Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời
-
Chương 18: Nước mắt của Mặt Trời
Ngước nhìn lên. E thấy nó từ đằng xa. Những bước dài tự tin của một người con gái trưởng thành tiến về phía nó. E vẫn vậy. Vẫn là người con gái mà nó yêu năm nào. Những ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người chiếu về phía e nhưng e nào có bận tâm. E vẫn cao quí, vẫn bừng sáng lên trong ánh nắng. Là em, con gái của thần Mặt Trời…….
Không khác lần đầu gặp e là mấy, nó vẫn sững người trước em một lúc mới có thể định thần lại được. Vén nhẹ mái tóc, cười hiền. Gặp e, nó đã gặp e rồi. Chặng đường 6 năm lướt wa thật nhanh. Và giờ đây, e lại một lần nữa đứng trước mặt nó. E mở lời :
- Chà. Gấu của năm nào bây giờ khác xưa nhiều quá nhỉ. Cám ơn anh đã đến đón e nhé. Hjhj
- Gấu vẫn là nó thôi mà em. Thôi e vào xe đi. A đưa đến ks. Đặt phòng trước chưa thế ? Hay để anh đặt cho. À mà hành lí đâu ?
- Hjhj. Sáng nay e mới quyết định đi mà. Đã kịp làm gì đâu. Đành phải phiền anh Gấu một chút vậy. Hjhj.
Móc dt. Nó sắp xếp tất cả cho e... Hẹn trong 10’ nữa có mặt. Quản lí ks rối rít trong dt. Dặn dò rồi nó ngắt máy. Nó hỏi :
- Thế định ở đây mấy ngày nào ? Mà e lên đây chỉ vì một ly cafe thôi á ? Anh không tin đâu nhá.
- Hjhj. E cũng chưa biết. Lên ra mắt gia đình hjhj. Để xem chàng trai nào đó có giữ đúng lời hứa 6 năm trước ko.
- Nói là phải làm ý nhá cô nương. Lớn rùi không nói chơi được đâu.
- ...Để xem. Hehe...
- Ăn uống gì chưa ? À mà giờ cũng gần trưa rồi. E về chuẩn bị nhận phòng rồi a đưa đi mua ít đồ...
- Vâng. Như vậy đi.
Xe êm ả lướt nhẹ đi. Ánh mắt wan quan sát từng con phố với vẻ thích thú. E chợt nói:
- Chà. Phố núi nhỏ bé nhưng nhiều cây quá anh nhỉ. Người cũng đông đúc. Xe cộ cũng nhiều. Không khác Sg là mấy.
- Khác nhiều chứ e. Ở đây 10h là mọi người đi ngủ. Còn Sg thì đêm người ta mới đi chơi.
- Vậy e phải ở lại vài ngày để kiểm chứng xem xem có đúng không nhé. Hjhj. Chắc còn phiền anh nhiều ah...
- Cô ở cả đời tui cũng không phiền...
-...
Thật kì lạ. Vô tình. Bài nhạc trong xe lại vang lên. Bài Forever And One lại da diết từng âm điệu. E giật mình khi nghe bài đó. Em vẫn còn nhớ, còn nhớ là nó rất yêu bài này. Trong xe bây giờ chỉ còn tồn tại của nhạc đang phát mà thôi…...
Nhận phòng xong, nó đưa em đi mua một ít đồ đạc. E mùa vài thứ đơn giản rồi quay về ks nghỉ ngơi. Còn nó lại lên cơ quan làm việc. Nhưng liệu nó có làm được nữa không ? Sau cuộc gặp này, sau khi nhìn thấy e. Sao nó có thể còn tâm trí. Nó luôn luôn tự hỏi sao em lại lên đây. Tại sao ? Không lẽ chỉ vì một lời hứa đơn giản vậy thôi ư ???Trưa. Nó đi ăn cùng em. Nhà hàng Thiên Thanh lộng gió thoai thoải bên sườn đồi. Gió như làm cho buổi trưa mát mẻ hơn. Câu chuyện xoay quanh những thay đổi trong 6 năm không gặp của nó và e :
...
- Anh cứ nghĩ là em bây giờ gia đình yên ổn rồi cơ đấy. Hay là lo làm giàu quá nên ko vội lấy chồng thế ?
- hjhj. Chưa vội. Lúc đó e vẫn còn ham chơi lắm. Và lại, công việc dồn nhiều quá nên cũng chẳng có thời gian nữa. Còn e cũng nghĩ anh thế đấy. Sau khi về Gl anh bỏ luôn ola, bỏ luôn fb, không còn một thông tin gì nữa. Làm e cũng chẳng biết a ntn.
- Ừ. Xa rời nó chứ anh có nhiều kỉ niệm với nó quá. Anh không đủ can đảm để log vào nữa. Vì kỉ niệm về e quá nhiều.
Gió thổi lồng lộng. Giọng của nó như lạc hẳn vào gió. Gió mang đến những kỉ niệm xưa kia cho nó. Gió khiến nó nhớ lại vị say của mưa, của những nồng nàn mà nó trao cho e. Và cả sự đau đớn khi e rời xa nó. Nhưng rồi tất cả đã qua. Để rồi h đây e lại xuất hiện trước mặt nó, vô tình, hờ hững...
E thích thú với món ăn, con người, phong cảnh ở đây. E thích lắm. Nó đưa em đi chơi suốt cả buổi chiều. E kì lạ hỏi nó :
- Thế anh hôm nay không đi làm ah ? Lúc sáng em thấy anh vẫn còn mặc quần tây somi mà . Chẳng lẽ lại xin nghỉ vì em ?
- Hj. Gấu của em bây giờ khác rồi em ah. Gấu bây giờ là trưởng phòng Kế Hoạch. Đâu cần phải xin ai nữa...
- Chà. Ông cán bộ trẻ. Hjhj. Anh khác trước nhiều lắm đấy.
- Uhm. 6 năm. 6 năm có thể thay đổi vẻ bề ngoài của một con người. Nhưng để thay đổi cảm xúc thì không. Không bao giờ đủ.
-...
Nó đưa em tới thủy điện Yaly. Công trình thủy điện quốc gia lớn nhất Tây Nguyên. Những núi đá sừng sững đến rợn người. Chiếc xe cứ đi quanh co trên con đường núi. Dòng nước xả trắng xóa như điên cuồng nuốt trọn những gì kém may mắn rơi xuống. Hoa ban tím nở dọc theo con đường. Trên đường về, những hàng cao su đang vào mùa thay lá. Lá rơi theo từng cơn gió. Lá ào ào mưa cơn mưa rồi lại có lúc hững hờ buông.
Đánh lái xe. Nó đưa e tới hồ Nước Mắt. Mặt hồ lúc nào cũng vậy. Cũng êm ả. Những gợn sóng lăn tăn nhẹ chạy trên mặt nước xanh ngọc. Em thích lắm, thích cánh rừng thông êm ả. Thích mặt hồ tĩnh lặng. Và e thích cả nó nữa. Nhưng nó không hề nhận ra điều đó. Nhìn em say mê ngắm cảnh mà lòng nó trào lên cảm xúc. Cảm xúc vui mừng xen lẫn đau đớn dằn vặt đang cuốn lấy nó. Lấy gói thuốc, nó rít một hơi dài. Làn khói trắng tỏa ra làm nhòe đi hình ảnh em.
- Anh vẫn còn hút thuốc ?
- Ừ...Công việc quá nhiều khiến anh suy nghĩ. Nhiều khi, thuốc cũng giúp anh bình tĩnh trở lại...
Ánh nắng chiều nhè nhẹ lan tỏa. Khuôn mặt e đang giận dỗi nhìn nó. Cười trừ. Nó đành ném điếu thuốc đi. Chợt e nói :
- 6 năm. Sao anh phải khổ vậy. 6 năm trôi wa sao anh không quên em đi. Sao không để e là người đau khổ. Sao anh không làm như vậy ???...
Giọng nói em run run. Mái tóc dài buông xõa khiến nó không thể nhìn khuôn mặt em lúc này. E nấc lên từng tiếng nhẹ nhàng. Nhỏ thôi nhưng cũng khiến nó sững sờ…….
- E cứ tưởng 6 năm sẽ khiến anh quên được em. Cứ tưởng anh sẽ đi tìm một hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng sao anh lại làm vậy. Lại làm e khó xử. Anh luôn như thế. Luôn làm em khó xử trước anh………...
- Em không phải là anh. Em không thể hiểu hết suy nghĩ của anh. Được nhìn nụ cười của e luôn là hạnh phúc của a. Còn a ư ? Không quan trọng. Vấn đề là e hạnh phúc với tình yêu của mình……
Giọng bình lặng trầm ấm của nó vang lên. Dịu dàng nhưng đầy đau khổ. E gào lên trong tiếng lá rơi xào xạc :
- Tại sao anh phải làm vậy. Em là một con bé cứng đầu. Một con bé không biết trân trọng tình yêu của anh. Để rồi khi anh rời xa. Nó lại phải da diết nhớ anh. Nó nhớ những lời căn dặn khó chịu của anh. Nhớ những lời chúc vào buổi sáng. Nó lừa dối cảm xúc của mình để rồi mất anh. Em không đáng nhận thứ tình yêu từ anh. Em xin lỗi………
- Đừng nói vậy. Em luôn là người anh yêu. Ngày trước, bây giờ và mãi sau này…...
- 6 năm qua. Em hi vọng anh sẽ tìm được người khác. Tìm được người trân trọng tình yêu của anh. Nhưng không. Anh không hề tìm. Anh vẫn nhớ về e. Biết được điều đó. Tim e đau lắm anh ah. Anh có biết rằng 6 năm trước khi anh ra đi. Con người e đau khổ thế nào không ? Nhưng e không dám nói ra. Cái tự trọng của e cao quá khiến e không dám nói ra. Để rồi sau đó e phải chịu dày vò từng ngày. Mỗi năm đúng cái ngày đầu tiên ấy e đều tới đó. Tới đúng cái bàn mà ngày xưa mình đã ngồi. Chỉ mong được gặp anh. Nhưng anh không xuất hiện. Chỉ còn e một mình với những bông hoa ban vô tình cùng cốc cafe nguội lạnh mà thôi……
- Em đến đó làm gì ????
- Em đã sai. Sai nhiều lắm khi để anh ra đi. Em không dám đối mặt để nói ra lời yêu.
Nước mắt em rơi. Rơi nhiều lắm. Những giọt nước mắt như sương mai lăn đều trên khuôn mặt e. E khóc, khóc như thể 6 năm rồi e chưa được khóc vậy. Đưa bàn tay nhẹ lau nước mắt cho em. E lao vào ôm lấy nó khiến nó bất ngờ. Giọng e hòa lẫn cùng gió...
- 6 năm nay. E đau khổ nhiều lắm. Vậy mà anh không một lần gọi điện, không một lần liên lạc. E cứ tưởng chừng như e đã mất anh. Hôm vừa rồi, khi đang ngồi cafe ở đấy. Một bông hoa ban rơi nhẹ xuốg ly nước trên bàn như lọ hoa lần đầu em gặp anh. Khi đó e biết là mình phải gặp lại anh. Gặp lại để nói với anh một điều :EM YÊU ANH...
Sững sờ. Em vừa thốt ra lời yêu nó ư ? Liêu đây có phải là sự thật hay là một giấc mơ. Nếu là mơ thì nó xin cho mình sẽ ngủ mãi mãi. Để nó được chìm đắm trong giấc mơ đầy màu hồng nhưng cũng tràn nước mắt này. 6 năm rồi. Câu nói mà nó mong chờ 6 năm. 6 năm nó chìm trong đau khổ mịt mùng để rồi ngày hôm nay. E lại đưa nắng đến. Nắng trong tình yêu của em tràn ngập trong tim nó bây giờ.
----- Hêt phần 1 ----
Không khác lần đầu gặp e là mấy, nó vẫn sững người trước em một lúc mới có thể định thần lại được. Vén nhẹ mái tóc, cười hiền. Gặp e, nó đã gặp e rồi. Chặng đường 6 năm lướt wa thật nhanh. Và giờ đây, e lại một lần nữa đứng trước mặt nó. E mở lời :
- Chà. Gấu của năm nào bây giờ khác xưa nhiều quá nhỉ. Cám ơn anh đã đến đón e nhé. Hjhj
- Gấu vẫn là nó thôi mà em. Thôi e vào xe đi. A đưa đến ks. Đặt phòng trước chưa thế ? Hay để anh đặt cho. À mà hành lí đâu ?
- Hjhj. Sáng nay e mới quyết định đi mà. Đã kịp làm gì đâu. Đành phải phiền anh Gấu một chút vậy. Hjhj.
Móc dt. Nó sắp xếp tất cả cho e... Hẹn trong 10’ nữa có mặt. Quản lí ks rối rít trong dt. Dặn dò rồi nó ngắt máy. Nó hỏi :
- Thế định ở đây mấy ngày nào ? Mà e lên đây chỉ vì một ly cafe thôi á ? Anh không tin đâu nhá.
- Hjhj. E cũng chưa biết. Lên ra mắt gia đình hjhj. Để xem chàng trai nào đó có giữ đúng lời hứa 6 năm trước ko.
- Nói là phải làm ý nhá cô nương. Lớn rùi không nói chơi được đâu.
- ...Để xem. Hehe...
- Ăn uống gì chưa ? À mà giờ cũng gần trưa rồi. E về chuẩn bị nhận phòng rồi a đưa đi mua ít đồ...
- Vâng. Như vậy đi.
Xe êm ả lướt nhẹ đi. Ánh mắt wan quan sát từng con phố với vẻ thích thú. E chợt nói:
- Chà. Phố núi nhỏ bé nhưng nhiều cây quá anh nhỉ. Người cũng đông đúc. Xe cộ cũng nhiều. Không khác Sg là mấy.
- Khác nhiều chứ e. Ở đây 10h là mọi người đi ngủ. Còn Sg thì đêm người ta mới đi chơi.
- Vậy e phải ở lại vài ngày để kiểm chứng xem xem có đúng không nhé. Hjhj. Chắc còn phiền anh nhiều ah...
- Cô ở cả đời tui cũng không phiền...
-...
Thật kì lạ. Vô tình. Bài nhạc trong xe lại vang lên. Bài Forever And One lại da diết từng âm điệu. E giật mình khi nghe bài đó. Em vẫn còn nhớ, còn nhớ là nó rất yêu bài này. Trong xe bây giờ chỉ còn tồn tại của nhạc đang phát mà thôi…...
Nhận phòng xong, nó đưa em đi mua một ít đồ đạc. E mùa vài thứ đơn giản rồi quay về ks nghỉ ngơi. Còn nó lại lên cơ quan làm việc. Nhưng liệu nó có làm được nữa không ? Sau cuộc gặp này, sau khi nhìn thấy e. Sao nó có thể còn tâm trí. Nó luôn luôn tự hỏi sao em lại lên đây. Tại sao ? Không lẽ chỉ vì một lời hứa đơn giản vậy thôi ư ???Trưa. Nó đi ăn cùng em. Nhà hàng Thiên Thanh lộng gió thoai thoải bên sườn đồi. Gió như làm cho buổi trưa mát mẻ hơn. Câu chuyện xoay quanh những thay đổi trong 6 năm không gặp của nó và e :
...
- Anh cứ nghĩ là em bây giờ gia đình yên ổn rồi cơ đấy. Hay là lo làm giàu quá nên ko vội lấy chồng thế ?
- hjhj. Chưa vội. Lúc đó e vẫn còn ham chơi lắm. Và lại, công việc dồn nhiều quá nên cũng chẳng có thời gian nữa. Còn e cũng nghĩ anh thế đấy. Sau khi về Gl anh bỏ luôn ola, bỏ luôn fb, không còn một thông tin gì nữa. Làm e cũng chẳng biết a ntn.
- Ừ. Xa rời nó chứ anh có nhiều kỉ niệm với nó quá. Anh không đủ can đảm để log vào nữa. Vì kỉ niệm về e quá nhiều.
Gió thổi lồng lộng. Giọng của nó như lạc hẳn vào gió. Gió mang đến những kỉ niệm xưa kia cho nó. Gió khiến nó nhớ lại vị say của mưa, của những nồng nàn mà nó trao cho e. Và cả sự đau đớn khi e rời xa nó. Nhưng rồi tất cả đã qua. Để rồi h đây e lại xuất hiện trước mặt nó, vô tình, hờ hững...
E thích thú với món ăn, con người, phong cảnh ở đây. E thích lắm. Nó đưa em đi chơi suốt cả buổi chiều. E kì lạ hỏi nó :
- Thế anh hôm nay không đi làm ah ? Lúc sáng em thấy anh vẫn còn mặc quần tây somi mà . Chẳng lẽ lại xin nghỉ vì em ?
- Hj. Gấu của em bây giờ khác rồi em ah. Gấu bây giờ là trưởng phòng Kế Hoạch. Đâu cần phải xin ai nữa...
- Chà. Ông cán bộ trẻ. Hjhj. Anh khác trước nhiều lắm đấy.
- Uhm. 6 năm. 6 năm có thể thay đổi vẻ bề ngoài của một con người. Nhưng để thay đổi cảm xúc thì không. Không bao giờ đủ.
-...
Nó đưa em tới thủy điện Yaly. Công trình thủy điện quốc gia lớn nhất Tây Nguyên. Những núi đá sừng sững đến rợn người. Chiếc xe cứ đi quanh co trên con đường núi. Dòng nước xả trắng xóa như điên cuồng nuốt trọn những gì kém may mắn rơi xuống. Hoa ban tím nở dọc theo con đường. Trên đường về, những hàng cao su đang vào mùa thay lá. Lá rơi theo từng cơn gió. Lá ào ào mưa cơn mưa rồi lại có lúc hững hờ buông.
Đánh lái xe. Nó đưa e tới hồ Nước Mắt. Mặt hồ lúc nào cũng vậy. Cũng êm ả. Những gợn sóng lăn tăn nhẹ chạy trên mặt nước xanh ngọc. Em thích lắm, thích cánh rừng thông êm ả. Thích mặt hồ tĩnh lặng. Và e thích cả nó nữa. Nhưng nó không hề nhận ra điều đó. Nhìn em say mê ngắm cảnh mà lòng nó trào lên cảm xúc. Cảm xúc vui mừng xen lẫn đau đớn dằn vặt đang cuốn lấy nó. Lấy gói thuốc, nó rít một hơi dài. Làn khói trắng tỏa ra làm nhòe đi hình ảnh em.
- Anh vẫn còn hút thuốc ?
- Ừ...Công việc quá nhiều khiến anh suy nghĩ. Nhiều khi, thuốc cũng giúp anh bình tĩnh trở lại...
Ánh nắng chiều nhè nhẹ lan tỏa. Khuôn mặt e đang giận dỗi nhìn nó. Cười trừ. Nó đành ném điếu thuốc đi. Chợt e nói :
- 6 năm. Sao anh phải khổ vậy. 6 năm trôi wa sao anh không quên em đi. Sao không để e là người đau khổ. Sao anh không làm như vậy ???...
Giọng nói em run run. Mái tóc dài buông xõa khiến nó không thể nhìn khuôn mặt em lúc này. E nấc lên từng tiếng nhẹ nhàng. Nhỏ thôi nhưng cũng khiến nó sững sờ…….
- E cứ tưởng 6 năm sẽ khiến anh quên được em. Cứ tưởng anh sẽ đi tìm một hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng sao anh lại làm vậy. Lại làm e khó xử. Anh luôn như thế. Luôn làm em khó xử trước anh………...
- Em không phải là anh. Em không thể hiểu hết suy nghĩ của anh. Được nhìn nụ cười của e luôn là hạnh phúc của a. Còn a ư ? Không quan trọng. Vấn đề là e hạnh phúc với tình yêu của mình……
Giọng bình lặng trầm ấm của nó vang lên. Dịu dàng nhưng đầy đau khổ. E gào lên trong tiếng lá rơi xào xạc :
- Tại sao anh phải làm vậy. Em là một con bé cứng đầu. Một con bé không biết trân trọng tình yêu của anh. Để rồi khi anh rời xa. Nó lại phải da diết nhớ anh. Nó nhớ những lời căn dặn khó chịu của anh. Nhớ những lời chúc vào buổi sáng. Nó lừa dối cảm xúc của mình để rồi mất anh. Em không đáng nhận thứ tình yêu từ anh. Em xin lỗi………
- Đừng nói vậy. Em luôn là người anh yêu. Ngày trước, bây giờ và mãi sau này…...
- 6 năm qua. Em hi vọng anh sẽ tìm được người khác. Tìm được người trân trọng tình yêu của anh. Nhưng không. Anh không hề tìm. Anh vẫn nhớ về e. Biết được điều đó. Tim e đau lắm anh ah. Anh có biết rằng 6 năm trước khi anh ra đi. Con người e đau khổ thế nào không ? Nhưng e không dám nói ra. Cái tự trọng của e cao quá khiến e không dám nói ra. Để rồi sau đó e phải chịu dày vò từng ngày. Mỗi năm đúng cái ngày đầu tiên ấy e đều tới đó. Tới đúng cái bàn mà ngày xưa mình đã ngồi. Chỉ mong được gặp anh. Nhưng anh không xuất hiện. Chỉ còn e một mình với những bông hoa ban vô tình cùng cốc cafe nguội lạnh mà thôi……
- Em đến đó làm gì ????
- Em đã sai. Sai nhiều lắm khi để anh ra đi. Em không dám đối mặt để nói ra lời yêu.
Nước mắt em rơi. Rơi nhiều lắm. Những giọt nước mắt như sương mai lăn đều trên khuôn mặt e. E khóc, khóc như thể 6 năm rồi e chưa được khóc vậy. Đưa bàn tay nhẹ lau nước mắt cho em. E lao vào ôm lấy nó khiến nó bất ngờ. Giọng e hòa lẫn cùng gió...
- 6 năm nay. E đau khổ nhiều lắm. Vậy mà anh không một lần gọi điện, không một lần liên lạc. E cứ tưởng chừng như e đã mất anh. Hôm vừa rồi, khi đang ngồi cafe ở đấy. Một bông hoa ban rơi nhẹ xuốg ly nước trên bàn như lọ hoa lần đầu em gặp anh. Khi đó e biết là mình phải gặp lại anh. Gặp lại để nói với anh một điều :EM YÊU ANH...
Sững sờ. Em vừa thốt ra lời yêu nó ư ? Liêu đây có phải là sự thật hay là một giấc mơ. Nếu là mơ thì nó xin cho mình sẽ ngủ mãi mãi. Để nó được chìm đắm trong giấc mơ đầy màu hồng nhưng cũng tràn nước mắt này. 6 năm rồi. Câu nói mà nó mong chờ 6 năm. 6 năm nó chìm trong đau khổ mịt mùng để rồi ngày hôm nay. E lại đưa nắng đến. Nắng trong tình yêu của em tràn ngập trong tim nó bây giờ.
----- Hêt phần 1 ----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook