Nữ Diễn Viên Nhỏ Của Ông Trùm
-
11: Bị Phát Hiện 1
Lên đến tầng hai, cô nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ cao quý đang ngồi nhâm nhi tách cà phê, ánh mắt cao ngạo quen thuộc nhìn ra phía ngoài.
Châu Thư Nhiên tiến lại kéo chiếc ghế gỗ phía đối diện ngồi xuống khẽ lên tiếng
" Nay có chuyện gì quan trọng sao? "
Tần Kiều Chi lúc này mới khẽ rời ánh mắt lên người Châu Thư Nhiên.
Người ngồi đối diện bà vô cùng tự nhiên, nhẹ nhang nhưng sâu bên trong lại rất mạnh mẽ...
" Ừ, tôi muốn bàn với cô một chuyện "
" Nói đi "
" Boss của KingTom sắp về Anh...!Vậy nên cô hãy tạm thời trốn đi đã và xóa sạch những gì liên quan đến việc làm giải giấy tờ đi "
Cô gái ngồi đối diện bà nhếch môi cười, giọng nói lạnh đi
" Chẳng phải người nên hành động gấp là Kiệt Dã sao? Anh ta thuê tôi, tôi làm vì tiền mà giờ lại lôi tôi vào chịu tội chung? "
Tần Kiều Chi thở dài nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo của mình
" Vấn đề là boss sẽ giết tất cả! Đúng thật cô chỉ làm thuê nhưng cô cũng có liên quan.
Người đó mà truy lùng sẽ giết tất cả nên giờ chúng ta đang ngồi chung con thuyền...!vả lại tôi sẽ giúp cô về chỗ trốn còn cô lo vụ dọn sạch, phía Kiệt Dã sẽ nghĩ cách về hàng hóa, giấy tờ che mắt, ok? "
Châu Thư Nhiên dựa vào ghế nhắm mắt nghĩ, đúng là lúc kí hợp đồng thì có một lời cảnh cáo nguye hiểm nhưng cô vẫn bất chấp làm, giờ đổi lại thì phải đi dọn dẹp cái đống chiến trường này nhưng không khó với cô khi có Tần Kiều Chi viện trợ
" Được, tôi sẽ cố gắng xóa nhưng không chắc chắn về bất cứ thứ gì cả.
Nhiệm vụ của mấy người thì làm sao đừng để tôi chết là được! "
" Được, quyết vậy đi...!"
Hai người tạm biệt nhau rồi đi.
Trên đường về nhà, Châu Thư Nhiên có cảm giác gì đó rất khó chịu và lo lắng, cô sợ rằng vấn đề này không đơn giản chỉ là dọn sạch rồi trốn đi, cô cứ cảm giác có gì đó nguy hiểm.
Cũng khá là tò mò vị boss đứng đầu KingTom là ai khiến cho một người tàn ác, quyền lực như Kiệt Dã và bà cả họ Tần phải sợ hãi khi chỉ nghe anh ta sẽ về Anh...Tò mò thật đấy mà giờ cũng không thể hỏi ai!
Tại phòng riêng của Bạch Tử Hàn lúc này, anh ta ngồi trước máy tính xem xét hồ sơ và số liệu đang chạy qua không ngừng nghỉ, người trợ lý cũng thoăn thoắt thông báo và nói rõ mọi hoạt động của KingTom cho anh ta
" ....đa số trong vòng 11 tháng gần đây bên phía hàng tồn của KingTom đã được giảm đi đáng kể...!"
" Nói rõ " Giọng nói của Bạch Tử Hàn vang lên cắt ngang lời của trợ lý khiến anh ta hơi ấp úng rồi cũng nói chi tiết
" Đã giảm đi 75% số hàng tồn và số hàng xuất khẩu qua kiểm định có giấy chứng nhận đã tăng lên gấp 4 lần! "
Người trợ lý nói xong không giấu được vui mừng thầm khen Kiệt Dã đã có thay đổi về cách quản lý và làm ăn nhưng khi anh nhìn mặt của người đối diện lại...!ừm...!không vui mà còn lạnh đi! Bạch Tử Hàn gõ gõ tay xuống bàn ra lệnh cho người phía kia
" Gửi toàn bộ giấy tờ kiểm định, giấy chứng nhận, xuất nhập cảnh và số liệu cụ thể hàng hóa qua máy tôi, lập tức mua vé bay sang Luân Đôn vào đêm nay cho tôi! "
" A...dạ, rõ thưa boss! "
Bên kia Bạch Tử Hàn đang ngồi trầm ngâm nhìn vào số liệu mà trợ lý gửi qua, vẫn rất bình thường nhưng chợt anh nhếch miệng cười rồi đứng lên đi ra ngoài.
Vừa bước ra, tiếng tranh cãi mắng chửi của Bạch An Nhi cùng tiếng khóc thút thít của Lô Uẩn Uẩn truyền đến tai khiến Bạch Tử Hàn cau mặt lại.
Lại phát điên cái gì vậy?
" Chị đừng có mà không an phận! Chị chỉ chờ đến hôm nay anh cả đi công tác liền ăn mặc quyến rũ để câu dẫn anh hai sao? Chị nghĩ tôi mù à đồ con điếm lẳng lơ! "
Bạch An Nhi the thé quát giọng nói áp đảo hùng hồn khiến ai cũng không dám can ngăn.
Bình thương có lão gia Bạch, cậu cả đến tách ra chứ giờ họ đi vắng hết thì hay rồi...!
" Nhi...!Chị không có! Chị chỉ...!chỉ thử đồ thôi mà...!sao em lại vu oan cho chị...!"
Lô Uẩn Uẩn khóc nấc lên,đôi mắt cùng dáng vẻ yếu đuối khiến Bạch An Nhi cằng nhìn càng ghê tởm! Cô ta lau nước mắt thì vô tình nhìn thấy Bạch Tử Hàn tay đút túi quần ung dung đi xuống
" A...!Hàn...!Giúp chị khuyên con bé với...!Nhi không có tin chị, thật sự chị không phải là người như vậy đâu...!"
Nghe thấy chữ Hàn, Bạch An Nhi cũng quay lại, ánh mắt từ hung dữ lườm Lô Uẩn Uẩn chuyển thành nhẹ nhàng, yếu đuối nhìn Bạch Tử Hàn
" Anh hai...!Chị ta to tiếng với em...!em chỉ muốn nhắc nhở thôi! "
What? Lô Uẩn Uẩn hoang mang tức giận nhìn Bạch An Nhi! Rõ ràng là cô em chồng này sỉ nhục, tát cô trước giờ lại đổi thành cô ăn hiếp?
" Nhi...!chị không có...!Hàn...!"
Còn chưa đợi Lô Uẩn Uẩn nói xong thì anh đã đi vòng qua cả hai người rồi ra cửa nhưng Bạch Tử Hàn lại dừng chân lại, ánh mắt lạnh đi nhìn hai người đằng sau
" Tôi không phải quan tòa! Quên, nãy đi tôi có gọi cho ông già Bạch và anh cả về để họ xem kịch cùng rồi đấy! "
Nghe đến đây cả Bạch An Nhi lẫn Lô Uẩn Uẩn đều sợ hãi nhìn nhau bằng ánh mắt phóng ra sự chết chóc! Bạch An Nhi giậm chân mấy cái rồi lôi cổ áo của Lô Uẩn Uẩn gào lên
" Thấy chưa! Tất cả là do mày! Đi chết đi! " Cô sợ nhất ba mình là Bạch lão gia, vì mới gần đây cô gây chuyện khiến cha tức giận nên giờ bị ba phát hiện cô gây chuyện trong nhà thì ông sẽ cấm túc cô mất!
Lô Uẩn Uẩn hét lên đây đau đớn rồi phản khán lại
" Bạch An Nhi! Cô bị điên à mà cứ thích gây sự với tôi! " Cô ta đang đóng vai người con dâu hoàn hảo, hiếu thảo sao có thể bị một con nhóc như Bạch An Nhi kéo xuống chứ?
Lúc Bạch Thụy Phong và Bạch lão gia về đến nhà thì thấy phòng khách tan hoang, giúp việc đang thi nhau dọn dẹp đồ đạc và mảnh vỡ, trên ghế sô pha là hai người đầu tóc bù xù, quần áo lem bẩn, ai cũng đầy thương tích.
Bạch An Nhi thì bị bộ móng dài của Lô Uẩn Uẩn cào cho xước mấy vết trên mặt, đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi bới người ngồi đối diện.
Lô Uẩn Uẩn nhìn còn thảm hơn, áo quần rách nát đến đáng thương, người như không có mảnh vài che thân, vô vàn vết sưng tím, xước loang lổ trên da và mặt!
Bạch Thụy Phong chạy lại ôm vợ mình tiện thể khoác luôn cái áo lên vai che đi thân hình run rẩy của Lô Uẩn Uẩn, anh nhìn cô vợ mình hết mực cưng chiều rơi vào cảnh này thì lòng đau xót không thôi...
Bạch lão gia thì bước lên tầng không quên ném lại một câu cho Bạch An Nhi
" Tự lên phòng mà kiểm điểm! "
Nghe thấy thế Bạch An Nhi càng muốn giết chết Lô Uẩn Uẩn đang giả vờ khóc lóc, sợ hãi kia.
Giọng rít lên
" Con tiện nhân mày cứ chờ đấy! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook