Mỗi khi Bùi Sở gặp phải chuyện trên, bệnh rối loạn tính khí sẽ không kiềm chế được mà phát tác.
Cô cạn lời: "Chẳng lẽ là bạn trai anh?"
Văn Tuyết Thiến vội vàng hòa giải: "Em họ, Cảnh Chu cũng là vì muốn tốt cho em.

Chị biết em gấp gáp muốn trở lại, có một số chuyện khó tránh khỏi phạm sai lầm.

Khi chọn cộng sự, không thể chỉ nhìn xuất thân của đối phương mà còn phải suy xét đến nhân phẩm và tính cách nữa.
Bùi Sở nghĩ lại, Chúc Tu Duẫn dường như ngoại trừ tiền, sẽ không có ai khác, đâu đâu đều rất cẩu.
Thôi Cảnh Chu do dự, Bùi Sở tồn tại giống như bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

Nhưng nhìn cô lúc này, hắn có chút tư vị khó tả.
Em gái hàng xóm trước đây cũng sẽ bị nhân tình thế sự biến thành bộ dáng này.

Nào ngờ Bùi Sở lúc này đang nghĩ cô nên làm thế nào để đem xe lăn của Chúc Tu Duẫn tháo ra.
Nhìn Bùi sở như vậy, Thôi Cảnh Chu có chút cuống lên: "A Sở, em.

Nếu em cảm thấy không tốt, em có thể nói với anh và Tuyết Thiến.

Các mối quan hệ tài nguyên trong giới giải trí thì Tuyết Thiến vẫn có.
Những tay ăn chơi từ các gia đình giàu có kia...!Dù anh không nói ra thì em cũng hiểu rõ.

A Sở, đừng nhất thời hồ đồ tự chôn vùi bản thân, thật không đáng!"
Bùi Sở chỉ cảm thấy Thôi Cảnh Chu rất ồn ào, "Sau này tôi ra làm sao cũng không phiền Thôi tổng quan tâm."
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thôi Cảnh Chu đối với Bùi Sở, Văn Tuyết Thiến cảm thấy trong lòng có chút không vui: "Cảnh Chu, em họ có sự lựa chọn của riêng mình, chúng ta có nói gì cũng vô ích."
Bùi Sở không nghe được nữa, "Hai người nói chuyện trước đi."
Nói xong rồi quay ra tìm 1 góc vắng vẻ đi tới.
Mọi người trong sảnh tiệc càng ngày càng mất kiên nhẫn, nghi thức tiệc chậm trễ trì hoãn, như đang chờ ai đó.
Chúc Tu Duẫn cơ bản là người có mặt cuối cùng bất kể dịp gì.

Lần này, anh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người thong thả bước đến.
Mọi con mắt đổ dồn vào khi cánh cửa nặng nề được đẩy ra.
Còn có ai không đem Thôi thị để ở trong mắt?
Danh tiếng của Chúc thị đã nổi tiếng trong và ngoài nước từ lâu, dù chưa từng gặp qua cũng sẽ nghe nhiều đến ba chữ "Chúc Tu Duẫn".
Dưới cái nhìn ​​của họ, Chúc thị không cần đem bất kì người nào để ở trong mắt, bởi vì không cần cũng không cần thiết.
Ánh đèn rực rỡ chói mắt tập trung ở cửa, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.
Chúc Tu Duẫn hiếm khi lộ diện, đặc biệt là trước mặt công chúng.


Ngày hôm nay đến dự tiệc đính hôn của Thôi Cảnh Chu đúng là cho đủ mặt mũi.
Sự quyến rũ và hào quang toát ra từ xương, vương giả trời sinh làm người nín thở.
Triệu Cảnh chậm rãi đẩy hắn đi vào.
Chúc Tu Duẫn đẩy kính trên mũi, gật đầu nhẹ: "Thật xin lỗi."
"Hoan nghênh Chúc tổng, thời gian vừa vặn." Thôi Cảnh Chu hơi cúi người nói.
Đây rõ ràng là tiệc đính hôn của người khác, nhưng nhất cử nhất động của Chúc Tu Duẫn lại tỏ ra như người chủ trì.
Chiếc xe lăn hoàn toàn không ảnh hưởng đến hào quang của anh.
Văn Tuyết Thiến không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy một người xuất sắc như vậy, dù sao đây cũng là người tình của công chúng, ai không muốn ngủ cùng.
"Chúc tổng, tôi thực sự rất vui vì ngài bận rộn như vậy nhưng vẫn đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi."
Lúc này, Chúc Tu Duẫn ứng phó qua loa, tùy tiện đáp một tiếng xem như trả lời.
- -----------------------------------------
Lễ đính hôn tiến hành đúng giờ, Bùi Sở bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm xì xào bàn tán phía trước——
"Anh cho rằng chân của tổng giám đốc Chúc thị còn có thể khỏi không? Thật đáng tiếc nha, vẻ ngoài tốt như vậy lại là người tàn tật."
"Ai không nói, người có tài như vậy, vẫn còn có phụ nữ nối nhau tiến tới.


Tôi muốn nói, anh ta thật sự làm lãng phí gia cảnh.

Anh xem hai chân kia nói không chừng có khi là chân giả."
"Anh đừng nói nữa! Thật sự có khả năng! Trời ạ, anh nói như thế làm tôi cảm thấy thật chán ghét.

Tại sao hắn không chết đi?"
Rầm——
Hai người phía trước đột nhiên bay ra khỏi chỗ ngồi, thất thần nằm trên đất.
Ở phía sau, Bùi Sở chỉnh chỉnh làn váy, giương mắt khinh thường nhìn hai người họ.
"Cái miệng thật tiện.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương