Nữ Chủ Hắc Tâm Liên Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt
-
Chương 8
Paul nhận lấy bó hoa từ trong tay Tống Địch rồi nói đùa: “À há, nhìn thấy có người đang chen ngang, vậy ở trên con đường theo đuổi cô, tôi chỉ có thể xếp hàng trước.”Phó Thuấn không biết vì sao cong môi nở nụ cười.Paul trừng mắt liếc anh, sau đó đi tới “hung tợn” mà nói: “Tớ nhất định sẽ bỏ muối trong cà phê của cậu!”Phó Thuấn kkhông thèm quan tâm nhún vai, đi qua nói với Tống Địch: “Hóa ra cô là đưa hoa nên mới thuận tiện hẹn tôi.”Tống Địch cũng không ngờ anh đến đây sớm vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng giải thích nói: “Không phải anh Phó, vốn dĩ cũng là phải đưa hoa, đúng lúc chúng ta hẹn hôm nay, nên ít đi một người đi giao hoa thì tiết kiệm một ít chi phí nhân công, không đúng sao.”Không biết vì sao, Phó Thuấn lại muốn đưa tay sờ đầu của cô.Nhưng anh kiềm chế lại, loại hành vi thô lỗ và vô nghĩa này thực sự không tốt.Paul không những bưng cà phê không có muối đến mà còn có cả sandwich thịt nướng kiểu Pháp và cá hồi tươi.
Anh ta đặt bữa ăn xuống, nói với hai người: “Tóm lại thì tớ đang cảm thấy rất không vui, vì thế các cậu cẩn thận xương cá.
Đặc biệt là cậu đấy, đồng chí Phó Thuấn.”Phó Thuấn vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Cậu biến đi nhanh lên.”“…” Paul cảm thấy vô cùng đau lòng, buồn bã bỏ đi phân loại số lượng lớn hoa Eustoma do Tống Địch gửi đến.Tống Địch mím môi cười: “Thì ra anh có quen ông chủ.
Ông chủ thật sự rất tốt.”“Ừm.” Phó Thuấn suy nghĩ rồi hỏi: “Cửa hàng của cô có tiếng thật đấy, đâu đâu cũng có hoa của cô.”Tống Địch cho biết: “Vì cơ bản là đều ở gần đây, cộng thêm nhà hàng và một số như phòng tập thể dục, ngoài trừ các hoạt động cần phải có hoa ra, phần lớn cũng chỉ dùng để trang trí thêm, số lượng không lớn nên phải tìm cửa hàng cố định để mua, nếu không thì rất là đắt.
Ngoài ra, cửa hàng của tôi có rất nhiều hoa và rất tươi…”“Hơn nữa chỉ cần gọi là cô đến ngay.” Phó Thuấn trả lời: “Có thể hiểu được.”“Được rồi.” Tống Địch nhấp cà phê, rũ mắt xuống: “Nhưng, tôi thật sự cảm thấy quán cà phê này ngon nên mời anh đến.
Thật sự không phải vì tôi muốn giao hoa nên mới hẹn anh đến đây.”Phó Thuấn không nghĩ đến cô vẫn còn đang khó xử, gật đầu: “Tôi hiểu cách suy nghĩ của cô.
Hôm nay cũng là tôi đề nghị, không phải vấn đề của cô, không cần cảm thấy áy náy như vậy.”Tống Địch gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh Phó đã hiểu.”Cả hai bỗng nhiên im lặng, Phó Thuấn nói: “Tôi cảm thấy rất ngon.”Lúc này Tống Địch chủ động cười nói: “Đúng vậy, tôi rất thích những bức tranh phục cổ ở đây, anh nhìn xem có phải là rất tuyệt đúng không?”Phó Thuấn đặt ngón tay lên kính, ngẩng đầu lên và chú ý đến những bức tranh khác nhau trên tường: “Đúng vậy.”Đến hôm nay anh mới phát hiện ra, anh đã đến đây suốt hai năm cũng chưa từng nhìn kỹ, mỗi lần nhìn qua đều là thấy khắp nơi lòe loẹt đầy màu mè.“Anh xem còn có tranh ảnh của Madonna rất lâu về trước, ở đây này, anh xem.” Tống Địch chỉ về phía bên kia của mình.Đúng là có một bức ảnh phụ nữ đen trắng, Phó Thuấn không thể hiểu nổi cách ăn mặc này, ngực là đinh tán trên ngực, quần bó và áo tắm và tảng đá có chút gì đó không đẹp mắt.“Tôi rất thích một câu châm ngôn phương Tây trong cuốn tự truyện của cô ấy.
Không biết anh đã nghe chưa.” Tống Địch nói: “Good girls to go heaven and bad girls go everywhere.”Phó Thuấn sửng sốt, tự dịch: “Gái ngoan thì lên thiên đường, gái hư thì đi bất cứ nơi đâu sao?”Tống Địch cười: “Nói chung là gái ngoan lên trời, gái hư có thể đi bất cứ nơi đâu.”“Ừm.” Phó Thuấn gật đầu, điều này nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh “Có ý nghĩa gì đặc biệt nào không?”Tống Địch lắc đầu: “Không, tôi chỉ cảm thấy rất tự do, tôi cảm thấy trên đời ít ai có thể tự do như vậy, có quá nhiều ràng buộc.”Phó Thuấn nghĩ rằng anh hai của anh cũng đã nói điều tương tự như vậy.
Hầu như cuối cùng đều sẽ chốt lại một câu, em út là hạnh phúc nhất, muốn làm cái gì làm, vô cùng phóng khoáng, thật ra đã có hai anh gánh vác gánh nặng hết rồi.Anh xoa cốc cà phê và nói: “Có lẽ phải từ bỏ một số thứ? Không cố chấp, ”chỉ cần không gò bó, buông bỏ được thì sẽ đi được càng xa.”Tống Địch trợn tròn mắt nhìn anh, như xác nhận điều anh đang nói, vài giây sau mới gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy những gì anh nói đều có lý.”Phó Thuấn có chút ngượng ngùng, theo thói quen đưa ngón tay lên cằm vuốt ve vành tai, ngước mắt lên đã thấy Tống Địch rũ mắt xuống, lần đầu tiên hai người ngồi gần như thế, gần đến mức có thể nhìn rõ hàng mi dài của cô.
Lông mi dài che đi đôi mắt của cô, cô rất đẹp, làn da của cô trắng đến mức hư ảo dưới ánh nắng chiếu vào quán cà phê.“Trông cô rất xinh.” Phó Thuấn nói.Tác giả có điều muốn nói:Trình độ thả thính của Phó Tam ngày một cao….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook