Đó chính là cảm giác động lòng

Lúc chúng ta nảy sinh tình yêu, sẽ ngửi được mùi thơm kỳ diệu.

Yêu hoặc không yêu, chẳng qua là lựa chọn trong nháy mắt…..

**

Mệt quá!

Thỉnh thoảng, Tưởng Vĩ Nhân bỗng nhiên hi vọng rằng sẽ có người để cô có thể dựa vào, hiện tại chính là lúc “thỉnh thoảng” đó.

Thẳng thắn mà nói, kể từ sau khi chia tay Uông Gia Úy, trong hai năm qua, sự “thỉnh thoảng” xuất hiện với tần số ngày càng ít, nhưng hôm nay thực sự là vì tình trạng đặc biệt.

Bác sỹ nói cô sốt cao đến 40,5 độ, vội vàng đi khám cùng cô giữa đêm khuya, chính là nhà biên tập kiêm bạn tốt của cô Tinh Tinh, cô ấy rất không yên tâm.

Hai người đi ra khỏi phòng khám thì trời đã muộn. “Vĩ Nhân, cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ đi lái xe tới.” Phương Tinh Tinh đối với bạn tốt quen biết chưa tới một năm Tưởng Vĩ Nhân, vừa đau lòng, vừa khâm phục.

Tưởng Vĩ Nhân từ một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, biến thành một người làm việc bận rộn như ngày hôm nay, ban ngày thì OL ( OL là viết tắt của office lady chỉ những cô gái nhân viên công sở), buổi tối nhận phiên dịch tiểu thuyết tiếng anh kiêm cô giáo dạy kèm tại nhà, vậy mà cô chưa từng nghe Vĩ Nhân than khổ lấy một lần, vì vậy đương nhiên là khâm phục cô không ngừng.

Rất nhiều thiên kim tiểu thư sau khi gia đình sa sút, một chút khổ cực cũng không chịu được, nhưng Tưởng Vĩ Nhân lại không phải người như vậy. Cô không những không hề oán hận một câu đối với gia đình, thậm chí còn đang cố gắng giúp cha mình trả lại hàng vạn tiền nợ. Câu mà Phương Tinh Tinh thường nghe Vĩ Nhân nói nhất, chính là—thật hi vọng một ngày có thể dùng 48 giờ, như vậy có nhiều thời gian cho công việc hơn, có nhiều tiền hơn, cha mẹ tớ có thể chịu khổ cực ít hơn một chút.

“Tớ có thể đi cùng, không sao đâu.” Tưởng Vĩ Nhân ngại ngùng nói, nhưng thực ra đầu cô đang căng ra, cảm giác giống như bản thân đang ngất đi.

“Không nên mạnh miệng ! Bãi đậu xe ở phía trước, tớ đi lái xe tới đây là được rồi.” Phượng Tinh Tinh mỉm cười, đi nhanh tới phía bãi đậu xe.

Ngay lúc này, một chiếc xe cứu thương lái nhanh vào ngoài cửa lớn của phòng cấp cứu, Vĩ Nhân thấy thế, vội vàng lui về phía sau.

Nhân viên y tế nhanh chóng đưa người bên trong xe cứu thương ra, tiếp nhận, một người đàn ông toàn thân mặc âu phục phẳng phiu cũng bước trên xe cứu thương xuống.

Vẻ mặt người đàn ông mang theo sự buồn bực, nhìn nhân viên y tế mang người vào phòng khám, đứng yên ở đó không có ý định đi vào theo.

Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới ngay sau đó, một nam một nữ vội vàng xuống xe.

“Thật xin lỗi, Sam, mình không biết chuyện sẽ thành như vậy……” Người đàn ông mới vừa xuống xe xin lỗi anh. Em gái của hắn yêu Sam rất nhiều năm, nhưng cho dù yêu đến mức nào cũng không nên lấy cái chết ra đe dọa Sam cưới cô ấy.

“Không sao, hai người đi vào nhanh lên. Mình cần phải về.” Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt.

Nếu không phải là em gái của bạn tốt lâu năm, theo cách làm của anh, cho dù đối phương đe dọa anh không lên xe cứu thương cũng không đi bệnh viện, anh cũng sẽ không mềm lòng.

“Để tớ lái xe đưa cậu về Pub.”

Pub: public house nhà cộng đồng, ngày nay biết đến như một quán rượu, có thể uống rượu và ngủ lại đây.

“Không cần, mình đi taxi là được rồi.”

“Vậy cũng được. Nina, anh đi đậu xe, em vào trước làm thủ tục giúp em gái. Sam, thực sự xin lỗi, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm, chỉ tớ với cậu!” Người đàn ông đặc biệt nhấn mạnh, sau đó lái xe rời khỏi đường bên ngoài phòng khám.

Vĩ Nhân đứng bên cạnh cũng dời tầm mắt, trong lòng suy nghĩ Tinh Tinh cũng sắp tới, vì vậy liền đi về phía trước mấy bước.

Cô cùng với người đàn ông mặc âu phục đó, vốn tưởng rằng sẽ an toàn lướt qua nhau, nhưng không đoán được cô rất chóng mặt, bước chân không vững, thân thể lắc lư không cẩn thận đụng phải anh.

Người đàn ông đưa tay ra đỡ cô theo bản năng, chạm lấy cánh tay cách lớp áo khoác mỏng vẫn tỏa ra độ nóng khác thường thì không khỏi nhíu mày lại.

Mới vừa rồi anh xuống xe cứu thương, đã chú ý tới cô đứng một bên. Anh cảm thấy cô khuôn mặt tái nhợt lại phiếm đỏ bất thường, có một chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được đã gặp qua cô ở chỗ nào.

Vào thu rồi, buổi tối có chút lạnh, áo khoác của cô thật sự vô cùng mỏng manh.

“Có khỏe không?” Anh không thu tay lại ngay lập tức, còn đỡ cô.

“Cảm ơn. Tôi vẫn ổn.” Vĩ Nhân không hiểu sao cảm thấy căng thẳng. Giọng nói người đàn ông này, giống như một ly rượu ngon đậm đà, phát tán ra mùi vị hấp dẫn khiến phụ nữ chú ý lắng nghe.

“Cô bị sốt sao?’

“Ừ, bác sỹ đã khám qua. Tôi đang chờ bạn lái xe tới đay, cô ấy, cô ấy cũng sắp đến rồi.” Tưởng Vĩ Nhân căng thẳng hơn, vào lúc này mới ý thức mạnh mẽ được người đàn ông rất cao lớn, thân hình cao lớn này mang lại cho cô cảm giác bị áp bức, cô rất muốn lui người ra, nhưng lại cảm thấy anh dùng sức lực đỡ tay của mình vững vàng làm cô khó có thể từ chối.

“Cô mặc ít quá.” Giọng nói anh thản nhiên, buông cô ra, tự cởi áo khoác tây trang xuống, khoác vào trên người cô.

Cô có một mái tóc thẳng dài, đen bóng mềm mại, một đôi mắt lớn và sáng, giống như ngôi sao lóe sáng trong đêm, phát ra ánh sáng hấp dẫn người khác; môi không được đỏ thắm, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Cô rất đẹp, đẹp như đóa hoa yếu ớt. Có lẽ do sốt cao làm cô nhìn qua hết sức yếu ớt, tới mức làm anh cảm thấy không cách nào cứ tránh đi như vậy, để mặc kệ cô ở cửa lớn phòng khám, mặc cho cô có một người bạn đi cùng……Dĩ nhiên, anh không phủ nhận việc anh cũng có chút bị cô hấp dẫn.

“Tôi….bạn tôi sẽ tới liền…..” Cô lúng túng nhắc lại, phát hiện bản thân cũng không biết làm cách nào để từ chối anh khoác áo lên người mình. Rõ ràng anh là một người đàn ông xa lạ!

“Tôi biết, vừa rồi cô đã nói. Tôi không vội, chờ với cô một lát.”

Giọng điệu của anh không phải là hỏi ý kiến, mà là quyết định, cô hoàn toàn không biết từ chối như thế nào.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cô lại cảm thấy mỗi một giây đều giống như rất dài, bởi vì người đàn ông xa lạ bên cạnh thực sự khiến cô rất hồi hộp, ông trời, chưa bao giờ có người đàn ông nào làm cô căng thẳng như thế……

Thời gian mấy phút đồng hồ cứ trôi qua trong sự im lặng như vậy, ruốt cuộc, một chiếc xe rùa màu đỏ chạy nhanh dừng ở đường bên ngoài cửa phòng khám, nhất thời Vĩ Nhân có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Bạn tôi tới rồi.” Cô nói.

“Ừ.” Người đàn ông gật đầu một cái.

Chờ xe đậu xong, anh bước lên trước cô một bước, mở cửa xe bên cạnh ghế lái thay cô, Vĩ Nhân ngẩn người.

“Lên xe đi, nhanh trở về nghỉ ngơi.” Người đàn ông còn nói.

“À.” Vĩ Nhân đưa tay muốn lấy áo khoác trên người xuống, bị anh ngăn lại.

“Áo của tôi rất nhiều, không khác cái này mấy, cô mặc đi.” Anh nói, nhẹ tay đẩy cô vào trong xe, thay cô đóng cửa xe lại, sau đó cất bước tới dừng ở bên ngoài chỗ taxi đang xếp từng hàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương