Editor: Mặc Hoa Nhã

Beta: Aki Re

Nam sinh không nói gì cả, cậu chỉ cúi đầu đi về phía cửa. Vẻ mặt của chú cảnh sát tràn đầy sự đáng tiếc, lắc đầu rồi đi vào trong...

Ninh Mông đang nhìn thoáng qua nam sinh đi qua trước mắt mình thì bỗng chú ý tới việc từ trên người cậu có vật gì đó rơi xuống, sau đó cô ngồi xổm xuống đưa tay nhặt vật đó lên. Đây là một móc chìa khoá có chuỗi hạt cũ xưa đã gỉ móc sắt, ở trên không có chìa khóa, chỉ có một chú cún con làm bằng nhựa dẻo đã cũ, nhưng mà có lẽ bởi vì thứ này quá cũ nên cún con chỉ còn nửa thân mình.

"Chờ một chút..." Ninh Mông vừa đứng lên thì âm thanh mở cửa và tiếng gọi từ gian phòng khác gọi lại.

"Ninh Mông!"

Ninh Mông quay đầu lại nhìn thì thấy từ cửa đi ra là Tô Thiên Thiên.

Tô Thiên Thiên mấp máy môi, vốn có nhiều vấn đề muốn hỏi Ninh Mông nhưng khi nhìn thấy Ninh Mông thì cô ấy lại không biết nói gì cả.

Ninh Mông lại rất tự nhiên vỗ vỗ lên bả vai của Tô Thiên Thiên, cô rất có dáng vẻ của người chị gái hiểu rõ lòng người nói:" Không cần cảm thấy mất mặt, tuổi trẻ ai cũng có thời điểm chạm mặt qua mấy loại đàn ông cặn bã này nha?"

Tô Thiên Thiên tuy rằng có nhiều lời muốn nói nhưng đều bị một câu của Ninh Mông chắn lại trong miệng.

"Nào, tôi đưa cô về..." Ninh Mông cười hì hì.

Tô Thiên Thiên lúc đầu muốn hỏi một câu: "Cô không đợi Lãnh Vân Đình ra sao?" Thế nhưng tưởng tượng ra việc Ninh Mông báo cảnh sát, những lời này cô ấy cũng không hỏi ra nữa mà nuốt lại vào trong. Cô cứ như vậy mà nghe Ninh Mông nói, theo bản năng bèn đi theo Ninh Mông ra cửa.

Mới ra khỏi cửa lớn của cục cảnh sát thì bỗng thấy một chiếc xe thoạt nhìn liền biết được có giá trị xa xỉ, Ninh Mông nhìn chằm chằm vào chiếc xe một hồi lâu rồi cô cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, mà cái ánh mắt này đến từ khi cô xuất hiện ở thế giới này, sau khi cô tiếp thu được ký ức và bối cảnh của thân phận.

Ninh Mông mỗi lần xuyên qua có thể nói đều xuyên vào thân xác, bất luận cô ở thời gian địa điểm nào xuất hiện thì loại đồ vật "Thế giới quan" này đều cho cô tiếp thu ký ức của nhân vật, cho nên những việc trước đó cô tuy rằng chưa trải qua nhưng cũng coi như là đã trải qua.

Có người mở cửa xe, từ trong xe ra là một ông lão chống gậy bước xuống. Thoạt nhìn đã biết ông lão là một người vô cùng nghiêm túc. Ông lạnh mặt, nhìn qua thì sắc mặt không tốt, ánh mắt không vui nhìn Ninh Mông rồi lại nhìn Tô Thiên Thiên. Cuối cùng, ông hừ lạnh một tiếng tràn ngập sự khinh thường.

Loại ánh mắt xem thường người khác, thật giống với Lãnh Vân Đình đang bị giam kia.

"Cô chính là Tô Thiên Thiên?" Ánh mắt của ông lão đặt lên người Tô Thiên Thiên, ngữ khí cũng không tính là tốt lắm.

Đây là ông nội của Lãnh Vân Đình, Lãnh lão gia tử, nghe nói năm đó cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, nói một không nói hai, quyết định tốt mọi việc, mười con trâu cũng không kéo ông lại được. Mà năm đó Ninh Mông sở dĩ xuất ngoại cũng chính là bởi vì Lãnh lão gia tử tới tìm cô.

Hiển nhiên, khi nghe đến Lãnh Vân Đình đang dính líu đến Tô Thiên Thiên, mà gia cảnh Tô Thiên Thiên không môn đăng hộ đối với Lãnh Vân Đình, rồi cháu trai của ông còn vì cô ấy mà vào đồn cảnh sát thì tất nhiên ông nhất định sẽ tìm đến Tô Thiên Thiên. Lãnh lão gia tử lại tính toán dùng trò cũ, chỉ là năm đó trên đầu còn chút tóc nhưng bây giờ đã trụi lủi một mảng trên đầu.

Tô Thiên Thiên cảm nhận được trên người ông lão có một loại hơi thở không mấy thân thiện, cô mấp máy môi: "Là tôi."

"Thật tốt." Lão gia tử vừa mở miệng liền mang một cỗ phong thái của lão tổng, khí thế áp bách, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của ông có thể khiến cho người khác cảm nhận được một cỗ áp lực: "Ở đây có 500 vạn, chỉ cần cô rời xa Vân Đình thì tiền chính là của cô."

Tô Thiên Thiên tức giận không thể kiềm chế được: "Ông nghĩ tôi là loại con gái ham hư vinh sao?"

"Làm tình nhân ở bên cạnh cháu trai của tôi thì cô có thể là loại băng thanh ngọc khiết hay sao?" Lão gia tử cười châm chọc cô, bóng gió nói cô là loại kỹ nữ mà lại đóng kịch làm con gái ngoan.

Tô Thiên Thiên giận quá nói lớn: "Ông!"

Một bàn tay kéo Tô Thiên Thiên ra phía sau, Tô Thiên Thiên không khỏi im miệng lại, cô thấy được người đang đứng chắn trước mặt mình chính là Ninh Mông.

Lão gia tử đương nhiên còn nhớ rõ Ninh Mông là ai. Nhớ năm đó chính bởi vì Ninh Mông mà súyt nữa khiến cháu trai của ông mở họp báo để đoạn tuyệt quan hệ với ông.

Lão gia tử liếc mắt nhìn Ninh Mông: "Thế nào, cô cũng muốn tham gia náo nhiệt sao?"

Ninh Mông thở dài một cái: "Là ông ép tôi nha."

Lão gia tử mười phần cảnh giác lui về phía sau một bước, trợ lý bên cạnh cũng vội vàng chắn trước người lão gia tử: "Nơi này là cục cảnh sát, cô đừng nghĩ xằng bậy."

"Tôi chỉ bảo là các người đừng ép tôi phải giả dạng nghèo khổ, chứ ai muốn làm điều xằng bậy?" Ninh Mông lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen, làm theo phong thái bá đạo tổng tài đã học được mười phần ra dùng, cô mặt lạnh nói: "Chỉ cần Lãnh Vân Đình tránh xa cô gái nhỏ phía sau tôi, thì tấm thẻ này ông cầm lấy tùy tiện dùng."

Tô Thiên Thiên cứng đờ người, cô ấy không thể phủ nhận việc mình cảm thấy có một loại cảm giác an toàn tỏa ra từ người Ninh Mông.

Sắc mặt Lãnh lão gia tử đen như đít nồi.

Ninh Mông lại khẽ cười một tiếng, khóe môi cong lên ba phần lạnh nhạt, ba phần châm biếm còn sáu phần không chút để ý.

"A, ông già hói đầu, đã thấy thỏa mãn chưa?"

Lão gia tử ôm lấy ngực, hít một hơi, thiếu chút nữa ông không thở được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương