Nữ Hán Tử Xuyên Qua Làm Ác Bá
-
Chương 49: Gặp sai nha
"Không ngờ cái bẫy đơn giản hôm qua mình làm trên cây lại bắt được hai con cò ma." Đinh Gia Hòa lấy dây leo trói hai chân con cò lại, chậc chậc cảm thán. Ở hiện đại, ông nội nàng rất giỏi làm bẫy tre bắt cò đặt ngoài ruộng, đôi lúc cũng làm vài cái bẫy chuột để hù dọa bọn chuột đồng không phá hoại mầm khoai mầm đậu. Bản thân chuyên phụ ông vót tre cột dây nên không cần ông nội chỉ dạy nhiều đã tự mò mẫm làm ra vài cái bẫy rồi hăng hái đặt khắp nơi. Nhớ lại khoảng thời gian quậy tưng bừng lúc nhỏ, vẻ mặt Đinh Gia Hòa hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
Hai con cò này, Đinh Gia Hòa tính toán mổ bụng, nhét lá chanh và rau thơm vào, vừa quay vừa bôi mỡ heo pha muối, đảm bảo thơm ngon hết ý. Kinh nghiệm nấu ăn theo phong cách thôn quê là khoản nàng rất có thiên phú, chỉ có điều vào thành phố đi làm, nàng không có không gian trổ tài, ngày ngày đi làm bận rộn, thời gian ngủ còn thiếu, sức đâu mà vẽ vời chuyện nấu nướng.
"Nướng chúng mày vàng óng ánh xong. Ta sẽ đến chỗ hẹn hò với tiểu phu lang tương lai. Ta một con, Tiểu Ngư Nhi một con."
Huýt sáo, Đinh Gia Hòa khoái chí đi qua bờ sông, không ngờ lại bắt gặp Đinh Thành Tài đang bước xuống thuyền.
“Nữ đại?” Nhìn thấy Đinh Gia Hòa xách hai con cò trên tay đi tới, Đinh Thành Tài không xác định kêu một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sau ngày thành thân, ả đã từng chứng kiến Đinh Gia Hòa nổi điên, nhưng cũng không xem là việc quan trọng gì, tuy nhiên hiện tại… Đại tỷ này của ả, quả thật giống như thay đổi thành người khác.
Ánh mắt đầu tiên Đinh Thành Tài nhìn Đinh Gia Hòa là kinh ngạc, ánh mắt thứ hai liền biến thành chán ghét, Đinh nữ đại này vậy mà dám mặc quần áo của ả.
Tuy trước đó Đinh Thành Tài cũng nghe Đinh bà nói về chuyện Đinh Gia Hòa chuyển đến ngủ ở phòng ả, nhưng không ngờ tới, thứ bẩn thỉu quê mùa này thế nhưng còn mặc quần áo của mình… Từ xưa tới nay, Đinh Thành Tài ghét nhất là người khác động vào đồ vật của mình.
“Thành Tài, đây chính là đại tỷ kia của ngươi.” Một nữ tử mặc quần áo sai nha đứng bên cạnh Đinh Thành Tài đột ngột lên tiếng, nhướn mày cười như không cười nhìn Đinh Gia Hòa.
Nàng ta tên là Thẩm Minh Phi, đúng là một sai nha.
Sai nha ở huyện Hà Thành, trên cơ bản đều là đời đời truyền xuống, nếu cha không làm liền đến nữ nhi làm, bởi vì công sự nhiều ít đều có thể lấy chút nước luộc, cho nên cuộc sống của mấy sai nha đều không tồi, thường thì mấy đời nha dịch truyền xuống đều rất có của cải.
Nhưng Thẩm Minh Phi lại bất đồng, ả là người rất thích đánh bài bạc, trong nhà có chút bạc đều bị nàng ta nướng hết vào trong sòng bài, cho nên cuộc sống của ả cũng không tốt. Lần này nhận lời Đinh Thành Tài tới hù dọa người, một phần vì nể tình, mặt khác cũng thuận tiện vớt chút khoản thu nhập thêm.
“Đúng vậy, đây chính là đại tỷ ta.” Đinh Thành Tài gật đầu nói, lại nhìn về phía Đinh Gia Hòa:
"Đại tỷ, theo chúng ta đi về nhà thôi.” Đinh đồ tể và Đinh lão ăn khổ từ chỗ Đinh Gia Hòa nên muốn làm lớn chuyện, nhưng Đinh Thành Tài lại không muốn làm như vậy, ả không muốn người trong thôn giòm ngó chế giễu.
Đinh Gia Hòa đưa mắt nhìn Đinh Thành Tài một cái, lại nhìn sai nha bên người ả, đôi mày hơi cau lại.
Nàng cảm thấy được có chút không thích hợp.
Hai con cò này, Đinh Gia Hòa tính toán mổ bụng, nhét lá chanh và rau thơm vào, vừa quay vừa bôi mỡ heo pha muối, đảm bảo thơm ngon hết ý. Kinh nghiệm nấu ăn theo phong cách thôn quê là khoản nàng rất có thiên phú, chỉ có điều vào thành phố đi làm, nàng không có không gian trổ tài, ngày ngày đi làm bận rộn, thời gian ngủ còn thiếu, sức đâu mà vẽ vời chuyện nấu nướng.
"Nướng chúng mày vàng óng ánh xong. Ta sẽ đến chỗ hẹn hò với tiểu phu lang tương lai. Ta một con, Tiểu Ngư Nhi một con."
Huýt sáo, Đinh Gia Hòa khoái chí đi qua bờ sông, không ngờ lại bắt gặp Đinh Thành Tài đang bước xuống thuyền.
“Nữ đại?” Nhìn thấy Đinh Gia Hòa xách hai con cò trên tay đi tới, Đinh Thành Tài không xác định kêu một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sau ngày thành thân, ả đã từng chứng kiến Đinh Gia Hòa nổi điên, nhưng cũng không xem là việc quan trọng gì, tuy nhiên hiện tại… Đại tỷ này của ả, quả thật giống như thay đổi thành người khác.
Ánh mắt đầu tiên Đinh Thành Tài nhìn Đinh Gia Hòa là kinh ngạc, ánh mắt thứ hai liền biến thành chán ghét, Đinh nữ đại này vậy mà dám mặc quần áo của ả.
Tuy trước đó Đinh Thành Tài cũng nghe Đinh bà nói về chuyện Đinh Gia Hòa chuyển đến ngủ ở phòng ả, nhưng không ngờ tới, thứ bẩn thỉu quê mùa này thế nhưng còn mặc quần áo của mình… Từ xưa tới nay, Đinh Thành Tài ghét nhất là người khác động vào đồ vật của mình.
“Thành Tài, đây chính là đại tỷ kia của ngươi.” Một nữ tử mặc quần áo sai nha đứng bên cạnh Đinh Thành Tài đột ngột lên tiếng, nhướn mày cười như không cười nhìn Đinh Gia Hòa.
Nàng ta tên là Thẩm Minh Phi, đúng là một sai nha.
Sai nha ở huyện Hà Thành, trên cơ bản đều là đời đời truyền xuống, nếu cha không làm liền đến nữ nhi làm, bởi vì công sự nhiều ít đều có thể lấy chút nước luộc, cho nên cuộc sống của mấy sai nha đều không tồi, thường thì mấy đời nha dịch truyền xuống đều rất có của cải.
Nhưng Thẩm Minh Phi lại bất đồng, ả là người rất thích đánh bài bạc, trong nhà có chút bạc đều bị nàng ta nướng hết vào trong sòng bài, cho nên cuộc sống của ả cũng không tốt. Lần này nhận lời Đinh Thành Tài tới hù dọa người, một phần vì nể tình, mặt khác cũng thuận tiện vớt chút khoản thu nhập thêm.
“Đúng vậy, đây chính là đại tỷ ta.” Đinh Thành Tài gật đầu nói, lại nhìn về phía Đinh Gia Hòa:
"Đại tỷ, theo chúng ta đi về nhà thôi.” Đinh đồ tể và Đinh lão ăn khổ từ chỗ Đinh Gia Hòa nên muốn làm lớn chuyện, nhưng Đinh Thành Tài lại không muốn làm như vậy, ả không muốn người trong thôn giòm ngó chế giễu.
Đinh Gia Hòa đưa mắt nhìn Đinh Thành Tài một cái, lại nhìn sai nha bên người ả, đôi mày hơi cau lại.
Nàng cảm thấy được có chút không thích hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook