Phàm để đánh giá một con người thì tướng mạo là thứ cần phải xem xét đầu tiên, Sở Ngu ở Nhạc Sơn huyện tuyệt đối là một đại mỹ nhân, nếu nàng đứng số hai thì không ai dám đứng số một.

Lúc Sở đồ tể mới vừa khai trương quầy thịt không biết có bao nhiêu nam nhân tre già măng mọc kéo nhau đến chỗ của nàng mua thịt sẵn tiện buông lời tán tỉnh, tất cả bọn họ đều bị nàng lạnh lùng đánh ngã, cuối cùng đám nam nhân đó không thể không phục tài trí của nàng.

Dần dần bọn họ biết đóa hoa xinh đẹp này cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn ngắm là được, càng không thể duỗi tay sờ vào.

Sở Ngu rốt cuộc mang thứ khó giải quyết sắp xếp ổn thỏa, ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua.

Tới tận khoảng thời gian sau này người trong huyện bắt đầu nơi nơi lan truyền tin tức tiểu nương tử bán thịt yêu thích nữ nhân, chẳng biết tin đồn này xuất phát từ đâu nhưng nàng cũng lười lên tiếng giải thích.

Thành ra các nam nhân đến chỗ nàng xếp hàng ngày nào cũng ghé tai nhau rù rì bàn tán nói nàng không phúc hậu, nguyên bản nữ nhân xinh đẹp đã ít đi mà nàng còn theo chân bọn họ tranh đoạt.

Nói tới nói lui vẫn là nói đến chuyện nàng thích nữ nhân.

Các nam nhân chiếm không được tiện nghi của nàng liền sôi nổi đánh ra một cái chủ ý khác, họ xúm xít tra hỏi xem nhà nàng có còn tỷ tỷ hay muội muội khác hay không.

Sở Ngu một cái đảo mắt hoặc một câu nói cũng chẳng có, cứ im lặng như ve sầu mùa đông tiếp tục bán thịt
Hiện giờ hàng thịt đột nhiên xuất hiện thêm một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, bên ngoài các nam nhân vừa thấy tâm lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tư Mã Lương Tài nghe được Sở Ngu hồi đáp mình như vậy, lại nhìn kĩ tiểu mỹ nhân khuôn mặt hồng hào lán mịn như quả đào mọng nước chờ người đến hái, tức khắc hắn cảm thấy không thể giữ bình tĩnh nữa.

- Sở Ngu à ngươi nói dối ta mãi thôi, tính xấu này khi nào mới có thể sửa lại đây.

Ca ca lại không phải cái loại người tùy tiện như đám nam nhân thô lỗ ngoài kia ngươi cũng biết mà, người bình thường ca cũng chưa bao giờ nhớ thương hay để trong lòng.

Nếu hôm nay ta thỉnh tiểu nương tử đi trà lầu uống chén trà cũng là đối với nàng chiếu cố một chút mà thôi.

Vương Năm đứng phía sau cũng ồn ào lên tiếng nói chen vào:
- Sở Ngu ngươi không cho anh em bọn ta cơ hội thì không tính đi, lại còn muốn chậm trễ mối lương duyên tốt của nhân gia tiểu muội muội, chuyện này ngươi làm như vậy là không đúng rồi!
Sở đại gia phất phất thanh đao nhọn trên tay có chút không vui nói.

- Ta lừa ngươi làm gì, lừa ngươi ta cũng không kiếm được đồng bạc nào.

- Ca ca cho ngươi bạc, ngươi cũng đừng gạt chúng ta.

Trước hàng thịt một đám nam nhân cãi cọ ầm ĩ lên, hấp dẫn sự chú ý của mấy vị đại tẩu dậy sớm mua đồ ăn ở gần đó.

Mộc Đinh Hương thấy một đám người cãi cọ trước cửa hàng, lại nghe rõ từ nãy đến giờ Sở Ngu nói gì.

Nàng ý thức được bọn đàn ông ngoài kia muốn đùa giỡn với mình đành lấy hết can đảm bước về phía trước một bước, ôm lấy cánh tay của phu quân nhà mình mạnh dạn tuyên bố.

- Sở Ngu nói không sai, ta đúng là nương tử của nàng.

Mọi người xung quanh một mảnh ồ lên, Sở Ngu cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn tiểu cô nương đang ôm mình.

Chỉ thấy nàng bậm đôi môi anh đào đến gắt gao, ánh mắt chứa đầy sự kiên định xưa nay chưa từng có, trên mặt bởi vì thẹn thùng cùng kích động mà trở nên đỏ bừng.

Sở Ngu trong lòng khẽ rung động, cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ.


Đúng lúc này một vị đại thẩm mập mạp mang giỏ tre tiến vào:
- Sáng sớm vây quanh ở nơi này làm cái gì, các ngươi không mua thịt thì đi ra chỗ khác, đừng ở đây làm cản trở ta!
Sở Ngu vừa thấy nàng tới trên mặt lập tức chất đầy ý cười:
- Trương đại tỷ tới thật là đúng lúc.

Tỷ muốn mua cái gì, hôm nay đầu heo này chất thịt cực kì tốt, phì nhiều lại tươi ngon vô cùng.

Mấy nam nhân đến trước lại bị Trương đại thẩm đến trễ đẩy xuống phía sau, cả một đám người tức giận bất bình nhao nhao lên tiếng:
- Ta tới trước nên ta được mua trước, ngươi đến sau lại dám giành với ta??
Trương đại thẩm xoay người trừng mắt nhìn người nọ liếc một cái, ánh mắt sắc bén tựa như dao:
- Đến trước nãy giờ sao ngươi không mua đi? Đứng đó lải nhải nửa ngày ta chờ chân đều sắp bị chặt đứt.

Không biết mua gì thì trở về nghĩ kĩ rồi hãy đến có biết chưa!
Tiếp theo quay mặt hướng về phía Sở Ngu đi tới, cười tủm tỉm nói ra mấy món đồ muốn mua.

- Ta muốn một bộ dồi, hai cái chân trước lại thêm hai quả thận.

Tư Mã Lương Tài ở phía sao vừa nghe đến Trương đại thẩm nói muốn mua thận, hối hả giơ chân chạy nhanh vào:
- Không được không được, thận là ta dự định mua trước, thận này là của ta.

Sở Ngu lần này khó khăn lên tiếng:
- Tư Mã Lương Tài ngươi nói ngươi mua thịt lại chần chừ mãi không chịu mua, hiện tại Trương đại tỷ muốn mua ngươi lại chạy đến tranh giành, ngươi không phải đang làm ta khó xử sao? Nếu không phiền ngươi sang chỗ khác mua đi!
Tư Mã Lương Tài nhìn tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt đứng bên cạnh Sở Ngu, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng cũng cảm thấy nghẹn họng.

Hắn làm sao có thể hung dữ bất chấp hình tượng nho nhã mà mở miệng tranh đoạt với Trương đại tẩu, vẫn là tìm cách giữ được quả thận quan trọng hơn.

Vì thế hắn vội duỗi tay đem bạc đưa ra.

- Mua thịt mua thịt, chỗ này bán thịt ngon thế này ta không đến nơi khác mua đâu.

Thận này ngươi bán cho ta đi, mặc kệ bà bao nhiêu tiền ta cũng trả, gói lại mau đi ta trở về còn phải nấu cơm sáng nữa.

Sở Ngu hướng về phía Trương đại thẩm chớp đôi mắt một cái, lúc này mới xuống tay cắt thịt cho hắn, cộng thêm hai cái thận gói lại thật kĩ.

- Đây, tổng cộng ba mươi lăm văn tiền đồng, tiền ngươi cứ đưa cho nương tử của ta là được.

Sở Ngu dùng trúc điều đem thịt xâu lên thành một đoàn đưa tới cho Tư Mã Lương Tài.

Mộc Đinh Hương tay chân nhanh nhẹn mà bắt đầu công việc thu tiền của mình.

Nhìn bóng dáng đám nam nhân kia lục tục rời đi, Trương đại thẩm lúc này mới hướng về phía Sở Ngu nói:
- Tiểu Ngu à lấy cho tỷ hai cái móng heo cùng một bộ dồi.

- Tỷ còn muốn lấy thận không, nếu muốn ngày mai ta để lại cho tỷ.

Sở Ngu cười hì hì nói.

- Ta còn lạ gì mấy chuyện này, nam nhân đó đẹp chứ không xài được, chắc chắn là hắn bị yếu sinh lí nên mỗi ngày đều muốn ăn thận để bổ thận tráng dương.


Vừa rồi bất quá chỉ hù hắn một chút, có quỷ mới biết người này đem hai quả thận xem như bảo bối hốt hoảng như vậy....!
Sở Ngu ha ha cười, cầm hai móng heo dựa theo thói quen mọi khi giúp nàng chém thành từng khối nhỏ vừa ăn, lại dùng lá sen thật to gói lại thật kĩ thả vào giỏ cho nàng mang về.

Mộc Đinh Hương ở một bên chăm chú nhìn kĩ từng động tác của phu quân nhà mình, trong lòng âm thầm học theo.

Lúc sau cửa hàng dần đông khách, thấy Sở Ngu một mình lo liệu quá nhiều việc, nàng liền giúp đỡ việc cân, bao thịt, xuyến thịt.

Ban đầu còn có chút bó tay bó chân nhưng chỉ một lát sau chậm rãi thuần thục lên, làm vừa mau vừa gọn, toàn bộ quá trình ai nấy nhìn thấy đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Khách hàng mới lẫn khách hàng cũ vừa thấy sạp thịt hôm nay cư nhiên có hai đại mỹ nhân cùng nhau đứng bán đều sôi nổi kéo lại đây, một con heo hơn ba trăm cân thịt thoáng chốc đã bán hết không còn dư lại miếng nào.

Sở Ngu ngó ra ngoài trời nhìn thời gian, buổi sáng chưa trôi qua một nửa đã bán hết, tức khắc dở khóc dở cười.

Bất quá bán hết mau, thu quán sớm cũng là sự kiện đáng giá để vui vẻ, hai người thu thập tiền hôm nay cho vào tay nải buộc lại thật kĩ, lau rửa sạp thịt thật sạch sẽ mới đóng cửa hàng cùng nhau trở về nhà.

Thời điểm qua cầu đá, dường như sực nhớ ra chuyện gì đó khá quan trọng, nghĩ đi nghĩ lại Sở Ngu mới vỗ đầu mình một cái thật mạnh.

- Hôm nay thịt bán đắt quá, thế nhưng quên chừa phần mang về làm cơm mất rồi....Aiishiiiii~~
Mộc Đinh Hương vai vác theo túi tiền nặng trĩu, làm gì còn tâm trí để ý cái gì thịt với không thịt, một lòng chỉ nghĩ đến việc chạy nhanh vào trong động đếm tiền.

Nói sau đi nữa thì rốt cuộc hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng ra cửa hàng tham dự toàn quá trình từ giết heo đến bán thịt, vì thế nàng càng muốn biết rốt cuộc hôm nay hai người các nàng kiếm được bao nhiêu tiền.

Sở Ngu thấy nàng bộ dáng gấp gáp, cười cười để mặc nàng muốn làm gì thì làm, chính mình đi ra suối múc nước về cho cả hai tắm rửa.

Trúc Nhi đang chơi với mấy lão cây bên ngoài vô cùng vui vẻ lại nghe được mấy con gà chạy đến nói hai vị mẫu thân của nó đã trở về, nó đành lưu luyến cáo biệt các vị huynh đệ tỷ muội, nhảy nhót đi vào hang động tìm Mộc Đinh Hương.

- Mẫu thân...!
Mộc Đinh Hương nhìn tiểu trúc tinh gọi tên mình trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc, thầm nghĩ không tốt.

Quả nhiên tiểu trúc tinh vẻ mặt chờ đợi, đôi mắt lấp lánh trông mong nhìn nàng nói:
- Mẫu thân...!tiểu đồ chơi làm bằng đường của Trúc Nhi đâu??
Mộc tức phụ nháy mắt tiền cũng đếm không nổi nữa, vội đứng lên muốn đi sang bên đó ôm lấy Trúc Nhi lựa lời dỗ ngọt nó, nhưng tiểu trúc tinh thấy nàng đến gần lại lui về phía sau vài bước, đưa tay che lấy cái mũi nhỏ nhắn không còn một kẽ hở.

- Mẫu thân thối quá!!
Mộc Đinh Hương lúc này mới ý thức được sáng sớm hôm nay mình theo Sở Ngu cùng nhau đi ra ngoài giết heo, trên người cũng bắn không ít máu huyết.

Ngay cả đống tiền đồng trên tay đều dính không ít mỡ heo, trách không được tiểu trúc tinh sẽ ghét bỏ nàng.

Rốt cuộc hôm nay nàng cũng trải nghiệm được cảm giác bị tiểu hài tử chê thối ngại đến cỡ nào.

- Trúc Nhi, mẫu thân hôm nay không cẩn thận quên mất phải mua đồ chơi cho con rồi.

Tiểu trúc tinh vừa nghe nàng nói quên mua đồ chơi cho nó, khóe miệng lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bẹp xuống của nó, cái mũi nhíu lại, hốc mắt đỏ lên, tiếp theo hai viên đậu đại nước mắt từ khóe mắt rơi lạch cạch xuống dưới.

Mộc Đinh Hương hoảng hốt muốn đi đến ôm nàng vào lòng mà vỗ về, nhưng nhìn lại chính mình còn chưa có tắm rửa sạch sẽ.


Tiến tới cũng không được mà lui về cũng không xong, chỉ biết đứng im một chỗ lựa lời an ủi nó.

Vật nhỏ vậy mà lại đưa tay che lỗ tai không muốn nghe nàng nói, ở bên đó khóc vô cùng thê thảm, khóc đến tê tâm liệt phế.

- Trúc Nhi......Trúc Nhi.....Mẫu thân sai rồi, ngày mai mẫu thân mua cho ngươi hai cái tiểu đồ chơi làm bằng đường ngươi thấy có được không?
- Trúc Nhi ngoan đừng khóc đừng khóc.

Thấy ngươi khóc mẫu thân tâm can đều đau đớn.

- ……
An ủi đã lâu mà tiểu hài tử vẫn chưa nín khóc, Mộc Đinh Hương hết cách đành đưa ra hạ sách cuối cùng.

- Trúc Nhi ngoan, ngày mai mẫu thân mang ngươi lên chợ huyện chơi, dắt ngươi đi mua đồ chơi làm bằng đường còn có đường hồ lô, mặt khác con muốn đồ vật gì ta cũng mua hết có được không?
Trúc Nhi nghe được nàng nói muốn mang nó đi huyện thành, lập tức thu lại nước mắt, đôi mắt tròn xoe có chút không tin hỏi lại nàng.

- Thật vậy chăng?
Mộc Đinh Hương xem nó thu phóng bộ dáng một cách tự nhiên, cũng không biết tiểu trúc là thật lòng thương tâm hay là giả vờ thương tâm.

Nhưng hiện giờ người sai là nàng, đã không tuân thủ ước hẹn một lần càng không thể thất hứa thêm lần nữa, đành gật gật đầu nhẹ nhàng trấn an hài tử ngốc trước mặt.

- Thật....!ngày mai mẫu thân không đi giết heo, ngày mai ta chuyên tâm bồi Trúc Nhi đi dạo phố.

Sở Ngu đã sớm tắm rửa xong, từ nãy đến giờ nàng đứng ở cửa động khẩu nhìn Mộc Đinh Hương bị tiểu trúc tinh dọa cho luống cuốn chân tay, tức khắc có chút buồn cười.

Tiểu yêu này cũng không tính là đang diễn kịch, nó vừa mới khai trí không bao lâu tâm tính chỉ giống như hài đồng hai ba tuổi.

Hơn nữa tinh linh mỗi một giai đoạn trưởng thành đều rất dài, hỉ nộ ái ố vẫn chưa biết cách khống chế và che giấu, chủ yếu vẫn là trực tiếp biểu đạt toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra bên ngoài.

- Trúc Nhi...!
Tiểu trúc tinh nghe được sau lưng có tiếng kêu, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Sở Ngu ra tới, biết người này đã đem cơ thể tẩy đến thật thơm tho, nó mới bẽn lẽn tiến đến ôm lấy cẳng chân của nàng lên tiếng trách móc.

- Sở Ngu, ngươi hôm nay không nhắc nhở mẫu thân mua cho Trúc Nhi tiểu đồ chơi làm bằng đường, Sở Ngu hư.....!
- Hiện tại không còn gọi ta là mẫu thân nữa nga.

Sở Ngu khom lưng đem nó bế lên, đưa tay điểm điểm cái mũi nhỏ của nó.

- Tử đằng ca ca nói hai vị mẫu thân kêu vậy phân không rõ là đang gọi ai.

Mộc Đinh Hương mới vừa hống xong tiểu hài tử, đột nhiên nghe thấy nó gọi một tiếng tử đằng ca ca lỗ tai nháy mắt dựng thẳng lên, tâm cũng treo tới cổ họng.

Không biết lão cây tử đằng hôm nay lại lén lút dạy hư hài tử của nàng cái gì.

- Tử đằng ca ca nói trong nhà có một cái cha một cái nương, nhưng người lại không phải là nam nhân, vì thế ta cũng chỉ có thể kêu tên tự của ngươi.

- Vậy vì sao không gọi tên của Đinh Hương? Còn ta thì gọi mẫu thân.

- Bởi vì người vừa hung dữ lại vừa thối, ai thơm mới là mẫu thân của ta.

Tiểu trúc tinh vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Sở đại gia, còn bĩu môi ra vẻ khinh thường.

Sở Ngu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nàng cũng không so đo với nó, giương tay xoa xoa đầu tiểu yêu mấy cái.

- Vậy mẫu thân mau đi tắm rửa đi, người tẩy đến thật thơm có được không?
Trúc Nhi lúc này mới buông tha cho Mộc Đinh Hương, nó ghé vào trên người Sở Ngu ngoan ngoãn nằm im ôm lấy cổ của người này.

Đợi Mộc Đinh Hương tắm rửa xong, thấy nàng thay y phục mới ra tới, tiểu trúc tinh lại mở hai cánh tay ngắn ngủn béo ú tỏ ý muốn nàng ôm lấy nó.


- Ôm~~
Mộc Đinh Hương thấy nó đáng yêu lại ngoan ngoãn, nhịn không được tình thương của mẹ tràn lan trong lòng duỗi tay đem vật nhỏ ôm lấy, tiện tay vỗ vào mông nó mấy cái.

Tiểu trúc tinh được Đinh Hương ôm trong lòng, nghe mùi hương từ cơ thể nàn phản phất trong không trung liền đưa cái mũi không ngừng ngửi đông ngửi tây.

- Mẫu thân thơm quá, Sở Ngu ngươi có muốn lại đây ngửi thử một chút hay không?
Mộc Đinh Hương nghe được mấy lời nói đen tối này tức khắc hô hấp đông cứng lại, đem tiểu trúc tinh từ trên người thả xuống đất, nắm tay nó kéo đến chiếc ghế nhỏ bên bàn trà.

- Được rồi không được nói bậy nữa.

Mẫu thân bây giờ muốn đếm tiền, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây giúp ta là được.

Chơi tiền đồng, loại chuyện này tiểu hài tử nào cũng đều thích chơi, tiểu trúc tinh cũng không ngoại lệ.

Có điều tiền này dính mỡ heo nên nó không phải thực sự yêu thích, một nửa không muốn chạm vào nhưng một nửa lại rất muốn chơi.

Loay hoay một hồi nó thật cẩn thận đưa mấy đầu ngón tay nhỏ bé thử chạm vào một chút, phát hiện mấy đồng tiền này cũng không chán ghét như nó tưởng tượng vì thế liền cùng nàng ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu đếm tiền.

Chỉ tiếc nó đếm ba bốn lần liền đếm tới một nửa lại quên nó đã đếm tới nơi nào, tới tới lui lui vài lần cư nhiên vẫn chưa có xong.

Ngẩng đầu nhìn sang chỗ Mộc Đinh Hương đã thấy nàng đếm xong một đống lớn, tiểu măng tinh trong lòng nôn nóng bĩu môi kêu lên:
- Mẫu thân đếm từ từ thôi, con còn chưa có đếm xong cái đống này a~~
Đinh Hương thấy nó như vậy thì vô cùng buồn cười, lại cảm thấy nó đáng yêu cực kỳ.

Nàng phân ra hai mươi văn tiền đồng đặt ở một bên cho nó tự chơi một mình, còn bản thân lại lấy ra tiểu sổ sách hôm trước Sở Ngu đưa cho nàng đem tiền lời ngày hôm nay ghi rõ ràng ngay ngắn lên trên mặt giấy.

Mà bên ngoài cửa động Sở Ngu đang nhóm bếp xào rau.

Mỡ heo sôi lên thì bỏ một tép tỏi vào đảo sơ qua, sau đó mới thả rau xanh vào xào chung một lượt.

Mùi hương theo gió từng đợt mà phiêu lãng tiến vào trong hang động chọc người ta răng miệng sinh tân, bụng cũng thì thầm kéo nhau kêu lên.

Mộc Đinh Hương nhìn ngoài động một mảnh tươi đẹp, nàng đứng lên ôm Trúc Nhi đi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm.
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ Khi Mãn nghỉ xã hơi, Mộc Đinh Hương cùng Sở Ngu cùng nhau ra quán trông coi.

Có vài khách nhân đến hỏi mua thận heo thì Sở Ngu nói với bọn họ đã bán cho người khác mất rồi.

Lúc trở về nhà, thời điểm mở giỏ tre ra đã thấy hai quả thận nằm ở đó tự lúc nào.

Mộc Đinh Hương: Thận không phải nói đã bán đi rồi hay sao?
Sở Ngu: …… Ách……Cái này là ta vì bản thân của mình mới đem giấu nó đi.

Ta mang về nhà tẩm bổ mà thôi nàng đừng bận tâm.

Mộc Đinh Hương: Buổi sáng có nhiều người tới hỏi mua thận heo như vậy ngươi vẫn luôn nói bán hết rồi, nguyên lai lưu trữ để chính mình ăn.

Thận heo hương vị có cái gì hiếm lạ?? Còn không bằng bán đi lấy chút tiền hay sao?
Sở Ngu: …… Ta cảm thấy dạo gần đây khả năng của ta yếu đi, xác thật vẫn cần phải bồi bổ.

Mộc Đinh Hương ý vị thâm trường nhìn nàng: Vậy tốt rồi, đêm nay chúng ta phân phòng ngủ đi
Sở Ngu: Á á phu nhân à không cần phải làm vậy đâu.

Ta có thể...!thật sự có thể.....
Deadline dí quá ????.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương