Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
-
Chương 171: Hội chiêu đãi ký giả ( hạ )
Hạ Cẩm Hiên nhìn bóng lưng cô ta rời đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh không dễ nhận ra. Đi tới trước micro nói: "Các vị, xin yên lặng một chút."
Đợi các ký giả rốt cuộc cũng yên tĩnh, Hạ Cẩm Hiên nói tiếp: "Mới vừa rồi có người hỏi sự việc này có phải ý của tôi không, Khang tiểu thư đã trả lời một nửa, một nửa kia bây giờ để tôi trả lời —— việc này vừa là ý của cô ấy, cũng là ý của tôi! Chỉ có thể nói hai bên chúng tôi cũng hy vọng có thể giải trừ hôn ước này! Cô ấy có nguyên nhân cá nhân của cô ấy, chúng tôi cũng không biết, mà nguyên nhân của tôi, tôi có thể nói cho các vị biết. Đây cũng chính là chuyện thứ ba tôi muốn tuyên bố!"
Mắt toàn bộ ký giả dưới đài đều tỏa sáng, trực giác giới truyền thông nói cho bọn họ biết Hạ Cẩm Hiên sắp tuyên bố chuyện lớn.
Mà Thái Gia Tuyền còn ở trong khiếp sợ việc Hạ Cẩm Hiên Khang Hinh giải trừ hôn ước, tất cả mọi việc tới quá nhanh, cô hoàn toàn không ngờ rằng. Hơn nữa Khang Hinh lại có thể biết chủ động đứng ra giải thích. Tại sao lại thuận lợi như vậy? Khang Hinh không phải nằm mộng cũng muốn gả cho Hạ Cẩm Hiên sao? Hiện tại tình cảnh tập đoàn Khang thị nên càng cần phải leo lên cây to Trác Gấm này mới đúng a! Tại sao chủ động bỏ qua?
"Hạ Cẩm Hiên tôi, hôm nay ở trước mặt của các vị, chính thức cầu hôn với tiểu thư Thái Gia Tuyền!" Hạ Cẩm Hiên trịnh trọng mà giọng nói đầy truyền cảm đột nhiên cứng rắn đem Thái Gia Tuyền từ trong trầm tư kéo ra ngoài.
An tĩnh, cả hội trường có thể nói là không có một âm thanh nào, trừ Hạ Cẩm Hiên bản nhân, tất cả mọi người đều ngay người, rất nhiều người thậm chí căn bản không biết Thái Gia Tuyền là người nào. Càng không có người sẽ nghĩ tới, người may mắn này chính là người đứng phía sau cùng ở hội trường, là một cô gái bình thường đứng tại cửa chính.
Thái Gia Tuyền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên đứng trên đài, anh hướng cô ôn hòa mỉm cười, trong mắt mang theo ánh sáng hi vọng dường như muốn làm Thái Gia Tuyền chết cháy ngay tại chỗ. Cô chưa bao giờ phát hiện thì ra là mặt của Hạ Cẩm Hiên lại là đáng đánh đòn như thế!
"Pằng" một tiếng, cửa chính phòng họp được mỡ ra, hiện trường lâm vào một mảnh hắc ám, mọi người cư nhiên cũng rất ăn ý không có phát ra tiếng kinh hô, mà là tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm mục tiêu.
Cửa chính được mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ phục vụ, đẩy một xe hoa thật to cắm đầy cây nến đi vào, phía sau thậm chí còn đi theo một ban nhạc có năm người.
Nhạc khúc lãng mạn, mấy ngàn cây hoa hồng, cây nến ấm áp, người đàn ông xẹt qua mọi người đi về phía người kia. . . . . . Đây tất cả cũng hoàn mỹ thế kia. Nhưng lúc này Thái Gia Tuyền là hoàn toàn kinh sợ, cô hận không co giò bỏ chạy được.
Hạ Cẩm Hiên tựa hồ nhìn thấu ý đồ cô, tăng nhanh bước lướt đến trước người của cô, hoàn toàn cản hết đường lui của cô.
Thái Gia Tuyền mở to cặp mắt vô tội, sử dụng ánh mắt biểu đạt ý của mình: "Anh điên rồi? ! Đây là đang làm cái gì? !"
Hạ Cẩm Hiên trở về một nụ cười xấu xa, tiến lên nhẹ nhàng nắm ở hông của cô, ghé vào bên tai cô nhẹ nói: "Hôm nay bằng bất cứ giá nào, em cũng phải nể mặt mũi, hả?"
Một màn mập mờ này nhất thời thu hút một hồi đèn flash chợt hiện. Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, không đợi cô đáp lời, Hạ Cẩm Hiên đột nhiên buông cô ra, lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống.
Hiện trường sôi trào, thậm chí có ký giả hưng phấn ồn ào thổi lên huýt gió lên.
"Tiểu Tuyền, chúng ta ở chung một chỗ cũng mau năm năm rồi, trong lúc đã trải qua quá nhiều thời gian thậm chí là cùng sinh cùng tử, đã sớm nên thêm tiến một bước rồi, không phải sao?" Lời nói Hạ Cẩm Hiên chân thành khiến Thái Gia Tuyền có chút cảm động, Đúng vậy, năm năm rồi, cuộc sống nhàn nhã ở Hamburg giống như vẫn như ngày hôm qua, đảo mắt người và vật đã không còn, thân phận thay đổi, địa vị thay đổi, cô đều biến thành gái ế lớn tuổi hơn rồi, nhưng tình cảm của anh chưa từng có từng thay đổi.
Nhưng đám người bàn quan lại không bình tĩnh, năm năm? ! Tổng giám đốc hiện tại của Trác Gấm Hạ Cẩm Hiên đã có bạn gái lui tới năm năm? ! ! Việc này giữ bí mật cũng quá tốt đi! Hay là đám chó săn bọn họ làm việc quá thất bại? !
"Gả cho anh đi, Tiểu Tuyền!" Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc nói ra những lời mấu chốt nhất này. Trừ những từ đó ra không có từ ngữ dư thừa, thậm chí anh không có hướng cô hứa hẹn cái gì, nhưng cô chính là tin tưởng, anh sẽ đem tất cả tốt nhất trên thế giới đều cho cô.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi" mọi người bắt đầu ồn ào lên.
Thái Gia Tuyền có chút do dự, tất cả tới quá đột ngột, cô còn không kịp làm rõ tâm tình của mình. Nhưng khi nhìn Hạ Cẩm Hiên trước mặt cùng với mọi người kích động chung quanh, cô có chút cảm giác cởi hổ khó xuống. Nhất là ở lúc Hạ Cẩm Hiên móc ra chiếc nhẫn mà khi ở Hamburg anh chuẩn bị cầu hôn, thì lòng của cô hoàn toàn bị chinh phục.
Cái chiếc nhẫn nho nhỏ này, trằn trở nhiều lần, cư nhiên lại trở về thời điểm ban đầu, chuẩn bị tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình.
Thái Gia Tuyền hít sâu, chậm rãi vươn tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ tách ra, dừng ở trước mặt Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên trong mắt lóe lên một tia kích động khó nén, giống như là sợ cô đổi ý, không quá dịu dàng một phát bắt được, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Sau đó vụt đứng lên, ôm cô vào trong ngực, mạnh mẽ ôm. Chung quanh vang lên một hồi hoan hô cùng tiếng vỗ tay.
Mặt của Thái Gia Tuyền đã sớm hồng như phát sốt, chỉ là ánh sáng quá mờ, không nhìn ra mà thôi. Ở lúc cô cho là rốt cuộc có thể rời đi, Hạ Cẩm Hiên lại hơi nới tay thả cô ra, sau đó, ở nơi này trước mặt mọi người, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Hạ Cẩm Hiên là thật khó kìm lòng nổi, nhưng Thái Gia Tuyền liền thảm, mặt nhếch nhác cuống quít đẩy hắn ra, co cẳng chạy. Gian nan chen lẫn giữa một đám người, trực tiếp quẹo vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Hiên ở kế bên.
Mọi người cười ầm lên một hồi, cũng ồn ào lên nói Thái Gia Tuyền xấu hổ, Hạ Cẩm Hiên cười cười, phân phó Hà Vân phụ trách khắc phục hậu quả, còn mình lại trở về phòng làm việc của mình.
Đợi các ký giả rốt cuộc cũng yên tĩnh, Hạ Cẩm Hiên nói tiếp: "Mới vừa rồi có người hỏi sự việc này có phải ý của tôi không, Khang tiểu thư đã trả lời một nửa, một nửa kia bây giờ để tôi trả lời —— việc này vừa là ý của cô ấy, cũng là ý của tôi! Chỉ có thể nói hai bên chúng tôi cũng hy vọng có thể giải trừ hôn ước này! Cô ấy có nguyên nhân cá nhân của cô ấy, chúng tôi cũng không biết, mà nguyên nhân của tôi, tôi có thể nói cho các vị biết. Đây cũng chính là chuyện thứ ba tôi muốn tuyên bố!"
Mắt toàn bộ ký giả dưới đài đều tỏa sáng, trực giác giới truyền thông nói cho bọn họ biết Hạ Cẩm Hiên sắp tuyên bố chuyện lớn.
Mà Thái Gia Tuyền còn ở trong khiếp sợ việc Hạ Cẩm Hiên Khang Hinh giải trừ hôn ước, tất cả mọi việc tới quá nhanh, cô hoàn toàn không ngờ rằng. Hơn nữa Khang Hinh lại có thể biết chủ động đứng ra giải thích. Tại sao lại thuận lợi như vậy? Khang Hinh không phải nằm mộng cũng muốn gả cho Hạ Cẩm Hiên sao? Hiện tại tình cảnh tập đoàn Khang thị nên càng cần phải leo lên cây to Trác Gấm này mới đúng a! Tại sao chủ động bỏ qua?
"Hạ Cẩm Hiên tôi, hôm nay ở trước mặt của các vị, chính thức cầu hôn với tiểu thư Thái Gia Tuyền!" Hạ Cẩm Hiên trịnh trọng mà giọng nói đầy truyền cảm đột nhiên cứng rắn đem Thái Gia Tuyền từ trong trầm tư kéo ra ngoài.
An tĩnh, cả hội trường có thể nói là không có một âm thanh nào, trừ Hạ Cẩm Hiên bản nhân, tất cả mọi người đều ngay người, rất nhiều người thậm chí căn bản không biết Thái Gia Tuyền là người nào. Càng không có người sẽ nghĩ tới, người may mắn này chính là người đứng phía sau cùng ở hội trường, là một cô gái bình thường đứng tại cửa chính.
Thái Gia Tuyền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên đứng trên đài, anh hướng cô ôn hòa mỉm cười, trong mắt mang theo ánh sáng hi vọng dường như muốn làm Thái Gia Tuyền chết cháy ngay tại chỗ. Cô chưa bao giờ phát hiện thì ra là mặt của Hạ Cẩm Hiên lại là đáng đánh đòn như thế!
"Pằng" một tiếng, cửa chính phòng họp được mỡ ra, hiện trường lâm vào một mảnh hắc ám, mọi người cư nhiên cũng rất ăn ý không có phát ra tiếng kinh hô, mà là tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm mục tiêu.
Cửa chính được mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ phục vụ, đẩy một xe hoa thật to cắm đầy cây nến đi vào, phía sau thậm chí còn đi theo một ban nhạc có năm người.
Nhạc khúc lãng mạn, mấy ngàn cây hoa hồng, cây nến ấm áp, người đàn ông xẹt qua mọi người đi về phía người kia. . . . . . Đây tất cả cũng hoàn mỹ thế kia. Nhưng lúc này Thái Gia Tuyền là hoàn toàn kinh sợ, cô hận không co giò bỏ chạy được.
Hạ Cẩm Hiên tựa hồ nhìn thấu ý đồ cô, tăng nhanh bước lướt đến trước người của cô, hoàn toàn cản hết đường lui của cô.
Thái Gia Tuyền mở to cặp mắt vô tội, sử dụng ánh mắt biểu đạt ý của mình: "Anh điên rồi? ! Đây là đang làm cái gì? !"
Hạ Cẩm Hiên trở về một nụ cười xấu xa, tiến lên nhẹ nhàng nắm ở hông của cô, ghé vào bên tai cô nhẹ nói: "Hôm nay bằng bất cứ giá nào, em cũng phải nể mặt mũi, hả?"
Một màn mập mờ này nhất thời thu hút một hồi đèn flash chợt hiện. Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, không đợi cô đáp lời, Hạ Cẩm Hiên đột nhiên buông cô ra, lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống.
Hiện trường sôi trào, thậm chí có ký giả hưng phấn ồn ào thổi lên huýt gió lên.
"Tiểu Tuyền, chúng ta ở chung một chỗ cũng mau năm năm rồi, trong lúc đã trải qua quá nhiều thời gian thậm chí là cùng sinh cùng tử, đã sớm nên thêm tiến một bước rồi, không phải sao?" Lời nói Hạ Cẩm Hiên chân thành khiến Thái Gia Tuyền có chút cảm động, Đúng vậy, năm năm rồi, cuộc sống nhàn nhã ở Hamburg giống như vẫn như ngày hôm qua, đảo mắt người và vật đã không còn, thân phận thay đổi, địa vị thay đổi, cô đều biến thành gái ế lớn tuổi hơn rồi, nhưng tình cảm của anh chưa từng có từng thay đổi.
Nhưng đám người bàn quan lại không bình tĩnh, năm năm? ! Tổng giám đốc hiện tại của Trác Gấm Hạ Cẩm Hiên đã có bạn gái lui tới năm năm? ! ! Việc này giữ bí mật cũng quá tốt đi! Hay là đám chó săn bọn họ làm việc quá thất bại? !
"Gả cho anh đi, Tiểu Tuyền!" Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc nói ra những lời mấu chốt nhất này. Trừ những từ đó ra không có từ ngữ dư thừa, thậm chí anh không có hướng cô hứa hẹn cái gì, nhưng cô chính là tin tưởng, anh sẽ đem tất cả tốt nhất trên thế giới đều cho cô.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi" mọi người bắt đầu ồn ào lên.
Thái Gia Tuyền có chút do dự, tất cả tới quá đột ngột, cô còn không kịp làm rõ tâm tình của mình. Nhưng khi nhìn Hạ Cẩm Hiên trước mặt cùng với mọi người kích động chung quanh, cô có chút cảm giác cởi hổ khó xuống. Nhất là ở lúc Hạ Cẩm Hiên móc ra chiếc nhẫn mà khi ở Hamburg anh chuẩn bị cầu hôn, thì lòng của cô hoàn toàn bị chinh phục.
Cái chiếc nhẫn nho nhỏ này, trằn trở nhiều lần, cư nhiên lại trở về thời điểm ban đầu, chuẩn bị tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình.
Thái Gia Tuyền hít sâu, chậm rãi vươn tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ tách ra, dừng ở trước mặt Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên trong mắt lóe lên một tia kích động khó nén, giống như là sợ cô đổi ý, không quá dịu dàng một phát bắt được, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Sau đó vụt đứng lên, ôm cô vào trong ngực, mạnh mẽ ôm. Chung quanh vang lên một hồi hoan hô cùng tiếng vỗ tay.
Mặt của Thái Gia Tuyền đã sớm hồng như phát sốt, chỉ là ánh sáng quá mờ, không nhìn ra mà thôi. Ở lúc cô cho là rốt cuộc có thể rời đi, Hạ Cẩm Hiên lại hơi nới tay thả cô ra, sau đó, ở nơi này trước mặt mọi người, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Hạ Cẩm Hiên là thật khó kìm lòng nổi, nhưng Thái Gia Tuyền liền thảm, mặt nhếch nhác cuống quít đẩy hắn ra, co cẳng chạy. Gian nan chen lẫn giữa một đám người, trực tiếp quẹo vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Hiên ở kế bên.
Mọi người cười ầm lên một hồi, cũng ồn ào lên nói Thái Gia Tuyền xấu hổ, Hạ Cẩm Hiên cười cười, phân phó Hà Vân phụ trách khắc phục hậu quả, còn mình lại trở về phòng làm việc của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook