, ánh mắt quái dị.
Có thể Vương Xích Hổ sợ mang tai tiếng cho nên tính cảnh giác cực cao, lấy thân hình che chắn ánh mắt của chưởng quỹ và tiểu nhị, nhỏ giọng nói:
"Vật này do cả khối phỉ thúy điêu khắc thành đó, chỉ riêng giá trị nguyên liệu cũng không dưới ngàn lượng, còn được các nghệ nhân tiền triều điêu khắc ra, người đã dùng qua không phải Vương phi thì chính là nhất phẩm phu nhân. Sau khi Đại Ngụy khai quốc, vật này nhiều lần qua tay, cuối cùng trôi dạt tới phủ Định An Hầu. . ."
Dạ Kinh Đường nhìn hộp gỗ tử đàn tinh tế, quả thực là không dám mở:
"Vương huynh, ta nhờ ngài giúp tìm kiếm vật gì quý giá, nhưng đây cũng quá. . . Quá quý rồi, vật này. . ."
Vẻ mặt Vương Xích Hổ nghiêm túc:
"Vì triều đình làm việc, không cần so đo những chuyện nhỏ này. Dạ lão đệ còn có thể nghĩ được thứ khác không, có cái nào phù hợp hơn cái này không?"
Dạ Kinh Đường thực sự không nghĩ ra, lúc đầu hắn cảm thấy mượn cái yếm tơ vàng của Tĩnh Vương đã không bình thường lắm rồi, vạn vạn không nghĩ tới Vương Xích Hổ còn nghĩ ra thứ kì quái hơn.
Nhưng mà cái đồ chơi này thực sự sẽ không giống đồ vật mà quan phủ đưa ra để làm mồi nhử, truyền đi cũng đủ khó nghe, mà giá trị, lai lịch cũng có thể hấp dẫn phi tặc như Vô Sí Hào, cực kì phù hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook