_Hai người giúp việc
bâng thức ăn lên để lên bàn vuông màu cẩm thạch trắng ,những món ăn
trước mắt không nhiều nhưng đẹp mắt như khách sạn 5 sao,thấy vậy cô bắt
đầu ngồi xuống ăn khi ăn tuy hơi nhanh nhưng không hề thô tục ngược lại
cảm thấy ưu nhã ,ăn xong lau khóe miệng cô đứng dậy đi về phía phòng
khách ngồi xuống ghế salon màu trắng khí thế liền bộc phát như nữ vương
ra lệnh với quản gia:
_” bà quản gia”
_Bà quản gia nghe vậy có chút không kiên nhẫn thì đến chỗ cô: “ thưa đại tiểu thư ,ngài cho gọi tôi có việc ạ. “
_Cố Hàn Băng không quản thái độ của bà liền nói “bà hãy gọi luôn tất cả mọi người trong biệt thự này tập trung lại cho tôi ngay lập tức“.
_Bà quản gia thấy cô kì lạ và không biết rõ cô làm vậy có ý gì vẫn đứng do dự đó chưa đi nghĩ thầm “ cô ta nghĩ gì trong đầu nhỉ sao tự dưng lại nói vậy,đúng là kì lạ ,….. Ách chắc không bị điên nữa chứ”
_Cô thấy bà không chấp hành vẫn còn đứng đó ,cô có chút không kiên nhẫn ,cô hạ giọng âm thanh uy nghiêm có chứa hàn khí lạnh lùng như băng nhàn nhạt sát khí “ bà còn tiếp tục đứng đó nữa sao,tôi không muốn nhắc lại lần thứ 2,nếu còn tiếp tục đứng đó thì đừng trách tôi không ‘nhắc nhở’ bà”
Bà giật mình nghe vậy rùng mình ,bà nhìn khí thế uy nghiêm đó thật đáng sợ, cảm giác thực áp lực làm cho bà không thể không lỗ mãng mà quì dưới chân cô không dám ngẩng đầu lên tựa như nữ vương cao cao tại thượng vậy “ Ách… tôi ..tôi..a..không..tôi xin lỗi ,tôi làm ngay “,nói xong xoay người đi làm theo lời cô .
_Tất cả mọi người trong biệt đều đã tập trung trong phòng khách đứng trước mặt cô , cô quan sát thấy chỉ có tổng cộng 4 nữ giúp việc và 1 bà quản gia thôi cũng tiện thấy luôn thái độ trong mắt những người ở đây dù bề ngoài họ cung kính thật chất trong mắt họ hiện lên khinh bỉ,chán ghét,châm chọc,nghi hoặc, coi thường,cái gì đều có cô đều thu vào trong mắt, hừm….cô nghĩ “ oh,rất tốt ...có cam đảm dám dung thái độ đó nhìn người đứng đầu trong gia tộc và trong giới hắc bạch tôi cơ đấy ,lát tôi sẽ cho các người biết vị trí mình đang đứng là ở đâu…” , cô thấy vậy cô nhìn bà quản gia nói:
_” bà đến nói cho tôi biết hiện tại và cả thời gian vừa qua cho tôi biết ngay cả trong gia tộc cũng nói “.
_Bà nghe vậy nghi hoặc nhìn cô nhưng vẫn trả lời cô như tưởng cô nói về họ” thời gian qua không phát sinh cái gì cả thưa đại tiểu thư ,và hôm qua đại tiểu thư ngài đã về nhà cùng với 5 người đàn ông vào phòng cô sau đó chúng tôi tuy muốn ngăn cản nhưng sợ ngài không muốn làm phiền nên chúng tôi không quấy rầy ngài,đến rạng sáng khoảng 3h họ ra khỏi không nói gì liền về ạ“.
_Nói tới đây bà càng châm chọc, khinh bỉ,coi thường cô nhưng không dám biểu hiện ra,bà tiếp tục sự nghiệp trả lời câu hỏi của cô về gia tộc “... ......”
_________ cắt phân tuyến về gia tộc__________
_Cô nghe vậy tuy cô biết hết do kế thừa trí nhớ nhưng vẫn cần biết tình hình rõ hơn, cô nhìn bà chằm chằm không có cảm xúc ,lạnh lùng nhìn bà ,mà bà chưa nghe thấy cô nói gì chỉ thấy đôi mắt màu tím hồng huyền bí tà mị của cô nhìn bà chằm chằm mãi 1 cách lạnh lùng không có cảm xúc cảm giác giống tử thần từ địa ngục nhìn chằm bà như nhìn con mồi vậy,Bà cảm nhận mà bất giác rùng mình đổ mồ hôi hơi run người.
_Cô thu hồi ánh mắt của mình ,giọng lạnh nhạt thản nhiên “Bà có biết thái độ của bà là gì không, lá gan của bà rất lớn nhỉ“.
_Bà giật mình ngạc nhiên nhìn cô bất giác nói “ là..là cái gì?“.
_Cố Hàn Băng thản nhiên nhìn bà nhàn nhạt ,khóe miệng khẽ nhếch lạnh lùng,giọng nói càng âm trầm chứa chút 1 tia hàn khí “ Bà nói xem ,thân phận của tôi là gì,còn thân phận của bà là gì? Hửm?”
_Bà run người hiểu ý tứ của cô “ Tôi..tôi......tôi.. xin lỗi thưa đại tiểu thư..tôi..“.
_Cô giơ tay ngừng cắt lời nói của bà “tôi bây giờ cho bà 2 lựa chọn 1 là ra khỏi biệt thự tất nhiên tôi sẽ đưa lương cho bà và cho bà rời đi, 2 là bà có thể tiếp tục ở đây nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của tôi không cho phép phản bội ,tùy tiện làm việc riêng hay dùng thái độ của bà như hôm nay đối với tôi ,tôi cũng sẽ cho bà rời đi“.
_Bà bất ngờ trước lời nói của cô lắp bắp “Đại..đại tiểu thư..ngài tại sao phải đuổi tôi ,tôi làm gì sai sao ?”
_khuôn mặt Cố Hàn Băng càng âm u rồi quay lại khuôn mặt thản nhiên càng lạnh lùng nhìn bà “Tôi cho bà lựa chọn chứ không phải cho bà chất vấn tôi, tôi cho bà 3 giây lựa chọn“.
_bà bất ngờ không ngờ cô lại làm thế nhưng mà bây giờ bà nhìn lại cô có chút xa lạ không giống cô thường ngày ,luôn luôn chửi rủa ,tức giận hay sai khiến họ,luôn ăn mặc hở hang ra ngoài kiếm nam nhân mà đi quyến rũ về , nhớ cô là người háo sắc,đầu óc ngu xuẩn,não tàn mà ai cũng chán ghét,hận cô,khinh bỉ cô còn hiện tại cô cứ như cô thay đổi thành một người khác vậy không còn ăn mặc hở hang,kín đáo mà còn thản nhiên đối đáp 1 cách sắc bén như vậy,nhìn cô có khí chất lạnh lùng cao quí,ưu nhã như u lan trong đêm tối ,lẽ nào ngày hôm đó cùng mấy nam nhân kia đụng đầu hay gì đó mà thay đổi sao.
_Bà cứ suy nghĩ đánh giá mãi mà không biết trước mặt cô đang tính thời gian lựa chọn cho bà.
_Cô lên tiếng cắt phăng suy nghĩ của bà “ bà đã hết thời gian lựa chọn ,hiện giờ bà lập tức thu dọn hành lí rời khỏi đây ,tôi sẽ đưa lương tháng cho bà mà đi“.
_Bà giật mình bối rối “ thưa ngài,không cần phải làm thế ,ngài không thể đuổi tôi đi tôi làm ở đây 10 năm kể từ khi người của gia tộc giao tôi cho ngài để chăm sóc ngài ,sao có thể lập tức rời đi,không thể a ...”
_” đáng tiếc tôi đã nói rồi tôi cho bà cơ hội lựa chọn trong vòng 3 giây,bây giờ bà còn muốn nói điều đó với tôi sao, tôi nói 1 là 1 ,không thay đổi gì hết.Nể tình bà chăm sóc cho tôi 1 cách “tuyệt vời” thì tôi cho bà rời đi mà không giết bà đó đã là giới hạn nhất của tôi “, cô nhấn mạnh 2 từ 'tuyệt vời' cô biết bà hiểu ý tứ của cô nên mới nói như vậy.
_Cô không quan tâm thái độ ,sắc mặt kinh hoảng của bà ,cô liếc nhìn những người còn lại “ còn các người cũng biết vị trí của mình là gì rồi chứ”
_bốn người giúp việc bối rối,kinh ngạc vài giây sau” dạ…chúng tôi biết ạ“.
_” rất tốt vậy thì các cô chuẩn bị đồ đạc thu dọn chuẩn bị nhận lương sau đó rời khỏi đây,các cô đã đuổi việc” cô nói 1 câu bang quơ cứ như thời tiết rất đẹp ,không hề trách mắng hay lo sợ những người này.
_4 cô giúp việc nghe vậy liền kinh ngạc lần nữa,không thể tin những gì họ nghe thấy,nhìn cô như nhìn quái vật vậy(LinhNana: mấy người nhìn Băng tỷ là quái vật thiệt à…*tò mò*;4 người giúp việc: tất nhiên rồi, cô không thấy cô ta nói sao,…*liếc xéo*;CHB: Ân~ vậy sao..đó là hiển nhiên,chả trách ai….*cười nhạt*)
_” bà quản gia”
_Bà quản gia nghe vậy có chút không kiên nhẫn thì đến chỗ cô: “ thưa đại tiểu thư ,ngài cho gọi tôi có việc ạ. “
_Cố Hàn Băng không quản thái độ của bà liền nói “bà hãy gọi luôn tất cả mọi người trong biệt thự này tập trung lại cho tôi ngay lập tức“.
_Bà quản gia thấy cô kì lạ và không biết rõ cô làm vậy có ý gì vẫn đứng do dự đó chưa đi nghĩ thầm “ cô ta nghĩ gì trong đầu nhỉ sao tự dưng lại nói vậy,đúng là kì lạ ,….. Ách chắc không bị điên nữa chứ”
_Cô thấy bà không chấp hành vẫn còn đứng đó ,cô có chút không kiên nhẫn ,cô hạ giọng âm thanh uy nghiêm có chứa hàn khí lạnh lùng như băng nhàn nhạt sát khí “ bà còn tiếp tục đứng đó nữa sao,tôi không muốn nhắc lại lần thứ 2,nếu còn tiếp tục đứng đó thì đừng trách tôi không ‘nhắc nhở’ bà”
Bà giật mình nghe vậy rùng mình ,bà nhìn khí thế uy nghiêm đó thật đáng sợ, cảm giác thực áp lực làm cho bà không thể không lỗ mãng mà quì dưới chân cô không dám ngẩng đầu lên tựa như nữ vương cao cao tại thượng vậy “ Ách… tôi ..tôi..a..không..tôi xin lỗi ,tôi làm ngay “,nói xong xoay người đi làm theo lời cô .
_Tất cả mọi người trong biệt đều đã tập trung trong phòng khách đứng trước mặt cô , cô quan sát thấy chỉ có tổng cộng 4 nữ giúp việc và 1 bà quản gia thôi cũng tiện thấy luôn thái độ trong mắt những người ở đây dù bề ngoài họ cung kính thật chất trong mắt họ hiện lên khinh bỉ,chán ghét,châm chọc,nghi hoặc, coi thường,cái gì đều có cô đều thu vào trong mắt, hừm….cô nghĩ “ oh,rất tốt ...có cam đảm dám dung thái độ đó nhìn người đứng đầu trong gia tộc và trong giới hắc bạch tôi cơ đấy ,lát tôi sẽ cho các người biết vị trí mình đang đứng là ở đâu…” , cô thấy vậy cô nhìn bà quản gia nói:
_” bà đến nói cho tôi biết hiện tại và cả thời gian vừa qua cho tôi biết ngay cả trong gia tộc cũng nói “.
_Bà nghe vậy nghi hoặc nhìn cô nhưng vẫn trả lời cô như tưởng cô nói về họ” thời gian qua không phát sinh cái gì cả thưa đại tiểu thư ,và hôm qua đại tiểu thư ngài đã về nhà cùng với 5 người đàn ông vào phòng cô sau đó chúng tôi tuy muốn ngăn cản nhưng sợ ngài không muốn làm phiền nên chúng tôi không quấy rầy ngài,đến rạng sáng khoảng 3h họ ra khỏi không nói gì liền về ạ“.
_Nói tới đây bà càng châm chọc, khinh bỉ,coi thường cô nhưng không dám biểu hiện ra,bà tiếp tục sự nghiệp trả lời câu hỏi của cô về gia tộc “... ......”
_________ cắt phân tuyến về gia tộc__________
_Cô nghe vậy tuy cô biết hết do kế thừa trí nhớ nhưng vẫn cần biết tình hình rõ hơn, cô nhìn bà chằm chằm không có cảm xúc ,lạnh lùng nhìn bà ,mà bà chưa nghe thấy cô nói gì chỉ thấy đôi mắt màu tím hồng huyền bí tà mị của cô nhìn bà chằm chằm mãi 1 cách lạnh lùng không có cảm xúc cảm giác giống tử thần từ địa ngục nhìn chằm bà như nhìn con mồi vậy,Bà cảm nhận mà bất giác rùng mình đổ mồ hôi hơi run người.
_Cô thu hồi ánh mắt của mình ,giọng lạnh nhạt thản nhiên “Bà có biết thái độ của bà là gì không, lá gan của bà rất lớn nhỉ“.
_Bà giật mình ngạc nhiên nhìn cô bất giác nói “ là..là cái gì?“.
_Cố Hàn Băng thản nhiên nhìn bà nhàn nhạt ,khóe miệng khẽ nhếch lạnh lùng,giọng nói càng âm trầm chứa chút 1 tia hàn khí “ Bà nói xem ,thân phận của tôi là gì,còn thân phận của bà là gì? Hửm?”
_Bà run người hiểu ý tứ của cô “ Tôi..tôi......tôi.. xin lỗi thưa đại tiểu thư..tôi..“.
_Cô giơ tay ngừng cắt lời nói của bà “tôi bây giờ cho bà 2 lựa chọn 1 là ra khỏi biệt thự tất nhiên tôi sẽ đưa lương cho bà và cho bà rời đi, 2 là bà có thể tiếp tục ở đây nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của tôi không cho phép phản bội ,tùy tiện làm việc riêng hay dùng thái độ của bà như hôm nay đối với tôi ,tôi cũng sẽ cho bà rời đi“.
_Bà bất ngờ trước lời nói của cô lắp bắp “Đại..đại tiểu thư..ngài tại sao phải đuổi tôi ,tôi làm gì sai sao ?”
_khuôn mặt Cố Hàn Băng càng âm u rồi quay lại khuôn mặt thản nhiên càng lạnh lùng nhìn bà “Tôi cho bà lựa chọn chứ không phải cho bà chất vấn tôi, tôi cho bà 3 giây lựa chọn“.
_bà bất ngờ không ngờ cô lại làm thế nhưng mà bây giờ bà nhìn lại cô có chút xa lạ không giống cô thường ngày ,luôn luôn chửi rủa ,tức giận hay sai khiến họ,luôn ăn mặc hở hang ra ngoài kiếm nam nhân mà đi quyến rũ về , nhớ cô là người háo sắc,đầu óc ngu xuẩn,não tàn mà ai cũng chán ghét,hận cô,khinh bỉ cô còn hiện tại cô cứ như cô thay đổi thành một người khác vậy không còn ăn mặc hở hang,kín đáo mà còn thản nhiên đối đáp 1 cách sắc bén như vậy,nhìn cô có khí chất lạnh lùng cao quí,ưu nhã như u lan trong đêm tối ,lẽ nào ngày hôm đó cùng mấy nam nhân kia đụng đầu hay gì đó mà thay đổi sao.
_Bà cứ suy nghĩ đánh giá mãi mà không biết trước mặt cô đang tính thời gian lựa chọn cho bà.
_Cô lên tiếng cắt phăng suy nghĩ của bà “ bà đã hết thời gian lựa chọn ,hiện giờ bà lập tức thu dọn hành lí rời khỏi đây ,tôi sẽ đưa lương tháng cho bà mà đi“.
_Bà giật mình bối rối “ thưa ngài,không cần phải làm thế ,ngài không thể đuổi tôi đi tôi làm ở đây 10 năm kể từ khi người của gia tộc giao tôi cho ngài để chăm sóc ngài ,sao có thể lập tức rời đi,không thể a ...”
_” đáng tiếc tôi đã nói rồi tôi cho bà cơ hội lựa chọn trong vòng 3 giây,bây giờ bà còn muốn nói điều đó với tôi sao, tôi nói 1 là 1 ,không thay đổi gì hết.Nể tình bà chăm sóc cho tôi 1 cách “tuyệt vời” thì tôi cho bà rời đi mà không giết bà đó đã là giới hạn nhất của tôi “, cô nhấn mạnh 2 từ 'tuyệt vời' cô biết bà hiểu ý tứ của cô nên mới nói như vậy.
_Cô không quan tâm thái độ ,sắc mặt kinh hoảng của bà ,cô liếc nhìn những người còn lại “ còn các người cũng biết vị trí của mình là gì rồi chứ”
_bốn người giúp việc bối rối,kinh ngạc vài giây sau” dạ…chúng tôi biết ạ“.
_” rất tốt vậy thì các cô chuẩn bị đồ đạc thu dọn chuẩn bị nhận lương sau đó rời khỏi đây,các cô đã đuổi việc” cô nói 1 câu bang quơ cứ như thời tiết rất đẹp ,không hề trách mắng hay lo sợ những người này.
_4 cô giúp việc nghe vậy liền kinh ngạc lần nữa,không thể tin những gì họ nghe thấy,nhìn cô như nhìn quái vật vậy(LinhNana: mấy người nhìn Băng tỷ là quái vật thiệt à…*tò mò*;4 người giúp việc: tất nhiên rồi, cô không thấy cô ta nói sao,…*liếc xéo*;CHB: Ân~ vậy sao..đó là hiển nhiên,chả trách ai….*cười nhạt*)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook