Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương
-
48: Lâu Nhất Có Thể Thì Là Bao Lâu
Nhưng chưa cần nói, chưa kịp nói thì người ấy đã biết hết tất cả.
Sau khi biết chuyện, tôi đã cầu xin cho tôi tiếp tục học bình thường.
Nghe lời bác sĩ để có một tinh thần lạc quan, bạn bè là điểm quan trọng nên rồi bố mẹ tôi cũng gật đầu.
Vì phải cầm theo sổ theo dõi để đi lấy thêm thuốc thì không may bị phát hiện.
Có một vết nắn ở đầu trang sổ, tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ lau đi mồ hôi của người nào đó.
Thiên khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức trở về trạng thái bình thường, chỉ là ánh mắt quá thành thật!
Cái ánh mắt ấy thất vọng, cả buổi ấy nó chỉ khẽ nắm tay tôi, mệt mỏi rũ xuống.
Nếu tôi không biết thì có lẽ tôi sẽ không nhận ra, nhưng chẳng phải, sự thật đã có rồi sao?
- Tao đi bệnh viện.
- Ừ, tao đưa mày đi.
Nó khẽ mở cửa xe, chẳng chịu nói với nhau lời gì.
Nó sẽ không hỏi chuyện nếu tôi không có đủ khả năng nói ra.
Tôi nhận thuốc, đi qua thì phát hiện thằng Thiên đang nói chuyện với bác sĩ.
Nó kéo tôi đi, tôi hỏi nó là đi đâu.
Nó trả lời:
- Đi đâu chẳng được, miễn là có mày...
Cánh đồng hoa hướng dương quen lắm, nó đã từng xuất hiện ở đầu chăng? Tôi bảo nó mang đàn ra đánh và hát cho tôi nghe, nó ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếng đàn vang lên, nhẹ nhàng cùng tiếng gió ù ù bên tai.
- Và một lần cuối, để mình không cần mạnh mẽ
Dù sao ta cũng đã yêu nhiều thế!
Có rất nhiều điều mà anh vẫn chưa nói ra
Vì lần cuối cùng được nắm tay em bước qua khắp nẻo đường
Ngắm hoàng hôn chạm bờ vai em, như khoảnh khắc đầu tiên em đến
Anh cất nụ cười người vào trang kỉ niệm, như em vẫn còn bên anh...
Hay lắm, tôi vỗ tay khen ngợi nhưng nó vẫn không thể mỉm cười.
Tôi đành thú nhận:
- Tao bị bệnh...Có lẽ...Tao chẳng thể nhìn thấy mày nữa...
Thiên khóc, tôi cũng khóc, nó nhìn tôi, cứ thế kể cho nhau nghe những câu chuyện ngày xưa, vừa kể vừa khóc.
Góc ảnh ẩn trong nick nó toàn là ảnh tôi, ảnh tôi ăn, tôi khóc, tôi cười và ty tỷ thứ khác.
Cứ nói cứ khóc.
- Sống tốt nhé!
Tôi chỉ biết nói như vậy, nhưng nó lắc đầu:
- Không, cưới tao nhé! Lợn cưới tao nhé!
Tôi lắc đầu, tôi không thể, tôi không còn đủ thời gian nữa...
Nó xin nghỉ trên lớp và cuối năm thi xong hết rồi.
Chỉ là, công việc cũng bị nó hoãn lại hoàn toàn.
Đêm trên bãi biển, nó trao tôi một chiếc nhẫn bạc, khắc chữ: "T.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook