Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương
Chương 28: Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi đẹp nhất của một đời người

Học Tiếng Anh mà như đi chơi.

Chúng nó lôi bao nhiêu quả ra gọt rồi chấm muối, vừa ăn vừa tra đáp án.

Giáo viên đâu? Đi xem lớp 12 rồi chứ đâu. Nói chung lằng nhằng mấy vụ này lắm cơ.

Một con được mệnh danh là chiến thần Xã Hội thì môn Tiếng Anh chưa ngán bao giờ. Bao nhiêu năm đi học thêm để chúng nó hưởng lợi là điều bình thường.

Tôi khoanh khoanh thoăn thoắt. Chúng nó cứ nhét đồ ăn vô mồm tôi, đặc biệt là con Phương.

Nhìn cái vẻ mặt yêu đời của nó là hiểu rồi nha, nhe nhe nhởn nhởn.

Xong ba đề rồi ném cho mấy con dân xem, chúng nó nhao nhao chép loạn cả lên. Rách mịa giấy, cay vl.

Chép xong thì mỗi đứa một nơi, tôi thì ngồi đọc 'sách' và ăn kẹo.

Tôi cũng béo ú ụ lên rồi đó. Tại lớp này cứ vỗ béo tôi đấy chứ!

Thằng Thiên nhìn tôi cười, nhai nốt miếng xoài, tôi đập vào đầu nó:

- Cười cái méo gì?

Nó đừng lên, cầm hai cạnh mép áo và kéo lại về sau.

Vòng eo thon thả được khoe ra, cơ múi lấp ló đằng sau chiếc áo sơ mi mỏng. Không phải lần đầu nhìn thấy mà lần nào cũng bị mê. Nó cúi người:

- Về tập Gym nhiều vào nha!

Tôi vẫn tiếp tục ăn, chỉ vào nó:

- Eo thon mà mất gốc Ngữ Văn thì cũng thua!

Nó bĩu môi như một đứa đàn bà.

Trường chuẩn bị mở một số tiết mục ở ngoài như ảo thuật, hát hò, rạp phim, và ti tỉ thứ khác. Nhưng oái oăm nhất đó là phải mua theo cặp. Tôi tính rủ con Phương mà nó đăng kí cũng thằng Thực mất tiêu, rõ ghét!

Nó chìa ra hai tấm vé tại trường:

- Nàng có đồng ý đi cũng ta không?

Tôi ngớ người:

- Đi đâu?

Nó mỉm cười:

- Chỉ cần có nàng đi đâu cũng được!

Tôi lườm nó, mà vẫn nhận tấm vé cơ. Vui hết sức à.

- Chắc hẳn đã tuyệt vọng lắm mới tìm đến tao.

Tôi đặt tấm vé vào cặp, lắc đầu chẹp miệng.

Ai đó phủ định:

- Dù tuyệt vọng hay hạnh phúc thì anh vẫn luôn tìm đến em!

Tự nhiên xưng hô anh em nghe rợn hết cả người, tôi ngắn ngọn:

- Màu mè!

Rồi cô Lê yêu dấu cũng vài, gật đầu hài lòng khi chữa đề.

Cô cũng đang mệt lắm đây, ai cũng lo lắng về chuyện này. Năm sau mình cũng thế mà thôi.

Bây giờ, dù là lớp cá biết mà đứa nào đứa nấy cũng kín lịch học.

Tôi đăng kí hai môn Toán và Tiếng Anh tại khu 12. Đi từ chiều tới tối. Rồi đi học Hoá và Lý nữa, mệt lắm!

Về đến nhà ăn uống, tắm rửa rồi ngồi ngay vào bàn học, tầm một hai giờ sáng mới đi ngủ.

Đó cũng là lý do vì sao mấy cái tổ chức tại trường lại ra đời. Cụ thể là có một khoảng thời gian giải trí.



Trừi ưi cảm động quá cơ!!

Mỗi môn cho một hai đề là nó chồng chất trông phát sợ, 11C quyết định ngồi lại một chút.

- Tao nghĩ nên dành một khoảng thời gian học tập cùng nhau, một mình chúng ta làm xong chắc sủi bọt mép mất.

Chúng tôi gật đầu đồng tình. Mà xem lịch trình cả lớp thì có đúng buổi tôi rảnh.

Mà tôi nhà ai chồng chứa tận ba mươi, ba lắm đứa?

Tôi lên ý kiến:

- Chúng ta có thể gọi điện qua mạng được mà.

Chúng nó nhìn nhau, tán thành.

Rồi cuối cùng cũng được trả về tự do. Thằng Thiên đi qua con đá chân tôi làm tôi mém ngã. Tôi đá lại ai ngờ nó ngã luôn. Ngu vcl!

Nhưng chưa kịp sung sướng thì cũng bị vướng vô rồi ngã lên người nó.

Cảnh tượng ngãi ngùng vcl. Tôi nhanh chân đúng lên, kéo nó dậy.

Gần như cả lũ ra ngoài hết rồi, tôi nhanh nhẹn luồn ra.

Nhưng đôi chân dài MỘT MÉT TÁM đấy ngay lập tức đuổi kịp cái con cao MỘT MÉT SÁU ngay lập tức!

- Yên tâm, tao sẽ không nói với ai là mày nặng lên khoảng chục kí rồi đâu mà lo.

Nhớ hôm lấy nước chúng nó kêu lâu, nó còn bảo:

- Thông cảm cho nó, chân ngắn chạy chậm!

Tối đó, chúng nó nhìn qua cam vô phòng tôi mà không khỏi tán thành:

"Tủ mày nhiều sách thật!"

Thằng Thiên kèm vào một câu rất đểu:

"Tiểu thuyết thì có!"

Tôi chat riêng cho nó:

"Mày tin tao đập mày không?"

"Thách!"

Hơ hơ, thách hay ghê! Nhìn cười cười kìa, ghét quá đi!

Rồi cũng chăm chú vào làm bài. Tôi được giao môn Ngữ Văn, thằng Thiên môn Toán, Phương môn Sinh đề 1, Bình cũng môn sinh đề 2 và vân vân mây mây.

Cắm cúi một mình làm hai đề, con Phương đang cầu cứu người yêu. Cái phòng chat lung tung loạn xạ chửi nhau.

Môn Toán thằng Thiên đi ra ngoài, mấy đứa cãi nhau:

"Đcm bố mày bảo 22!!!"

"Đúng, rõ 22!!!"

"Cc, 11 là 11"

"Tao cũng ra 11!!!"

Đấy, chửi nhau không thương tiếc. Nhìn kết quả 45 mình tính ra thì...

"Huyền Anh, mày ra bao nhiêu?"

"45..."

Chúng nó há hốc:

"Vãi, thế lực nào đã cho mày đáp án này?"

"Thể diện đâu má ơi???"

Tôi quát to lên:



"Kệ mịa tao!!!"

Tiếng nói vang xa, mẹ tôi xem phim ở dưới cũng phải lên tiếng:

- Khép khép cái cửa dùm!!

Tôi cười hì hì khoá cửa. on Phương tin tưởng theo tôi là kết quả 45.

Rồi thằng Thiên cũng xuất hiện. Chúng nó quát nhao nhao lên:

"22 hay 11 Thiên ơi!!!"

"Đcm, 22 là chắc."

"11 Mới là đúng ba ơi!"

"Nín!"

Thằng Thiên lắc đầu thở dài:

- Dạng bài nâng cao này không tính bình thường được. Giở trang 65 ra chỉ cho!

Tôi đã từng được nó nói qua dạng bài này, lúc đầu xin thêm con một rồi cuối cùng trừ vô là ra kết quả đúng.

Rồi nó giảng dài một hồi, các bước của nó đều tỉ mỉ giảng dạy. Câu cuối khiến chúng nó ngỡ ngàng:

- ...Rồi vậy là bốn mươi sáu trừ một còn... bốn lăm! Đáp án đó, chép vô.

"Ơ, vậy là hai đứa nó đúng à?"

Con Phương cười ngả nghiêng, quên tắt mic. Nó lau nước mắt, cố cái giọng nói nín cười, giơ ngón trỏ lên:

- Huyền Anh nhà ta đúng là đẳng cấp.

Tôi tự tin được hôm khoe khoang thành tích, hạnh phúc!!!

"Giỏi lắm!"

Tin nhắn hiên lên, tôi nhếch miệng cười, nhắn lại:

"Cảm ơn!"

Tôi tự cảm thấy trả lời kiểu phủ định lời khen rất gây mất thiện cảm. Tốt nhất nên gật đầu chấp nhận lời khen ấy!

Hạnh phúc đó nha, người nó cứ tưng tưng kiểu gì á.

Hôm nay học vui hẳn lên, tiếp thu nhanh level max luôn. Thấy bài nào cũng dễ tiếp thu làm sao á!

Tôi nhắn nó khi học môn Văn:

"Thả thính có chút Văn xem nào."

Nó băn khoăn rồi lách cách gõ máy tính:

"Không nhân hoá, không ẩn dụ, không so sánh, không nội dung, hay nghệ thuật gì cả... Em đẹp lắm!"

Tôi cứ nghĩ gì cơ, ai ngờ súc tích ngọt ngào vậy. Thật sự nha, khoảng khắc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến đúng một thứ:

"Đáng yêu vãi!!!"

Bỏ túi cách tán gái ngọt ngào từ một thằng ngu Văn mà văn vở thì không ăn bằng nào.

"Ước chi mày cũng chút ngọt ngào cho tao nhỉ?"

Oke ngay, có ngay tip ngọt như mật ong nè:

"Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi đẹp nhất của một đời người."

Nơi ấy là nơi nào? Ai mà biết được!!!

"Không hiểu?"

Ngu quá ba ơi, tôi gợi ý cho nó:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương