Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương
-
Chương 8: Sao lại để bạn gái tự mua hoa?
Chúng tôi được phân chia ra 2 phòng chính. Một phòng tông hồng cho nữ, và tông xanh cho nam.
Chúng tôi cực kỳ háo hức cho chuyến đi này. Nhưng thầy Khánh lại nhắn một tin nhắn lên nhóm lớp như này đây:
- Chào các em! Có lẽ các em đã đến nơi rồi nhỉ? Hãy nhớ rằng không có một chuyến đi chơi nào mà đột ngột như vậy. Theo sự chỉ đạo của nhà trường, cuộc thi tổng kết khối Mười sẽ diễn ra. Và đây sẽ là chuyến du lịch dài nhất để bắt đầu việc tuyển chọn, vậy nên hãy cố gắng đi chơi thật vui nhé.
See you guys again!
P/S:Thầy có mua quà cho các em nữa nè. Hi hi.
Chúng tôi chết lặng, hóa ra kết quả của cuộc chơi này sẽ là thi học kỳ sao? Mà kệ đi, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.
Con Phương khóc ròng nước mắt, đem câu chuyện kể cho người tình trong mộng của nó. Thằng Thực an ủi:
- Về thì anh dạy bé học nha!
- Vâng, thế em yên tâm chơi rồi.
Chúng tôi đến rất nhiều nơi như:Đảo Hòn Mun, kiến trúc tháp bà Ponagar. Nhưng tôi vẫn thích nhất là đảo Điệp Sơn thơ mộng. Chúng tôi tắm biển, tiệc tùng, ăn uống ở đấy.
Thằng Thực nhìn con Phương cùng đồ tắm biển khoe 3 vòng thì lập tức kéo nó vào thay lại. Vừa dúi đầu nó vô phòng, vừa che mắt, mặt thì đỏ như trái cà chua.
Tôi thì thú thật chả thích vậy, tôi mặc chiếc váy babydoll mới mua rồi khoác cái áo bên ngoài. Con Phương xác định chẳng thể tắm biển được rồi, bù lại nó cùng người nó yêu mất tăm biệt tích.
Tôi ra chỗ cầu gỗ đó, rồi nhìn dòng nước xanh ngắt. Chợt đằng sau có gì đó chạm vào tôi, là thằng Thiên. Tôi xích qua cho nó ngồi cạnh, cả hai rơi vào im lặng.
Nó có vẻ chẳng thể chịu nổi cái sự yên ắng bất thường này nên bắt chuyện trước:
- Mày thấy nơi này như thế nào?
- Đẹp, nhưng nghĩ tới sau kì nghỉ này thì hết đẹp. Tôi tiu nghỉu.
- Tao có ý này!
Tôi nhìn nó, hỏi:
- Ý gì cơ?
- Tao kèm mày mấy môn Tự Nhiên, mày kèm tao mấy môn Xã Hội, được không?
Tôi suy nghĩ, được một thằng giỏi Tự Nhiên kèm cho nghe cũng được đó chứ. Tôi gật đầu đồng ý, nó tiếp tục:
- Đi dạo với tao chứ? Đường ở đây đẹp lắm!
- Được.
Rồi nó dẫn tôi đi một số nơi, không chỉ làm hướng dẫn viên không công cho tôi mà còn chịu chi tiền dẫn tôi đi ăn mấy cái đặc sản ở đây. Tối hôm đó, chúng tôi ra bãi biển đốt pháo bông, lúc tôi chọn đi mua một mình vì con Phương còn ân ân ái ái với thằng Thực nữa.
Có lẽ...Đó là một quyết định sai lầm!!!
Hẻm tối kia là con Phương Anh và hai đứa đàn em của nó. A, tôi quên mất nhỉ, thằng Thiên như vậy thì thiếu gì fan girl chứ. Chúng nó sát lại gần tôi, cao giọng:
- Mày và anh Thiên đang có quan hệ gì?
Đồng thời giơ ra đoạn clip tôi và thằng Thiên hát với nhau. Tôi trả lời:
- Chỉ là trò chơi...
Chát! Ôi, tôi bị ăn tát. Tôi cáu, cáu chứ, túm tóc con Phương Anh, cao giọng gấp đôi:
- Mày thích thì bà mày chiều. Và giơ tay chuẩn bị tát lại.
Nhưng nghĩ lại thì tụi bọn nó đông lắm, cáu đến mấy cũng không thể đánh thắng ba đứa được. Tôi nảy ra ý nghĩ vô cùng thông minh:
- Thiên! Mày tới rồi!
Cả ba chúng nó mắc bẫy, run run nhìn ra đằng sau. Nhưng chẳng có ai đâu mấy cưng ạ, chị chạy trước rồi nhé, bye bye!
Thú thật lên giọng thì lên giọng nhưng chân tay vẫn run cầm cập. Ai mà lại không sợ chứ, mình có phải nữ chính ngôn tình đâu mà chờ nam chính tới ứng cứu. Mình phải tự biết cứu nguy cho mình thôi.
Chạy, chạy, chạy. Trong đầu tôi chỉ nghĩ vậy, chạy càng xa càng tốt. Nhưng lại va vào ai đó, ngã xuống. Má nó, này ngày gì mà đen thế này?
- Mày có sao không? Lại là thằng Thiên.
Tôi giận cá chém thớt, chỉ vào má, quát:
- Nhìn đi, fan của mày tặng tao đấy. Quý hoá quá!!
Nhưng đằng nào cũng không phải lỗi nó, tôi quay xe:
- Xin lỗi, tại tao...
Thiên túm lấy cái má yêu dấu của tôi. Xem xét một hồi sau đó mới nặng giọng:
- Là ai?
Chết chết, giờ mà khai ra tụi nó thì chắc chắn không để yên mình mất. Thôi thì bỏ chín làm mười vậy:
- Á, ai nhỉ? Không biết, vội quá nên chả nhớ ai cả.
Trong lòng tự nhiên muôn muốn được nhìn bạn Thiên thấy có lỗi nha. Bạn không quá ép mình, chỉ hỏi:
- Đau không?
Đau không? Đau không nhỉ? Bên cạnh người đẹp trai quá cũng cũng biết sao nữa, tâm trí cứ bay đi đâu đâu ấy. Tôi trả lời:
- Không, chỉ một chút thôi."
Nó thở phào như nó mới là người đau ấy. Lần này, tôi không còn dám đi mua một mình nữa mà để thằng Thiên lẽo đẽo đằng sau. Đó pháo bông vui lắm nha, có thằng Thiên nên có người chụp ảnh hộ.
Về đến giường thì có một tin nhắn chờ. Là Trương Thị Phương Anh? Ái chà chà, tôi cảm thấy cũng thú vị nên vào xem nó đã nhắn gì:
- Mày không trốn được mãi đâu.
Tôi cười khẩy, nghĩ tôi sợ à? Tôi đáp lại:
- Nhưng Thiên thì có thể giúp tao đó.
Tôi có thể cảm thấy bạn Phương Anh kia đang run sợ đó.
- Mày muốn gì?
Muốn gì nhỉ, tôi chẳng thiếu gì. Tôi đáp lại:
- Một lời xin lỗi, tốt nhất nên chân thành.
Đúng khoảng nửa tiếng sau mới có hồi âm. Đó là một voice message nguyên văn như sau:
- Hành động hôm nay của mình là sai, mình thành thật xin lỗi...
Chỉ vậy thôi mà mất 30 phút lận à? Tôi cũng nhắn lại giải thích:
- Thực ra clip đó là bị ép đó, chứ chẳng phải đôi uyên ương nào đâu.
- Vậy hả? Vậy là Thiên thích tôi à?
- Ờm...Chưa chắc.
Thằng Thiên thích ai, quý ai sao mà tôi biết được. Tôi đi ngủ, hôm nay thật mệt mỏi. Chợt con Phương gọi tôi dậy, hớt hải:
- Ê. Dậy, dậy dậy...
- Sao vậy... Tôi uể oải trả lời.
- Tao đồng ý làm người yêu anh Thực rồi, sau 2 tháng tìm hiểu. A, phải ăn mừng.
Tôi bây giờ mới thực sự tỉnh táo, trợn trò mắt:
- Hả? Đùa à?
- Không.
Sau hai tháng chính thức thừa nhận yêu nhau rồi.
Rồi nó bấu víu lấy tôi, kể lại khung cảnh ngọt ngào:
- Có nến nè, hoa nè sau đó ổng đưa tao một chiếc hộp đựng vòng cổ, kèm một bó hoa nha. Ổng mới tỏ tình tao, xong tao đồng ý. Ổng ôm tao vào lòng này, rồi cả hai đứa hạnh phúc đến bật khóc luôn.
- Eo nhất chị.
- Tao yêu ổng rồi, ba má, hàng xóm, bạn thân, anh chị em ới con có người yêu rồi.
Rồi sau đó là những ngày hai đứa nó hẹn hò chốn này đây. Tôi lên tiếng:
- Nhiều khi tao cảm thấy đây không phải chuyến tham quan mà là dịp tuần trăng mật của bọn mày thì đúng hơn đó.
Con Phương bẽn lẽn:
- Mày nói gì kì vậy? Đừng có nói tao có người yêu nên mày tủi thân nha.
Tôi đút nguyên miệng bánh vào mồm nó, quát:
- Nín họng mày lại.
Chúng nó đi chơi, bỏ lại tôi và... Thiên?
Chợt có ông bán hoa lại gần, tôi hỏi mua. Nhìn bó hoa hướng dương kia, đẹp lung linh tuyệt vời, tôi xin giá. Ông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn thằng Thiên và hỏi:
- Sao lại để bạn gái tự mua hoa?
Tôi giật mình xua tay nhưng chưa kịp lên tiếng thì thằng Thiên chặn họng tôi lại:
- Dạ, bao tiền một bó ạ?
- Phải thế chứ, 80 ngàn một bó!
- Cho cháu một bó.
Và tôi đã nhận được một bó hoa free nhờ ông bán hoa. Bó hoa đẹp mê ly, tôi thích lắm.
Thằng Thiên nhìn tôi, hỏi:
- Mày thích hoa hướng dương à?
- Ừ, đẹp mà...
- Vậy, tao cũng thích!
- Điên!
Rồi những ngày tháng vui vẻ kết thúc, chúng tôi phải đối mặt với kì thi. Như đã hứa, tôi kèm thằng Thiên môn Xã Hội, nó kèm tôi mấy môn Tự Nhiên.
Tôi dạy nó Ngữ Văn, nóng giận khi nghe nó trình bày:
- Sao lại Thúy Vân ở lầu Ngưng Bích?
- Ai dạy mày là Nguyễn Ngọc Ký liệt chân hả?
Tôi nhìn thằng Thiên bất lực, ý hệt cái cách nó nhìn tôi bất lực khi dạy môn Toán:
- Không thuộc hằng đẳng thức? Mày đùa tao à?
- Không biết chứng minh tam giác đồng dạng à? Khó nhỉ?
Vậy là chúng tôi tỉ mỉ từng chút một rèn luyện cho nhau. Rồi kì thi cũng đã tới, trước khi bước vào phòng thi, thằng Thiên giao kèo:
- Nếu mày vượt qua 8 điểm, cuốn tiểu thuyết bản đặc biệt mới ra mắt sẽ là của mày.
- Được, mày mà vượt qua 8 điểm thì đi chơi công viên, tao bao.
- Tao đồng ý!
Vậy là giao kèo thành công.
Chúng tôi cực kỳ háo hức cho chuyến đi này. Nhưng thầy Khánh lại nhắn một tin nhắn lên nhóm lớp như này đây:
- Chào các em! Có lẽ các em đã đến nơi rồi nhỉ? Hãy nhớ rằng không có một chuyến đi chơi nào mà đột ngột như vậy. Theo sự chỉ đạo của nhà trường, cuộc thi tổng kết khối Mười sẽ diễn ra. Và đây sẽ là chuyến du lịch dài nhất để bắt đầu việc tuyển chọn, vậy nên hãy cố gắng đi chơi thật vui nhé.
See you guys again!
P/S:Thầy có mua quà cho các em nữa nè. Hi hi.
Chúng tôi chết lặng, hóa ra kết quả của cuộc chơi này sẽ là thi học kỳ sao? Mà kệ đi, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.
Con Phương khóc ròng nước mắt, đem câu chuyện kể cho người tình trong mộng của nó. Thằng Thực an ủi:
- Về thì anh dạy bé học nha!
- Vâng, thế em yên tâm chơi rồi.
Chúng tôi đến rất nhiều nơi như:Đảo Hòn Mun, kiến trúc tháp bà Ponagar. Nhưng tôi vẫn thích nhất là đảo Điệp Sơn thơ mộng. Chúng tôi tắm biển, tiệc tùng, ăn uống ở đấy.
Thằng Thực nhìn con Phương cùng đồ tắm biển khoe 3 vòng thì lập tức kéo nó vào thay lại. Vừa dúi đầu nó vô phòng, vừa che mắt, mặt thì đỏ như trái cà chua.
Tôi thì thú thật chả thích vậy, tôi mặc chiếc váy babydoll mới mua rồi khoác cái áo bên ngoài. Con Phương xác định chẳng thể tắm biển được rồi, bù lại nó cùng người nó yêu mất tăm biệt tích.
Tôi ra chỗ cầu gỗ đó, rồi nhìn dòng nước xanh ngắt. Chợt đằng sau có gì đó chạm vào tôi, là thằng Thiên. Tôi xích qua cho nó ngồi cạnh, cả hai rơi vào im lặng.
Nó có vẻ chẳng thể chịu nổi cái sự yên ắng bất thường này nên bắt chuyện trước:
- Mày thấy nơi này như thế nào?
- Đẹp, nhưng nghĩ tới sau kì nghỉ này thì hết đẹp. Tôi tiu nghỉu.
- Tao có ý này!
Tôi nhìn nó, hỏi:
- Ý gì cơ?
- Tao kèm mày mấy môn Tự Nhiên, mày kèm tao mấy môn Xã Hội, được không?
Tôi suy nghĩ, được một thằng giỏi Tự Nhiên kèm cho nghe cũng được đó chứ. Tôi gật đầu đồng ý, nó tiếp tục:
- Đi dạo với tao chứ? Đường ở đây đẹp lắm!
- Được.
Rồi nó dẫn tôi đi một số nơi, không chỉ làm hướng dẫn viên không công cho tôi mà còn chịu chi tiền dẫn tôi đi ăn mấy cái đặc sản ở đây. Tối hôm đó, chúng tôi ra bãi biển đốt pháo bông, lúc tôi chọn đi mua một mình vì con Phương còn ân ân ái ái với thằng Thực nữa.
Có lẽ...Đó là một quyết định sai lầm!!!
Hẻm tối kia là con Phương Anh và hai đứa đàn em của nó. A, tôi quên mất nhỉ, thằng Thiên như vậy thì thiếu gì fan girl chứ. Chúng nó sát lại gần tôi, cao giọng:
- Mày và anh Thiên đang có quan hệ gì?
Đồng thời giơ ra đoạn clip tôi và thằng Thiên hát với nhau. Tôi trả lời:
- Chỉ là trò chơi...
Chát! Ôi, tôi bị ăn tát. Tôi cáu, cáu chứ, túm tóc con Phương Anh, cao giọng gấp đôi:
- Mày thích thì bà mày chiều. Và giơ tay chuẩn bị tát lại.
Nhưng nghĩ lại thì tụi bọn nó đông lắm, cáu đến mấy cũng không thể đánh thắng ba đứa được. Tôi nảy ra ý nghĩ vô cùng thông minh:
- Thiên! Mày tới rồi!
Cả ba chúng nó mắc bẫy, run run nhìn ra đằng sau. Nhưng chẳng có ai đâu mấy cưng ạ, chị chạy trước rồi nhé, bye bye!
Thú thật lên giọng thì lên giọng nhưng chân tay vẫn run cầm cập. Ai mà lại không sợ chứ, mình có phải nữ chính ngôn tình đâu mà chờ nam chính tới ứng cứu. Mình phải tự biết cứu nguy cho mình thôi.
Chạy, chạy, chạy. Trong đầu tôi chỉ nghĩ vậy, chạy càng xa càng tốt. Nhưng lại va vào ai đó, ngã xuống. Má nó, này ngày gì mà đen thế này?
- Mày có sao không? Lại là thằng Thiên.
Tôi giận cá chém thớt, chỉ vào má, quát:
- Nhìn đi, fan của mày tặng tao đấy. Quý hoá quá!!
Nhưng đằng nào cũng không phải lỗi nó, tôi quay xe:
- Xin lỗi, tại tao...
Thiên túm lấy cái má yêu dấu của tôi. Xem xét một hồi sau đó mới nặng giọng:
- Là ai?
Chết chết, giờ mà khai ra tụi nó thì chắc chắn không để yên mình mất. Thôi thì bỏ chín làm mười vậy:
- Á, ai nhỉ? Không biết, vội quá nên chả nhớ ai cả.
Trong lòng tự nhiên muôn muốn được nhìn bạn Thiên thấy có lỗi nha. Bạn không quá ép mình, chỉ hỏi:
- Đau không?
Đau không? Đau không nhỉ? Bên cạnh người đẹp trai quá cũng cũng biết sao nữa, tâm trí cứ bay đi đâu đâu ấy. Tôi trả lời:
- Không, chỉ một chút thôi."
Nó thở phào như nó mới là người đau ấy. Lần này, tôi không còn dám đi mua một mình nữa mà để thằng Thiên lẽo đẽo đằng sau. Đó pháo bông vui lắm nha, có thằng Thiên nên có người chụp ảnh hộ.
Về đến giường thì có một tin nhắn chờ. Là Trương Thị Phương Anh? Ái chà chà, tôi cảm thấy cũng thú vị nên vào xem nó đã nhắn gì:
- Mày không trốn được mãi đâu.
Tôi cười khẩy, nghĩ tôi sợ à? Tôi đáp lại:
- Nhưng Thiên thì có thể giúp tao đó.
Tôi có thể cảm thấy bạn Phương Anh kia đang run sợ đó.
- Mày muốn gì?
Muốn gì nhỉ, tôi chẳng thiếu gì. Tôi đáp lại:
- Một lời xin lỗi, tốt nhất nên chân thành.
Đúng khoảng nửa tiếng sau mới có hồi âm. Đó là một voice message nguyên văn như sau:
- Hành động hôm nay của mình là sai, mình thành thật xin lỗi...
Chỉ vậy thôi mà mất 30 phút lận à? Tôi cũng nhắn lại giải thích:
- Thực ra clip đó là bị ép đó, chứ chẳng phải đôi uyên ương nào đâu.
- Vậy hả? Vậy là Thiên thích tôi à?
- Ờm...Chưa chắc.
Thằng Thiên thích ai, quý ai sao mà tôi biết được. Tôi đi ngủ, hôm nay thật mệt mỏi. Chợt con Phương gọi tôi dậy, hớt hải:
- Ê. Dậy, dậy dậy...
- Sao vậy... Tôi uể oải trả lời.
- Tao đồng ý làm người yêu anh Thực rồi, sau 2 tháng tìm hiểu. A, phải ăn mừng.
Tôi bây giờ mới thực sự tỉnh táo, trợn trò mắt:
- Hả? Đùa à?
- Không.
Sau hai tháng chính thức thừa nhận yêu nhau rồi.
Rồi nó bấu víu lấy tôi, kể lại khung cảnh ngọt ngào:
- Có nến nè, hoa nè sau đó ổng đưa tao một chiếc hộp đựng vòng cổ, kèm một bó hoa nha. Ổng mới tỏ tình tao, xong tao đồng ý. Ổng ôm tao vào lòng này, rồi cả hai đứa hạnh phúc đến bật khóc luôn.
- Eo nhất chị.
- Tao yêu ổng rồi, ba má, hàng xóm, bạn thân, anh chị em ới con có người yêu rồi.
Rồi sau đó là những ngày hai đứa nó hẹn hò chốn này đây. Tôi lên tiếng:
- Nhiều khi tao cảm thấy đây không phải chuyến tham quan mà là dịp tuần trăng mật của bọn mày thì đúng hơn đó.
Con Phương bẽn lẽn:
- Mày nói gì kì vậy? Đừng có nói tao có người yêu nên mày tủi thân nha.
Tôi đút nguyên miệng bánh vào mồm nó, quát:
- Nín họng mày lại.
Chúng nó đi chơi, bỏ lại tôi và... Thiên?
Chợt có ông bán hoa lại gần, tôi hỏi mua. Nhìn bó hoa hướng dương kia, đẹp lung linh tuyệt vời, tôi xin giá. Ông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn thằng Thiên và hỏi:
- Sao lại để bạn gái tự mua hoa?
Tôi giật mình xua tay nhưng chưa kịp lên tiếng thì thằng Thiên chặn họng tôi lại:
- Dạ, bao tiền một bó ạ?
- Phải thế chứ, 80 ngàn một bó!
- Cho cháu một bó.
Và tôi đã nhận được một bó hoa free nhờ ông bán hoa. Bó hoa đẹp mê ly, tôi thích lắm.
Thằng Thiên nhìn tôi, hỏi:
- Mày thích hoa hướng dương à?
- Ừ, đẹp mà...
- Vậy, tao cũng thích!
- Điên!
Rồi những ngày tháng vui vẻ kết thúc, chúng tôi phải đối mặt với kì thi. Như đã hứa, tôi kèm thằng Thiên môn Xã Hội, nó kèm tôi mấy môn Tự Nhiên.
Tôi dạy nó Ngữ Văn, nóng giận khi nghe nó trình bày:
- Sao lại Thúy Vân ở lầu Ngưng Bích?
- Ai dạy mày là Nguyễn Ngọc Ký liệt chân hả?
Tôi nhìn thằng Thiên bất lực, ý hệt cái cách nó nhìn tôi bất lực khi dạy môn Toán:
- Không thuộc hằng đẳng thức? Mày đùa tao à?
- Không biết chứng minh tam giác đồng dạng à? Khó nhỉ?
Vậy là chúng tôi tỉ mỉ từng chút một rèn luyện cho nhau. Rồi kì thi cũng đã tới, trước khi bước vào phòng thi, thằng Thiên giao kèo:
- Nếu mày vượt qua 8 điểm, cuốn tiểu thuyết bản đặc biệt mới ra mắt sẽ là của mày.
- Được, mày mà vượt qua 8 điểm thì đi chơi công viên, tao bao.
- Tao đồng ý!
Vậy là giao kèo thành công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook