Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)
-
Chương 205: Thiếu nữ piano tự kỷ vs gia sư dạy kèm (2)
Cô ta tiếp cận Ninh Chiêu, đánh cắp tác phẩm của cô, cầm đi tham gia cuộc thi thế giới, cuối cùng thành công nhận được giải nhất.
Cô ta thành công trở thành thiếu nữ Piano thiên tài trong miệng mọi người.
Bời vì từ trước tới giờ Ninh Chiêu không tiếp xúc với bên ngoài, người của Đường gia cũng không biết chuyện này.
Mà bản thân Ninh Chiêu không thể tự vạch trần cô ta.
Thế nhưng tự Dương Tuệ Dĩnh cảm thấy sợ hãi, cô ta luôn cảm thấy chỉ cần Ninh Chiêu còn đó, chuyện cô ta làm có thể bị phát hiện.
Thế là cô ta phát điên, tạo ra kế khiến hai tay Ninh Chiêu tàn phế, để cả đời này cô không thể đánh được Piano.
Ninh Chiêu nổi điên.
Bên trong thế giới của cô chỉ còn lại có mình Piano, thế nhưng an ủi cuối cùng cũng bị người ta bóp chết.
Cuối cùng, vào lúc người làm ở Đường gia không chú ý, Ninh Chiêu đánh vỡ tấm gương ở trong phòng ngủ, kết thúc tính mạng của mình.
Người gây tội Dương Tuệ Dĩnh này còn dựa vào bài sáng tác của cô, trở thành ngôi sao âm nhạc nổi tiếng, sống phong ánh sáng rực rõ.
Cố Thịnh Nhân đi vào thế giới này, chính là lúc người của Đường gia tới thông báo cho Ninh Chiêu tin ba mẹ chết.
Nếu không có gì xảy ra, chẳng mấy chốc đại thiếu gia của Đường gia sẽ tới đón cô.
Đường Chung Dịch lái xe đi tới một căn biệt thự cảnh núi đẹp đẽ, hôm nay anh tới đón con gái của một người quen.
Đáng ra lúc đầu là anh của anh sẽ tới, kết quả anh của anh lại có việc, nên giao nhiệm vụ này lại cho anh.
Cô bé kia... Đường Chung Dịch cảm thấy đau đầu khi lát nữa nên nói thế nào.
Nghe nói con gái duy nhất của cô chú Ninh sinh ra đã bị tự kỷ, lúc ba mẹ anh kêu anh tới đây dặn đi dặn lại là lúc đến đó anh phải cố gắng nói rõ tình hình nhẹ nhàng, tuyệt đối không được kích thích đến cô.
Anh dừng xe lại, tới ấn chuông cửa. Giúp việc chuyên phụ trách chăm sóc Ninh Chiêu đã sớm biết được tin tức, đôi mắt bà ấy đỏ ửng, mở cửa cho Đường Chung Dịch.
"Đường thiếu gia tới rồi ư?" Đôi mắt mẹ Lâm đỏ ửng.
Đường Chung Dịch có gặp mẹ Lâm mấy lần, anh gật đầu: "Tiểu thư nhà bà biết chưa?"
Mẹ Lâm lắc đầu, không nhịn được lau nước mắt, sao mà bà mở miệng được, tiểu thư đã như vậy...
Lúc Đường Chung Dịch đi tới vườn hoa đã bị cô gái ngồi trên xích đu thu hút ánh mắt.
Cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài tới eo xõa ra sau lưng, lắc lư theo nhịp xích đu, chân thì không có đi giày, lộ ra hai cái chân nhỏ trắng nõn như ngọc.
Cô khẽ dựa đầu vào một lên dây xích đu, vẻ mặt yên tĩnh, cả người giống như là một bức tranh.
Anh bỗng hiểu ra vì sao vợ chồng cô chú Ninh lại yêu thương và không yên lòng vì cô con gái này, thậm chí tới giây phút cuối cuộc đời cũng muốn nhờ bạn tri kỷ chăm sóc cho cô.
Một cô gái vậy, tưởng như không phải là người bình thường, Đường Chung Dịch nghĩ.
Người như cô, thực sự nên được bảo vệ, đặt xếp ở trong lâu đài thủy tinh, không cho cô nhìn thấy được bẩn thỉu và vẩn đục trong thế giới này.
Anh không kiểm soát được mà bước về phía trước.
Nhưng mà điều này như là quấy rầy tới cô.
Cô gái bỗng ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy khách lạ đến thăm, bỗng nhiên hiện sự hoảng sợ, trong cặp mắt đen nhánh kia cũng đầy phòng bị.
Thấy ngay sau đó cô gần như run lẩy bẩy, Đường Chung Dịch đành dừng bước lại, cố gắng để mình lộ ra nụ cười hiền lành.
"Em tên là Ninh Chiêu ư? Anh là Đường Chung Dịch, chú Ninh, ba của em, Ninh Đức Tín kêu anh tới đón em."
Nghe thấy tên của ba, cuối cùng Ninh Chiêu cũng có một chút phản ứng, vẻ mặt cô thay đổi, nhưng vẫn nhìn anh phòng bị.
Cô ta thành công trở thành thiếu nữ Piano thiên tài trong miệng mọi người.
Bời vì từ trước tới giờ Ninh Chiêu không tiếp xúc với bên ngoài, người của Đường gia cũng không biết chuyện này.
Mà bản thân Ninh Chiêu không thể tự vạch trần cô ta.
Thế nhưng tự Dương Tuệ Dĩnh cảm thấy sợ hãi, cô ta luôn cảm thấy chỉ cần Ninh Chiêu còn đó, chuyện cô ta làm có thể bị phát hiện.
Thế là cô ta phát điên, tạo ra kế khiến hai tay Ninh Chiêu tàn phế, để cả đời này cô không thể đánh được Piano.
Ninh Chiêu nổi điên.
Bên trong thế giới của cô chỉ còn lại có mình Piano, thế nhưng an ủi cuối cùng cũng bị người ta bóp chết.
Cuối cùng, vào lúc người làm ở Đường gia không chú ý, Ninh Chiêu đánh vỡ tấm gương ở trong phòng ngủ, kết thúc tính mạng của mình.
Người gây tội Dương Tuệ Dĩnh này còn dựa vào bài sáng tác của cô, trở thành ngôi sao âm nhạc nổi tiếng, sống phong ánh sáng rực rõ.
Cố Thịnh Nhân đi vào thế giới này, chính là lúc người của Đường gia tới thông báo cho Ninh Chiêu tin ba mẹ chết.
Nếu không có gì xảy ra, chẳng mấy chốc đại thiếu gia của Đường gia sẽ tới đón cô.
Đường Chung Dịch lái xe đi tới một căn biệt thự cảnh núi đẹp đẽ, hôm nay anh tới đón con gái của một người quen.
Đáng ra lúc đầu là anh của anh sẽ tới, kết quả anh của anh lại có việc, nên giao nhiệm vụ này lại cho anh.
Cô bé kia... Đường Chung Dịch cảm thấy đau đầu khi lát nữa nên nói thế nào.
Nghe nói con gái duy nhất của cô chú Ninh sinh ra đã bị tự kỷ, lúc ba mẹ anh kêu anh tới đây dặn đi dặn lại là lúc đến đó anh phải cố gắng nói rõ tình hình nhẹ nhàng, tuyệt đối không được kích thích đến cô.
Anh dừng xe lại, tới ấn chuông cửa. Giúp việc chuyên phụ trách chăm sóc Ninh Chiêu đã sớm biết được tin tức, đôi mắt bà ấy đỏ ửng, mở cửa cho Đường Chung Dịch.
"Đường thiếu gia tới rồi ư?" Đôi mắt mẹ Lâm đỏ ửng.
Đường Chung Dịch có gặp mẹ Lâm mấy lần, anh gật đầu: "Tiểu thư nhà bà biết chưa?"
Mẹ Lâm lắc đầu, không nhịn được lau nước mắt, sao mà bà mở miệng được, tiểu thư đã như vậy...
Lúc Đường Chung Dịch đi tới vườn hoa đã bị cô gái ngồi trên xích đu thu hút ánh mắt.
Cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài tới eo xõa ra sau lưng, lắc lư theo nhịp xích đu, chân thì không có đi giày, lộ ra hai cái chân nhỏ trắng nõn như ngọc.
Cô khẽ dựa đầu vào một lên dây xích đu, vẻ mặt yên tĩnh, cả người giống như là một bức tranh.
Anh bỗng hiểu ra vì sao vợ chồng cô chú Ninh lại yêu thương và không yên lòng vì cô con gái này, thậm chí tới giây phút cuối cuộc đời cũng muốn nhờ bạn tri kỷ chăm sóc cho cô.
Một cô gái vậy, tưởng như không phải là người bình thường, Đường Chung Dịch nghĩ.
Người như cô, thực sự nên được bảo vệ, đặt xếp ở trong lâu đài thủy tinh, không cho cô nhìn thấy được bẩn thỉu và vẩn đục trong thế giới này.
Anh không kiểm soát được mà bước về phía trước.
Nhưng mà điều này như là quấy rầy tới cô.
Cô gái bỗng ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy khách lạ đến thăm, bỗng nhiên hiện sự hoảng sợ, trong cặp mắt đen nhánh kia cũng đầy phòng bị.
Thấy ngay sau đó cô gần như run lẩy bẩy, Đường Chung Dịch đành dừng bước lại, cố gắng để mình lộ ra nụ cười hiền lành.
"Em tên là Ninh Chiêu ư? Anh là Đường Chung Dịch, chú Ninh, ba của em, Ninh Đức Tín kêu anh tới đón em."
Nghe thấy tên của ba, cuối cùng Ninh Chiêu cũng có một chút phản ứng, vẻ mặt cô thay đổi, nhưng vẫn nhìn anh phòng bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook