Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)
-
Chương 167: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (22)
Lời Olivia khiến không ít huyết tộc cười trên nỗi đau của người khác.
Olivia và Lancelot, dù là ai thì huyết tộc cũng đều hướng về phía Olivia.
Một con người yếu đuối cũng dám nghĩ tới điện hạ Bruch tôn quý nhất của huyết tộc, thực sự là chuyện viển vông!
Tất cả mọi người chờ nhìn thấy Lancelot làm trò cười.
Olivia là Thân vương tộc McAvoy, cao quý thuần huyết, trong toàn bộ huyết tộc, ngoại trừ Ekaterina có thể đánh một trận với hắn ta, những người khác không phải đối thủ.
Càng không nói tới con người.
Không ít người cho rằng Cố Thịnh Nhân sẽ ra mặt ngăn cản, không nghĩ tới nàng chỉ lui về phía sau môt bước, để không gian lại cho con người kia.
Xem ra Thân vương điện hạ cũng không có thích con người kia nhiều, không ít Huyết tộc nghĩ như thế: Nếu không thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.
Lancelot chỉ là nhìn Cố Thịnh Nhân một chút, trong mắt tràn đầy tình ý, về đám huyết tộc khác... ngoài Ekaterina, những người khác không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Hắn rút kiếm trong tay của mình ra.
Ngay khi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế cả người hắn thay đổi.
Nếu vừa rồi nói Lancelot chỉ là một con người quý tộc có dung mạo tốt, vậy thì bây giờ hắn giống như là một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, quanh người đều là lưỡi dao sắc bén.
Những âm thanh xì xào bàn tán bỗng yếu đi, không ít Huyết tộc đã ý thức được tên con người này, sợ là không có yếu đuối như trong tưởng tượng của họ.
Olivia cũng thu hồi vẻ hững hờ trên mặt.
Hắn nhìn thẳng Lancelot: "Ngươi mạnh hơn so với tưởng tượng của ta."
Lancelot nhìn hắn bình tĩnh "Chỉ lúc nữa thôi, chắc chắn ngươi sẽ nói caai nói này lần nữa."
Olivia cười nhạo: "Khoác lác, người dám nói vậy ở trước mặt ta, đến nay chưa có một người."
Hắn chuyển mắt sang phía Cố Thịnh Nhân: "Người nàng coi trọng, là nhân vật kiêu ngạo vậy ư?"
Vẻ mặt Cố Thịnh Nhân không đổi: "Có phải hay không, ngươi cứ chờ rồi sẽ biết."
Olivia bị lời tin tưởng của nàng làm cho lòng đau nhói, hắn nở nụ cười: "Được, vậy ta sẽ xem một con người, có thể mạnh tới mức nào."
Trường kiếm của Lancelot đã bổ xuống không chút lưu tình.
Mọi chuyện phát triển vượt qua tất cả suy đoán của huyết tộc.
Người đàn ông kia, thật sự là con người ư? Không phải Thần Tộc viễn cổ gì ư?
Một con người, sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy?
Nhìn Olivia đánh tới nối không phân nổi với Lancelot, không ít huyết tộc đầu thấy khó tin trong lòng.
Nhìn Cố Thịnh Nhân ung dung như trong dự liệu, lúc này suy nghĩ của đám huyết tộc cũng đã thay đổi: Xứng là người mà Thân vương điện hạ coi trọng, thực sự không phải người thường.
Bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân sầm mặt xuống, người nàng thoắt cái đã tiến vào cuộc chiến giữa hai người.
Chỉ vung hai tay nhẹ nhàng, đã tách hai người ra.
"Đủ rồi." Vừa rồi nếu nàng không ngăn cản, mặc kệ hai người đánh tiếp, sớm muộn sẽ thành cục diện hai bên bị thương.
"Nàng sợ người đàn ông của mình bị thương vậy ư?" Olivia cười lạnh nói.
Cố Thịnh Nhân quay người nhìn hắn: "Olivia, đừng bị tình cảm làm cho mê muội. Kiếm của Lancelot, không phải tự lành bình thường là được."
Nghe lời của nàng là đang suy nghĩ cho mình, lúc này vẻ mặt Olivia mới dịu đi chút.
Thế nhưng thoáng cái hắn đã thấy người đàn ông kia nắm lấy tay của Ekaterina, vừa thân mật oán trách nói: "Không có bị thương chứ? nàng xông ra như vậy làm gì, ta có..."
Trong nháy mắt, tâm trạng tốt hơn đã biết mất tiêu.
Olivia và Lancelot, dù là ai thì huyết tộc cũng đều hướng về phía Olivia.
Một con người yếu đuối cũng dám nghĩ tới điện hạ Bruch tôn quý nhất của huyết tộc, thực sự là chuyện viển vông!
Tất cả mọi người chờ nhìn thấy Lancelot làm trò cười.
Olivia là Thân vương tộc McAvoy, cao quý thuần huyết, trong toàn bộ huyết tộc, ngoại trừ Ekaterina có thể đánh một trận với hắn ta, những người khác không phải đối thủ.
Càng không nói tới con người.
Không ít người cho rằng Cố Thịnh Nhân sẽ ra mặt ngăn cản, không nghĩ tới nàng chỉ lui về phía sau môt bước, để không gian lại cho con người kia.
Xem ra Thân vương điện hạ cũng không có thích con người kia nhiều, không ít Huyết tộc nghĩ như thế: Nếu không thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.
Lancelot chỉ là nhìn Cố Thịnh Nhân một chút, trong mắt tràn đầy tình ý, về đám huyết tộc khác... ngoài Ekaterina, những người khác không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Hắn rút kiếm trong tay của mình ra.
Ngay khi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế cả người hắn thay đổi.
Nếu vừa rồi nói Lancelot chỉ là một con người quý tộc có dung mạo tốt, vậy thì bây giờ hắn giống như là một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, quanh người đều là lưỡi dao sắc bén.
Những âm thanh xì xào bàn tán bỗng yếu đi, không ít Huyết tộc đã ý thức được tên con người này, sợ là không có yếu đuối như trong tưởng tượng của họ.
Olivia cũng thu hồi vẻ hững hờ trên mặt.
Hắn nhìn thẳng Lancelot: "Ngươi mạnh hơn so với tưởng tượng của ta."
Lancelot nhìn hắn bình tĩnh "Chỉ lúc nữa thôi, chắc chắn ngươi sẽ nói caai nói này lần nữa."
Olivia cười nhạo: "Khoác lác, người dám nói vậy ở trước mặt ta, đến nay chưa có một người."
Hắn chuyển mắt sang phía Cố Thịnh Nhân: "Người nàng coi trọng, là nhân vật kiêu ngạo vậy ư?"
Vẻ mặt Cố Thịnh Nhân không đổi: "Có phải hay không, ngươi cứ chờ rồi sẽ biết."
Olivia bị lời tin tưởng của nàng làm cho lòng đau nhói, hắn nở nụ cười: "Được, vậy ta sẽ xem một con người, có thể mạnh tới mức nào."
Trường kiếm của Lancelot đã bổ xuống không chút lưu tình.
Mọi chuyện phát triển vượt qua tất cả suy đoán của huyết tộc.
Người đàn ông kia, thật sự là con người ư? Không phải Thần Tộc viễn cổ gì ư?
Một con người, sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy?
Nhìn Olivia đánh tới nối không phân nổi với Lancelot, không ít huyết tộc đầu thấy khó tin trong lòng.
Nhìn Cố Thịnh Nhân ung dung như trong dự liệu, lúc này suy nghĩ của đám huyết tộc cũng đã thay đổi: Xứng là người mà Thân vương điện hạ coi trọng, thực sự không phải người thường.
Bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân sầm mặt xuống, người nàng thoắt cái đã tiến vào cuộc chiến giữa hai người.
Chỉ vung hai tay nhẹ nhàng, đã tách hai người ra.
"Đủ rồi." Vừa rồi nếu nàng không ngăn cản, mặc kệ hai người đánh tiếp, sớm muộn sẽ thành cục diện hai bên bị thương.
"Nàng sợ người đàn ông của mình bị thương vậy ư?" Olivia cười lạnh nói.
Cố Thịnh Nhân quay người nhìn hắn: "Olivia, đừng bị tình cảm làm cho mê muội. Kiếm của Lancelot, không phải tự lành bình thường là được."
Nghe lời của nàng là đang suy nghĩ cho mình, lúc này vẻ mặt Olivia mới dịu đi chút.
Thế nhưng thoáng cái hắn đã thấy người đàn ông kia nắm lấy tay của Ekaterina, vừa thân mật oán trách nói: "Không có bị thương chứ? nàng xông ra như vậy làm gì, ta có..."
Trong nháy mắt, tâm trạng tốt hơn đã biết mất tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook