Nữ Chủ Đại Nhân Ta Sai Lầm Rồi
-
46: Tinh Linh
Tiểu gia hoả trong quả trứng hoàn toàn không biết lúc này mình đang bị rao bán, nó lặng lẽ nằm trong lồng bảo vệ, để cho người khác ngắm nghía.
"Khởi giá một nghìn linh thạch, mỗi lần tăng phải trên một trăm." Tuyết Tâm cười nói.
Lời vừa dứt, dưới khán đài đã có người gọi giá.
"Năm nghìn linh thạch."
"Một vạn linh thạch."
Đám người Triệu Tam Kỳ ngồi tận hưởng đồ ăn và nước trà miễn phí của Thiên Vân Các, người ở bên cạnh giơ bảng, gọi giá cũng không quan tâm.
"Triệu đại ca, các ngươi chẳng lẽ không muốn có một con rồng con uốn lượn trên mây sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy bọn họ không can dự, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
Mục đoàn trưởng xoay người sảng khoái cười, "Uyển Ngọc tiểu muội, ngươi không phải sẽ cho rằng đấu giá chỉ thế này chứ?"
Đến khi nắm được ở trên tay mới thật sự là của mình, điểm này, đoàn Tường Vi bọn họ rất hiểu, ở cả Vân đô thành, những người dám tranh giành với bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần này bọn họ vốn không định đến, nhưng nếu Nam Cung gia đã mời, bọn họ tuỳ tiện đến thăm quan một chút, giữ thể diện cho Nam Cung gia.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, nàng hiểu rồi, thực ra từ vị trí sắp xếp có thể thấy địa vị của đoàn Tường Vi trong lòng các chủ của Thiên Vân Các, tuy không đáng kể, nhưng không thể bỏ qua.
"Mười vạn linh thạch."
Giá cuối cùng được hô, mười vạn linh thạch, là phòng riêng ở góc bên trái tầng hai hô.
Tuyết Tâm hơi mỉm cười, "Mười vạn linh thạch lần một."
"Mười vạn linh thạch lần hai."
"Mười vạn linh thạch ——"
Đột nhiên trên lầu ba có người vén màn hé ra một chút, giơ bảng nói, "Mười lăm vạn linh thạch."
Đông Phương Uyển Ngọc từ khi đến Học viện Hoàng gia, mới có chút khái niệm về linh thạch, mười vạn linh thạch nếu như có thể đổi thành kim tiền, tỷ lệ đại khái là một trên mười, cũng tương đương với một triệu kim tiền.
Linh thạch được ba đại đề quốc đề cao quảng bá mới bắt đầu thông dụng, còn ở những nơi hẻo lánh, vẫn là sử dụng kim tiền nhiều hơn.
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ nhất."
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ hai."
"Mười lăm vạn linh thạch lần thứ ba."
Tuyết Tâm gõ búa, nở nụ cười chúc mừng, "Chúc mừng Tuỳ gia đã sở hữu được quả trứng rồng này, chúc mừng Tuỳ nhị gia."
Đông Phương Uyển Ngọc ngẩng đầu nhìn vị Tuỳ nhị gia kia, ăn mặc phong cách đại khí hào hiệp, hoạ tiết đơn giản, khí chất tương đối tốt, nhưng trông bộ dạng có lẽ ít nhất là đầu hai mươi tuổi.
Thực không biết vị xưng hô nhị gia kia là từ đâu tới.
Triệu Tam Kỳ thấy trên mặt nàng tràn đầy nghi hoặc, nhỏ giọng giải thích, "Uyển Ngọc tiểu muội ngươi vừa mới đến Vân đô thành nên không biết, Vân đô thành có bốn thế lực lớn không nên động vào, một là Nam Cung gia của Thiên Vân Các này, hai là Mai Côi* Các của Đương gia, nhưng mà mọi người đều không rõ lai lịch của bọn họ, ba chính là Tuỳ gia này."
*Mai Côi: hoa hồng.
Mục đoàn trưởng hơi liếc về phía Triệu Tam Kỳ, hắn lập tức ngậm miệng.
Đông Phương Uyển Ngọc quan sát người hầu đứng ở khắp nơi, lập tức cười nói, "Những gia tộc này lớn mạnh như thế, đương nhiên là sẽ không thể đắc tội, Triệu đại ca, chúng ta vẫn là xem tiếp theo có vật rao bán gì khiến người mở mang tầm mắt không."
Người hầu ở nơi này, hơn nửa đều là Đại Linh Sư, thậm chí còn có Linh Sư cấp cao hơn toạ trấn, từng cử chỉ nhất động của mọi người đều bị giám thị, giám thính.
Nói xong, mọi người tiếp tục uống trà, ăn linh thực.
"Vật rao bán tiếp theo, là vũ khí của Trung Sơn tiên sinh, thắt lưng nữ, mọi người hãy quan sát thật kỹ."
Rất nhanh đã xuất hiện một thắt lưng tinh xảo toả ra ánh sáng lấp lánh, mặt của thắt lưng đều được làm bằng ngọc, bên trong lại ẩn giấu huyền cơ, phần trong bị cắt thành từng đoạn, từng miếng nhỏ lại có từng vị trí không gian, có thể bỏ một ít đồ dùng thường ngày.
Không cần nàng nghĩ nhiều, Tuyết Tâm rất nhanh đã nói rõ ưu nhược điểm của cái thắt lưng này.
"Mọi người đừng coi thường ngọc đái* này, đây là vũ khí nhất địa giới trung phẩm do Trung Sơn tiên sinh chế tạo ra, trong ngọc đái còn giấu cả châm độc.
Mọi người có thể xem mặt sau, mặt cạnh có tổng cộng mười hai ngăn, những ngăn này là không gian chứa đựng, sức chứa cũng không tệ, từ bé nhất đến lớn nhất, có thể chứa được rất nhiều đồ, chỉ có khuyết điểm duy nhất là dành cho nữ giới đeo." Tuyết Tâm nuối tiếc nói.
*Ngọc đái: thắt lưng ngọc.
Ngọc đái theo bản nhỏ, xem ra lúc Trung Sơn tiên sinh chế tạo nó đã thiết kế cho nữ giới.
Triệu Tam Kỳ nhìn thấy vật này liền thấp giọng nói, "Uyển Ngọc tiểu muội, đây là thứ ngươi muốn đi? Để tặng cho Cửu muội? Hay là Bát muội, ta nhớ ngươi hình như có một Cửu đệ?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thấy nó thì vô cùng hài lòng, nàng xác thực muốn tặng cho Cửu muội thứ đặc biệt này, loại vũ khí này thực sự làm ra vì Cửu muội, bên trong có châm độc, đợi Cửu muội luyện kỹ năng Thiên Nữ Tán Hoa thành thạo, bảo vệ mạng sẽ không có vấn đề gì.
Còn có chứa đựng không gian, vừa đủ để cô để thuốc các loại.
"Triệu đại ca, giấu ngươi cũng là bởi vì bất đắc dĩ, mong ngươi lượng thứ." Đông Phương Uyển Ngọc thấy không thể che giấu nữa, cũng không nói dối, nàng tin tưởng Triệu Tam Kỳ bằng hữu này, hôm nay nói rõ để tránh phát sinh sự cố sau này.
Triệu Tam Kỳ vỗ trán, hắn đã nói, ngày đó nhìn thấy vị huynh đệ kia nõn nà sạch sẽ, lại mềm yếu nhút nhát, nhưng lại không nghĩ theo phương diện khác.
Hơn nữa đối phương còn có trái tim tỉ mỉ, có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm của ngũ đệ và lục muội, vừa nhìn đã biết là cô nương gia.
"Ài, không trách ngươi, là trách đại ca ta có mắt như mù." Triệu Tam Kỳ cười khổ lắc đầu, vừa nghĩ đến ngũ đệ và lục muội, cảm xúc của hắn trầm xuống.
Tuyết Tâm cười nói, "Trung Sơn tiên sinh còn đặt tên cho vật này một cái tên cực kỳ động lòng người —— Tình Triền*, khởi giá năm vạn linh thạch, mỗi lần gọi giá tối thiểu năm nghìn linh thạch, đấu giá bắt đầu."
*Tình Triền: tình duyên vương vấn.
"Vũ khí do Trung Sơn tiên sinh làm ra đều là nhất phẩm, vật rao bán thứ hai là vũ khí, ta càng ngày càng mong đợi thứ rao bán tiếp theo."
"Sáu vạn linh thạch."
"Mười vạn linh thạch."
"Vũ khí của Trung Sơn tiên sinh luôn có đặc điểm riêng, ta nhất định phải mua được, mười lăm vạn."
"Hai mươi vạn."
Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn bọn họ tranh đoạt, Triệu Tam Kỳ bên cạnh nhìn nàng, "Tranh giành mãnh liệt như thế, Uyển Ngọc tiểu muội có mang đủ linh thạch không?"
Đông Phương Uyển Ngọc liếc xung quanh, thấy mọi người lần lượt nhìn về đây liền thở dài, "Ai ngờ hàng của Trung Sơn tiên sinh lại đắt giá như thế, hôm nay nếu không mua được thì cũng không thể trách người khác rồi."
Ngay lúc hai người nói chuyện, gọi giá từ hai mươi vạn đã tăng lên tám mươi vạn.
"Tám mươi vạn lần một."
"Tám mươi vạn lần hai."
Đông Phương Uyển Ngọc giơ bảng, nhàn nhạt nói, "Một trăm vạn linh thạch."
Mặc dù đây là tác phẩm của Trung Sơn tiên sinh, nhưng vì có khí tức của tiểu nữ tử, mấy nam nhân gọi giá vừa nãy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vốn tưởng không có ai tranh giành thì mua về nhà cho tỷ muội chơi, đến nay nghe thấy giá này, nhất thời cảm thấy quá cao.
Ai nấy lắc đầu, rút lui khỏi cuộc tranh giành.
Tuyết Tâm thấy thế tiếp tục nói, "Một trăm vạn lần thứ nhất."
"Một trăm vạn lần thứ hai."
"Một trăm vạn lần thứ ba."
"Chúc mừng người sở hữu của đoàn Tường Vi."
Có một hầu nữ đi tới, thấp giọng thì thầm bên tai Đông Phương Uyển Ngọc, nàng gật nhẹ đầu, "Ta sẽ đến ngay."
"Đoàn trưởng, Triệu đại ca, ta đi ra đây một lúc."
Triệu Tam Kỳ truy vấn nói, "Có cần ta đi cùng ngươi không?"
Đông Phương Uyển Ngọc lắc đầu.
Hầu nữ đưa nàng tới sảnh nhỏ hẻo lánh, nàng đi vào trong, cửa sảnh rất nhanh đã đóng vào.
Trong sảnh còn có cái cửa nhỏ bị người mở ra, có một người già từ trong đi ra.
"Tiểu tiểu thư, linh thạch ngươi cần ta đem đến rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc lật xem thứ đáng tiền ở trong nhẫn không gian, đem toàn bộ đưa cho cô.
"Mạch di, ngươi đem mấy viên đan dược này tới Thiên Vân Các định giá, phẩm chất đều không tệ, giá thấp nhất là một trăm vạn linh thạch."
Dì Mạch lắc đầu, từ chối, "Tiểu tiểu thư, ta không thể cầm đồ của ngươi, nếu như để tiểu thư biết, nhất định sẽ trách phạt ta."
Đông Phương Uyển Ngọc lấy nhẫn không gian khác ra, "Làm ăn lớn như thế này lại ở nơi chật hẹp tối tăm, nếu như không có tiền thì làm sao có thể được, hơn nữa, những thứ này ta giữ lại cũng chẳng có ích gì.
Đây là lấy từ Tử Vong Cốc, ngươi nhất định phải để thuộc hạ đáng tin cậy đi gửi, không được để Thiên Vân Các nhìn ra manh mối."
Nói xong, mặc kệ đối phương có nhận hay không, Đông Phương Uyển Ngọc đã rời đi.
Cuộc trao đổi mua bán kết thúc, chỗ lồi lõm trên tủ trưng bày thu hồi đồ lại, đem thứ giống hết như thế thay thế.
Cùng là tấm màng phòng hộ bao trùm lấy, nhưng màng phòng hộ là trận pháp nhỏ, cho dù là thứ gì lạc vào, đều không thể chạy thoát.
Đông Phương Uyển Ngọc rất nhanh đã trở về vị trí cũ, tốc độ rất nhanh, không khiến người khác phát giác ra gì.
Nhưng lúc nàng thấy thứ ở trên tủ trưng bày, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Vật rao bán thứ ba, là một cây linh dược còn sống, quan sát độ lớn nhỏ và màu sắc, trái tim Đông Phương Uyển Ngọc đập thình thịch.
Nếu như Đông Phương Minh Huệ ở đây, tuyệt đối sẽ kinh ngạc quá mức, bởi vì thứ rao bán này giống hệt Tình Hoa ở trong không gian của cô, không, không có màu sắc đậm như hoa của Tình Hoa, hoa cũng nhỏ hơn nữa.
Cũng không phải là giống y như đúc, chỉ là mang máng thôi.
"Đây là gì?" Mọi người hiếu kỳ hỏi.
Thực ra không trách mọi người không có nhãn lực, người thật sự thấy Tình Hoa đã biến thành xương trắng ở Tử Vong Cốc rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc nhờ thơm lây Đông Phương Minh Huệ mới được nhìn rõ mặt mày của Tình Hoa.
Nàng thấy nhánh Tình Hoa trong màng phòng hộ này không ngừng lấy lá đập vào kết giới, một chút cũng không ngừng, hiển nhiên là đã có trí thông minh.
Tuyết Tâm thấy lòng hiếu kỳ của mọi người bị dẫn dụ, không thừa không thãi nói, "Vật rao bán thứ ba mà mọi người thấy là một cây linh dược đã có trí tuệ, loại linh dược mà mọi người đã từng ao ước nhất, tên của nó là Tình Hoa."
Giống Tình Hoa không phải cái tên xa lạ trong tai mọi người, trước mắt nhìn thấy tử vong khí lây lan, ai mà không sợ, ngay cả Linh Tôn lúc đối mặt với tử vong khí, cũng lo sợ cảm giác đau đớn khi bị tử vong khí xâm nhiễm.
Chứ đừng nói Linh Sư bình thường.
"Tình Hoa có trí tuệ, thật thú vị." Tuỳ nhị gia ở tầng hai đột nhiên vén màn lên, khen ngợi nói, "Tuyết Tâm, ta có thắc mắc muốn hỏi ngươi."
Nụ cười của Tuyết Tâm không đổi, "Nhị gia mời hỏi."
"Ta muốn hỏi, giống Tình Hoa này của các ngươi có phải là cây ở trong Tử Vong Cốc? Các ngươi làm thế nào để đem về."
Không cần phải nói, câu hỏi này của Tuỳ nhị gia có chút xảo trá, nhất là đối với một vị mỹ nhân.
Đương nhiên, người bên cạnh không ai dám cùng hắn đôi co, ai cũng biết Tuỳ gia đã từng phái một đám Linh Sư không dễ coi thường đến Tử Vong Cốc, kết quả là chẳng ai trở về.
Tuyết Tâm lắc đầu, cười nói, "Nhị gia, không phải là Tuyết Tâm không muốn nói cho người, mà là nhánh Tình Hoa có trí tuệ này, không phải là cây ở trong Tử Vong Cốc kia, đây là được người gieo hạt, nuôi dưỡng mà thành giống Tình Hoa nhân công."
"Ồ, thì ra là vậy."
"Ai mà lợi hại đến thế, không ngờ trồng được giống Tình Hoa, bảo hắn giúp ta trồng một cây đi."
"Ta đã nói mà, Tử Vong Cốc nơi quỷ tha ma bắt kia, một khi vào thì không thể trở ra, chứ đừng nói là đem Tình Hoa ra ngoài."
"Hơn nữa ta nghe nói tộc của ta có một đời từng có người thấy Tình Hoa, bọn họ nói Tình Hoa xảo quyệt, là loại linh thực ranh ma nhất, hơn nữa còn thả khói mê khiến lòng người rối loạn."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều bị Tình Hoa làm mê mẩn đến không thể thoát ra.
Người duy nhất ở trong đây trải qua ảo cảnh của Tình Hoa mà không hề hất gì lúc này lại bưng chén trà, lặng lẽ thưởng thức.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy thái độ hưng phấn của mọi người, càng củng cố thêm quyết tâm của bản thân, nếu như có người biết Cửu muội có Tình Hoa đem từ Tử Vong Cốc về, hậu quả khó mà tưởng tượng.
May mà, mục đích của nàng cũng đã hoàn thành, không xảy ra ngoài ý muốn, thắt lưng coi như là lễ vật cho Cửu muội trong kỳ thi tuyển chọn của tân sinh này.
"Mọi người đừng kích động, nếu như có thắc mắc về Tình Hoa có thể hỏi chúng ta, thậm chí có thể cho các ngươi đánh giá, cho dù nhánh Tình Hoa này có lấy từ Tử Vong Cốc về hay không, nó có đủ công hiệu mà Tình Hoa có, bao gồm —— chống lại sự xâm thực của tử vong khí."
Tuyết Tâm vừa dứt lời, mọi người thảo luận càng sôi nổi, lũ lượt gọi, "Được rồi, Tuyết Tâm mau bán đi, chúng ta đều không đợi nổi rồi."
Bầu không khí trở nên sôi nổi, chỉ có đoàn Tường Vi, từng người đều là đến xem kịch hay, cho dù kích động mặt cũng không đổi sắc.
Đông Phương Uyển Ngọc không thể không bội phục thủ đoạn điều khiển không khí điều khiển nhân tâm của Thiên Vân Các, cuộc đấu giá mới chỉ bắt đầu, giá cả đã bị xào đến trăm vạn kim tiền.
"Mười vạn linh thạch khởi giá, mỗi lần tăng thêm một vạn, bây giờ bắt đầu." Tuyết Tâm nói xong, tiếng hò hét ở dưới càng kích động.
Tiếng gọi giá liên tiếp không ngừng.
Nhưng mới vừa rời khỏi hai ngày, Đông Phương Uyển Ngọc đã bắt đầu nhớ Cửu muội rồi, cô ấy nếu như ở đây sẽ kinh ngạc, biểu cảm trên mặt sinh động hoạt bát.
"Chống lại tử vong khí, giống Tình Hoa này thực sự có hiệu quả không?" Triệu Tam Kỳ không biết cách ăn nói đột nhiên hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc cười, "Triệu đại ca, chúng ta cũng chưa dùng thử, làm sao biết rõ được, đúng không?"
"Đúng."
"Mặc kệ nó là linh dược có trí tuệ, một nhánh tình hoa đã lên tới tận năm trăm vạn linh thạch, chúng ta mua không nổi." Mục đoàn trưởng bật cười ha hả, cười rất sảng khoái.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, gọi giá vẫn tiếp tục, từ năm trăm vạn linh thạch hét giá đến tận sáu trăm vạn linh thạch.
"Ta hôm nay mới nhận ra Cửu muội của ngươi cực kỳ giàu có." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải đột nhiên cảm khái.
Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc hơi cong lên, chính xác, chỉ có Cửu muội ngốc nghếch kia mới cảm thấy bản thân nghèo đến mức không thể mua được nhẫn không gian cao cấp, cho dù là giống Tình Hoa, hay là cây kim cức ở trong tiểu viện của cô, thuốc cô đích thân chế tạo, nếu như đem đi đấu giá, tuỳ tiện đều có thể ra cái giá trên trời.
Nhưng, nàng không tin Cửu muội sẽ làm như thế.
Trông bộ dạng của cô, hận không thể móc cả nhà ra để bón đám linh dược kia, làm gì có chuyện nỡ bán linh dược có trí thông minh.
"Sáu trăm vạn lần một."
"Sáu trăm vạn lần hai."
"Sáu trăm vạn lần ba."
Thanh Mặc nuối tiếc nói, "Thực ra giá của Tình Hoa sẽ không dừng ở đây, Nam Cung gia lần này là không biết làm gì, đem những thứ giá trị không tầm thường tập trung lại, ta đoán thứ đằng sau mới khiến người kinh ngạc."
Đông Phương Uyển Ngọc cũng cảm thấy có chút tiếc, chỉ một cây Tình Hoa do người trồng đã lên tới sáu trăm vạn linh thạch, nếu như Tình Hoa thật sự xuất thế, đại khái có thể lên tới một trăm triệu linh thạch, đến lúc đó còn điên cuồng tranh.
Sau giống Tình Hoa, vật rao bán tiếp theo còn kinh diễm hơn, gọi giá vượt qua cả mức tưởng tượng.
Đông Phương Uyển Ngọc không bận tâm, ngay cả Thanh Mặc ở trong Hồn Hải không kìm được thở dài, "Ta thấy bảo bối lần này rất khó xuất hiện thứ mà chúng ta cần."
"Xem đến hai cái cuối cùng lại nói đi."
Mọi người từng người vươn cổ ra, hận không thể nhìn thấu bảo bối đằng sau tấm vải đỏ.
Tuyết Tâm cười nói, "Trông bộ dạng chờ mong của mọi người, Tuyết Tâm cũng không lề mề nữa, mời mọi người xem vật rao bán thứ hai sau cùng."
Tấm vải đỏ được kéo ra, một người đẹp đẽ xuất hiện trước mắt mọi người, hắn da dẻ trắng nõn, thuần khiết trong suốt, mái tóc dài đến chân màu xanh da trời nhạt, che đi những bộ phận quan trọng trên người hắn, đôi tai của hắn lại không giống người, mà lại nhọn, trông vẻ ngoài rất mê người, đôi mắt xanh lục nhạt sợ hãi nhìn bọn họ.
"Là người của Tinh linh tộc." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nói.
Đông Phương Uyển Ngọc ngạc nhiên, nàng chưa từng nhìn thấy người nào đẹp thế này, Tinh linh tộc quả nhiên đều là tạo vật hoàn hảo.
Nhưng mà, công khai bán người của Tinh linh tộc, Nam Cung gia rốt cuộc muốn làm gì?
"Trời đất, đẹp quá."
"Con ưu vật này ta muốn, ta muốn, nhìn thấy nó ta đã cứng lên rồi."
Một đám người hò hét đến xuyên thủng màng nhĩ, Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Nàng nhìn tiểu tinh linh kia co rúm người lại, cả người run lẩy bẩy, nhưng không thể ngăn cản nổi ánh mắt tham lam của con người.
Tuyết Tâm thấy thế, lập tức mở miệng nói, "Khởi giá hai mươi vạn linh thạch, mỗi lần gọi giá không ít hơn năm vạn, bắt đầu."
Triệu Tam Kỳ cũng lạnh lùng nhìn xung quanh, khoé miệng đám người tham lam này đều in sâu lên mí mắt.
"Thiên Vân Các quả nhiên khiến người không ngờ đến." Mục đoàn trưởng cười lạnh, đem người của Tinh linh tộc rao bán ở cuối cùng, cho dù là muốn chiếm được lòng yêu thích của người có sở thích kỳ lạ, nhưng những hành vi này cô không bỏ vào mắt.
Đông Phương Uyển Ngọc hít sâu một hơi, nàng cũng thích kiểu buôn bán thế này.
Nếu như một ngày nào đó, con người cũng rơi vào yếu thế, người thân của mình cũng bị kẻ khác rao bán như một món đồ vật, sẽ có cảm giác thế nào.
Cuối cùng Tinh linh tộc nhỏ bé bị bán với giá một nghìn vạn linh thạch bởi người ngồi trên lầu ba.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, người ở trên lầu ba đều là người có quyền thế, một là thiếu các chủ Nam Cung Vân Thiên của Thiên Vân Các, nghĩ thì hắn sẽ không tự mình tham gia cuộc tranh giành này.
Hai là các chủ ẩn danh của Mai Côi Các, còn có một người là Lục đại tài chủ của Tuyết thành.
Nghe nói, Lục đại tài chủ cực kỳ háo sắc, thường xuyên làm những chuyện cưỡng hiếp dân nữ, nhưng mà nhà hắn quyền lớn giàu có, cho dù Lục Bằng có ở bên ngoài làm những chuyện không thể chấp nhận, lão tử của hắn cũng sẽ dọn dẹp mọi thứ đến sạch sẽ.
Lần đầu giá này, Lục gia cũng nhận được thư mời, nhưng Lục tài chủ cũng đưa nhi tử yêu dấu của mình đi theo, Lục Bằng lúc vừa nhìn thấy người của Tinh linh tộc, nước dãi đều chảy cả xuống, lôi kéo đòi phụ thân phải mua về.
Đông Phương Uyển Ngọc không biết trên lầu ba còn có người quen, bọn hắn đã không từ thủ đoạn, lại chờ đợi đến tận màn cuối, cũng là vật điểm nhấn của cuộc đấu giá lớn này.
Tuyết Tâm hít sâu một hơi, cô híp mắt cười với khán giả, đợi thứ trên tủ trưng bày đem tới đây.
"Nghĩ mọi người hẳn đã đoán ra được vật quan trọng của ngày hôm nay, là tác phẩm tâm huyết của Trung Sơn tiên sinh, đao Huyết Hồn."
Đông Phương Uyển Ngọc không hiểu về đao, nhưng nàng thấy đôi mắt tròn xoe của Mục đoàn trưởng, không chỉ là đoàn trưởng, người trong đoàn Tường Vi ai nấy đều nhìn chằm chặp lên tủ trưng bày.
Vải đỏ được kéo ra, một thanh binh khí lạnh xuất hiện trước mặt mọi người, nó chẳng có gì đặc sắc, trông giống như một đại đao cũ nát.
Đông Phương Uyển Ngọc thông minh lựa chọn không lên tiếng, Thanh Mặc ở trong Hồn Hải lại lẩm bẩm khen ngợi, "Chẳng trách thanh đao này để ở cuối cùng, trở thành điểm nhấn."
"Có gì đặc biệt?"
Thanh Mặc biết nàng dùng trường tiên, kiếm, nhưng chưa từng chú ý tới đao, thế là kiên nhẫn giải thích với nàng, "Danh của Trung Sơn tiên sinh ta từng nghe qua, phàm là thứ ông ấy làm ra đều là thần giới trung thượng phẩm, ông dùng mất nhiều năm mới có thể làm ra một tác phẩm, thanh đao này, ta đoán ông ấy dành ra ba năm, đao này đã có linh hồn, chủ động nhận chủ, nếu như không phải người nó công nhận, đừng mong động vào nó."
Đông Phương Uyển Ngọc vẫn là lần đầu nghe chuyện đao có đao hồn, còn chủ động chọn chủ, "Nếu đã như thế, vật đấu giá cuối cùng bị người mua đi, cũng chẳng có ích gì."
"Đúng, nhưng ta tin Trung Sơn tiên sinh đã đem nó ra đấu giá, không phải là vì bán nó với mức giá trên trời, mà là hy vọng nó sẽ tìm được người hữu duyên."
Lời của Thanh Mặc vừa dứt, Tuyết Tâm đã phổ biến quy tắc của vật cuối cùng cho mọi người nghe.
"Quy tắc vật đấu giá này không giống như trước, vật này có linh hồn, các ngươi có thể đến thử, nếu có ai nhấc nổi nó, thì là chủ nhân của đao Huyết Hồn."
Còn có cả chuyện này?
Đám người sôi sục cả lên, Đông Phương Uyển Ngọc lại cổ vũ Mục đoàn trưởng, "Nếu đã như thế, phàm là những người yêu thích đao thì có thể lên, đoàn trưởng, lát nữa ngươi cũng thử xem."
Mục đoàn trưởng vỗ tay, "Nhất định."
"Có thể nhìn thấy đao Huyết Hồn, chuyến đi hôm nay cũng không vô ích."
Nếu Tuyết Tâm đã nói thế, tất cả mọi người đều có thể lên đài thử, rất nhanh đã có người gấp đến nhảy hẳn lên đài, nóng lòng chạy lên, xoa xoa tay, nắm chặt cán đao của đao Huyết Hồn.
Một hai ba, lên.
Thanh đao vẫn không bị lay chuyển, bình thản như hòn nham thạch, không chút động tĩnh.
"Hê, ta không mê tín." Người đó tách hai chân ra, dậm chân xuống đất, dùng hết sức cũng không thể lay động được thanh đao chút nào.
Tuyết Tâm thấy thế, cười nói, "Xin lỗi, đao Huyết Hồn không lựa chọn ngươi, mời vị tiếp theo."
Dưới đài đã xếp thành một đội nhỏ, mọi người đều cố gắng dồn hết sức.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy Mục đoàn trưởng cũng lên đài, nói với Triệu Tam Kỳ, "Ta thấy Mục đoàn trưởng là người yêu thích đao, nếu như thành tâm khiến đao cảm động, thì cũng không phải không có thể."
Người ở bên cạnh nghe thấy thì xì mũi, chê cười lời nịnh nọt của Đông Phương Uyển Ngọc.
"Uyển Ngọc, đao Huyết Hồn đã có linh, nó nhất định phải thấy máu." Thanh Mặc nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc thì thầm bên tai Triệu Tam Kỳ, Triệu Tam Kỳ lập tức chạy đến bên Mục đoàn trưởng nói nhỏ.
Hiện trường vốn còn hỗn loạn, đám người ngươi một câu ta một câu, ai nấy đều giọng lớn, cho dù người có tâm lắng nghe, cũng nghe không rõ bọn họ đang thảo luận cái gì.
Hơn nữa, mọi sự chú ý của mọi người đều dồn lên trên đài.
Mọi người phấn khởi đi thử, cuối cùng thất vọng trở về, đều cúi đầu buồn bã.
Rất nhanh, đã đến lượt Mục đoàn trưởng, Mục Anh lúc nhỏ linh lực chưa thức tỉnh linh lực, phụ thân của cô bảo cô lựa chọn một trong những binh khí, cô nghĩ cũng không nghĩ lựa chọn đại đao, đại đao còn lớn hơn người cô, cô tuy vẫn chưa nắm vững nó, mỗi ngày đều luyện võ, một ngày mười canh giờ đều luyện tập.
Có thể nói, thanh đao đã theo cô suốt cả thanh xuân, từ đó đến nay cô vẫn chưa gặp người thích cô hay cô thích ai, cả thân đều cống hiến cho đoàn lính thuê Tường Vi, đi theo con đường của phụ thân.
Hai tay Mục Anh nắm chắc cán đao, cơ bắp trên người đều co lại, cô nhớ đến hồi nhỏ dùng đại đao bổ, chặt, chém, mỗi ngày luyện đến hai tay sưng phồng lên, cô cũng chưa từng bỏ đao xuống, đi ngủ thì ôm nó theo, ăn cơm cũng mang theo, đi đường cũng vác theo.
Đó chính là cô.
"A —— lên." Cô thét lớn một tiếng, gân xanh co giật, lòng bàn tay bởi vì nắm đao quá chặt, nên chảy ra một vệt máu, dòng máu nóng ẩm chảy từ cán đao đến đao, từng giọt chảy dài, cuối cùng bị lưỡi đao hút sạch sẽ.
Đao nhấc.
Mục Anh thử lấy đao chém không khí, cuối cùng học được cách nắm vững nó.
"Bà già nhà nó, phí bao nhiêu sức của lão nương."
Đao Huyết Hồn vang lên tiếng rung, quần chúng không ai dám tin, thanh đao vừa nãy không có chút nhúc nhích hiện tại bị một bà cô nhấc lên.
Tuyết Tâm cũng hơi ngây người, sau đó cười nói, "Chúc mừng Mục Anh của đoàn lính thuê Tường Vi, chúc mừng ngươi đã nhận được sự công nhận của đao Huyết Hồn."
"Không phải chứ, chỉ dựa vào cô ta."
"Đúng, nhất định cô ta đã dùng thủ đoạn gì đó, Tuyết Tâm, đúng lúc vừa đến lượt ta, ta vẫn chưa được thử này."
Đám đông từng người lên tiếng, hận không thể phun nước bọt dìm chết Mục Anh.
"Muốn gì, không phục thì đến thách đấu." Mục Anh vung thanh đao Huyết Hồn, oai phong lẫm liệt.
Đông Phương Uyển Ngọc cười, "Triệu đại ca, mau đi chúc mừng Mục đoàn trưởng đã có thêm một binh khí mới."
Thanh Mặc thở dài, "Không ngờ nữ nhân có thể hào tình vạn trưởng, có thể khiến đao Huyết Hồn nhận chủ nhân."
Tuyết Tâm thấy mọi người không phục, lập tức ngăn cản, "Mọi người đừng làm loạn, chuyện này là Trung Sơn tiên sinh đặc biệt dặn dò, ai có thể nhấc nổi đao Huyết Hồn, thì chính là chủ."
Sau đó, cô xoay người nói với Mục Anh, "Chúc mừng Mục đoàn trưởng, nhưng Trung Sơn tiên sinh còn có dặn dò, người được đao Huyết Hồn nhận chủ phải đến gặp ông ấy, Mục đoàn trưởng nếu như không có việc gì, thì đi cùng ta."
Mục Anh phải đi, đoàn Tường Vi đương nhiên là ở bên ngoài đợi.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng nhân cơ hội, cùng với người hầu đến nơi trao đổi.
Mỗi một vật rao bán đều ở một phòng riêng, Thiên Vân Các quả thực rất chu đáo.
Đông Phương Uyển Ngọc ở trong phòng chờ, rất nhanh đã thấy một hầu nữ bưng vật đấu giá đến.
Đông Phương Uyển Ngọc đem nhẫn không gian của mình đưa cho đối phương, đối phương cũng đưa vật đấu giá trong nhẫn không gian cho nàng.
Một bên giao hàng một bên giao linh thạch.
"Vị cô nương này, mời đi theo chúng ta, chúng ta đưa ngươi ra ngoài."
Vì để tránh trên đường vật đấu giá bị cướp mất, Thiên Vân Các còn phái người đưa nàng từ trong lối nhỏ đi ra.
"Phục vụ chu đáo." Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ đến Mục đoàn trưởng bọn họ, vì thế hỏi, "Thanh Mặc, ngươi nói xem Mục đoàn trưởng có thể giữ nổi đao Huyết Hồn này không?"
Thứ nhất, danh tiếng của Trung Sơn tiên sinh rất lớn, có nhiều người vì một thứ binh khí mà đến cầu xin nhiều lần, đến xin không được.
Thứ hai, mọi người vẫn không công nhận chuyện đao Huyết Hồn có thể nhận chủ, nói không chừng sẽ dồn sự chú ý lên đoàn lính thuê Tường Vi.
Đông Phương Uyển Ngọc lo lắng cũng không phải không có đạo lý, nhưng Thanh Mặc lại nói, "Với sự hiểu biết của ta về Trung Sơn tiên sinh, ông ấy nhất định sẽ giúp đoàn Tường Vi thoát nạn lần này, nhưng sau này thì không thể nói trước."
Hai người nói chuyện, tự nhiên sẽ không để ý có người đang lén lút đi từ đằng sau Đông Phương Uyển Ngọc.
Cho đến khi Thanh Mặc lớn tiếng, "Cẩn thận, trộm."
Cho dù như thế, nhẫn không gian ở trong tay Đông Phương Uyển Ngọc cũng đã bị cướp mất, tốc độ rất nhanh, ngón tay nàng bị dao cứa đến chảy máu, chỉ chậm một chút, ngón tay đã bị cắt mất.
"Mau đuổi."
Thanh Mặc ở trong Hồn Hải tức muốn chết, "Tên trộm này thủ đoạn cao cường, ngay cả ngươi ta đều bị dính bẫy."
Đông Phương Uyển Ngọc khẳng định đối phương là bám theo nàng từ Thiên Vân Các, nhưng nàng còn mải lo lắng cho an nguy của đoàn Tường Vi.
Mục tiêu của đối phương là vật đấu giá hôm nay của nàng, nàng còn muốn tặng cái ngọc đái kia cho Cửu muội.
"Đáng chết."
Đông Phương Uyển Ngọc nhanh chóng đuổi theo, nhưng tên trộm kia thân thể linh hoạt, ở trong đám người vòng vèo, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với nàng, Đông Phương Uyển Ngọc suýt nữa còn mất dấu đối phương.
"Cẩn thận, đường càng ngày càng hẻo lánh, những tên trộm thế này khả năng cao là có tổ chức, ta sợ hắn dụ ngươi vào bẫy." Thanh Mặc nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc rút roi thuỷ lôi ra, gằn giọng, "Đến một tên thì giết một tên, đến một đôi thì giết cả hai."
Trước nay chỉ có nàng cướp phần của người khác, làm gì có chuyện người khác cướp được của nàng.
Hơn nữa nếu chỉ là thứ tầm thường thì thôi, nhất định phải cướp lễ vật của nàng cho Cửu muội.
"Tên cướp kia, chạy đi đâu."
Đông Phương Uyển Ngọc mượn vách tường, một roi vung về phía tên trộm.
Tên trộm kia cũng là Linh Sư mẫn cảm, nhẹ nhàng tránh né, để trường tiên của nàng đánh xuống đất.
Trên đất nứt thành một cái hố, còn có vết cháy đen.
"Ngươi là Lôi hệ Linh Sư."
Tên trộm nói xong mấy lời này, lập tức bỏ chạy, khiến Đông Phương Uyển Ngọc tức phát điên.
Nàng trở thành Thổ hệ Linh Sư, rất nhanh, có một bức tường đột nhiên mọc ra, chặn mọi đường đi của tên trộm.
Tên trộm thấy thế, oán trách nói, "Ngươi là Thổ hệ Linh Sư, song hệ, không công bằng."
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chặp hắn, "Trả ta."
Tên trộm lùi về phía sau, chu môi, "Không trả, ta thích cái này, khó quá thì ta đưa linh thạch cho ngươi."
"Không." Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ cũng không nghĩ từ chối, "Trả ta, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Tên trộm thấy nàng kiên quyết không đổi, tức đến dậm chân, cáu bẩn, "Có bản lĩnh thì tự mình tới đây lấy."
Đông Phương Uyển Ngọc không nhiều lời, vung roi về phía hắn, tên trộm kia lách qua roi của nàng, mượn lực từ tường đất lật người chạy thoát.
"Còn muốn trốn."
Đông Phương Uyển Ngọc nâng cao tường đất, khiến đối phương không thể vượt qua, roi quấn lấy cổ chân đối phương, kéo từ không trung trở về.
Nàng đập mạnh hắn xuống đất, rút roi về, "Ngươi tự mình giao nộp, hay là để ta đến lấy."
Tên trộm từ trên cao ngã xuống, ngã đau muốn chết, hắn rên hừ hừ, "Ta không trả, ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi."
Mặt của Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lại, vọt đến muốn cướp nhẫn từ tay hắn.
"Cẩn thận có bẫy." Thanh Mặc nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc làm sao sẽ không biết ý đồ của đối phương, nàng biết trong tay đối phương sẽ có bẫy, vẫn muốn xem xem là thứ gì.
Tên trộm thấy nàng lại gần, hun ra khói màu xám, bay về hướng mặt Đông Phương Uyển Ngọc.
Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh, nhẹ nhàng hấp thụ khói xám kia.
Nàng bóp chặt cổ đối phương, cười nói, "Rất tốt, thân là Ám hệ linh lực, xem ta làm thế nào khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Thanh Mặc ở trong Hồn Hải như muốn điên, "Hắn là Ám hệ Linh Sư, mặc dù linh lực yếu ớt, nhưng có thể khẳng định hắn là Ám hệ Linh Sư, vừa nãy chúng ta không cảm nhận được, ngươi đừng vội giết hắn, dẫn dụ hắn, xem hắn làm thế nào để che giấu thân phận Ám hệ Linh Sư của mình."
Không cần Thanh Mặc nói, nàng cũng biết.
Đông Phương Uyển Ngọc bóp chặt hơn, cười nhìn bộ dạng vũng vẫy sắp ngạt chết của hắn.
"Ngươi bỏ ra, ta — trả ngươi, ô, ta đem — nhẫn — trả ngươi." Hắn cảm giác đối phương thật muốn giết mình, hắn chưa từng gặp người như thế này, không hề hất gì với Ám hệ linh lực của hắn.
Đông Phương Uyển Ngọc lấy chiếc nhẫn trở về, kiểm tra kỹ lưỡng, thấy ngọc đái vẫn còn, nàng lấy mọi thứ ở bên trong chuyển sang cái nhẫn khác của mình, còn cái này thì đem vứt.
"Có phải là nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi?" Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thần sắc của hắn, lạnh lùng hỏi.
Tên trộm gật mạnh đầu, rất nhanh đã thấy đối phương từ bỏ giam cầm hắn, hắn vừa muốn chạy, lại phát hiện trường tiên của đối phương quấn lấy cổ chân mình, hắn vừa nãy thử mùi vị của dây roi kia, bị điện giật đến cả người tê dại, đến lúc này vẫn còn chưa hết.
"Đừng, ta đều trả đồ cho ngươi rồi, khụ khụ, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi là Ám hệ Linh Sư, ở Thất Sắc đại lục, bất kỳ Ám hệ Linh Sư nào, đều phải bị giết, ngươi hỏi ta muốn làm gì, lẽ ra phải là ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể đóng giả giống người bình thường mà sống dưới ánh sáng?" Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc cong lên nụ cười nhạt, thanh âm nhu hoà, lại có thể khiến tên trộm cảm thấy áp lực.
Tên trộm sợ đến co rúm vào, cách thức thường ngày lại bị người khác nhìn thấu, hắn chưa từng nghĩ đến việc này.
"Ta nói với ngươi, ngươi không được giết ta."
Đông Phương Uyển Ngọc cười nói, "Không được? Dựa vào cái gì? Cho dù ngươi là thân phận gì, chỉ cần là Ám hệ Linh Sư đều phải chết."
Tên trộm nghe thế, thẫn thờ ngồi đó, đối phương nói không hề sai, cho dù hắn là thân phận gì, chỉ cần bản thân thức tỉnh Ám hệ linh lực, nhất định đều phải chết.
"Ngươi muốn giết thì giết đi."
Sớm biết hôm nay đụng phải hung thần, hắn nhất định sẽ không tự ý chạy ra ngoài.
"Tha cho ngươi cũng không phải không được, nhưng ngươi nói cho ta biết ngươi làm thế nào để che giấu thân phận Ám hệ Linh Sư." Đông Phương Uyển Ngọc thu trường tiên về, cũng không sợ hắn dám bày trò gì nữa.
"Ngươi quan tâm ta dùng cách gì làm gì." Tên trộm phiền đến thành giận, hắn xoay đầu, lập tức nói, "Ngươi hỏi nhiều thế, chẳng lẽ bên cạnh ngươi có người là Ám hệ Linh Sư?"
Không cần nói, hắn nói đúng rồi.
Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nói, "Ta có cách triệu hồi linh hồn, nhưng phải bất lực lắm nếu không thì đừng dùng, bởi vì tổn người không có lợi cho bản thân.
Nhưng nếu như hắn nhận thức được thân phận của ngươi để uy hiếp, ngươi giết luôn hắn đi."
Đông Phương Uyển Ngọc nhàn nhạt liếc hắn, "Ngươi thấy ngươi cùng ta trao đổi điều kiện, muốn sống hay chết, đều phải xem lời của ngươi, nói đi, ngươi rốt cuộc đã dùng cách gì để biến bản thân giống người bình thường."
"Cái này, ngươi hỏi câu khác đi, riêng câu này không thể được."
Đông Phương Uyển Ngọc vung roi đến cổ hắn, nhẹ nhàng kéo, kéo đến trước mặt, "Xem ra ngươi không muốn sống rồi."
Bởi vì quá gần, ngón tay của tên trộm lại nhả ra một đám khói xám, hắn tận mắt thấy đối phương hấp thụ đám khói.
Đầu của tên trộm đủ nhanh, hắn kinh hãi chỉ vào mặt Đông Phương Uyển Ngọc, "A, ta biết rồi, ngươi không phải song hệ Linh Sư, ngươi là tam hệ, ngươi còn thức tỉnh ——"
Ám hệ linh lực.
Vì thế nàng mới né được đòn đánh lén của hắn.
Đây đã giải thích vì sao đối phương ra sức ép bản thân phải nói ra cách để che giấu thân phận Ám hệ Linh Sư.
"Hahahaha."
Đông Phương Uyển Ngọc kéo lại, roi thuỷ lôi trên cổ đối phương siết lấy yết hầu, khiến hắn không thể thở ra hơi nào.
*Một vạn: Mười nghìn
Mười vạn: Một trăm nghìn
Một trăm vạn: Một triệu
Một nghìn vạn: Mười triệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook