Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
-
Chương 27-2
* * *
Hoắc Ngu vừa rời đi, mẹ Tê liền ngồi ở bên giường của Tê Diệu, nhỏ giọng hỏi: “Diệu Diệu à, Sở Giảo Giảo kia có phải là khi dễ con phải không? Chị ta nói cái gì, con kể lại cho mẹ nghe.”
Tê Diệu không muốn kể chuyện đối thoại giữa cô cùng Sở Giảo Giảo, luôn cảm giác giống như là trẻ con đi cáo trạng, muốn mẹ Tê trút giận thay cô. Lúc này cô còn chưa có ý thức được chuyện mình đang trong thân thể tiểu bạch hoa, đương nhiên cũng không cảm thấy tất cả mọi người sẽ cho rằng là Sở Giảo Giảo sai.
“Không có gì, là thân thể của con quá yếu ớt.” Nếu cô mà giống như trước kia, chỉ sợ Tê Diệu còn chưa cảm nhận được cảm xúc phập phồng được mấy lần liền phải quy thiên luôn rồi. Nói cho cùng, vẫn là vấn đề của thân thể này.
Vừa nghĩ tới mình dĩ nhiên ở trước mặt mọi người vô ý thức té lăn trên đất, Tê Diệu liền nhịn không được lo lắng.
Tư thế cô té xuống đất khẳng định rất xấu, không chừng ngày hôm sau đề tài tám chuyện của tất cả mọi người đều sẽ quay chung quanh việc con gái nhỏ của Tê gia té khó coi biết bao nhiêu, rất không phong độ, tập trung vào đề tài vềthân thể có bao nhiêu vô dụng của cô mất. Tê Diệu không nghĩ bôi đen hay làm mất mặt Tê gia, như thế làm cho cô cảm thấy rất áy náy.
Tê Diệu hơi thở mong manh nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Dáng vẻ này làm mẹ Tê đương nhiên cho rằng, chẳng qua Tê Diệu là quá đơn thuần quá yếu đuối, mới có thể bị Sở Giảo Giảo ‘trong bông có kim’ khi dễ tiểu bối như thế. Bà càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt chắc chắn mà nói: “Khẳng định là con bị khi dễ rồi!”
Tê Diệu: “Thật không có..” Nếu như Sở Giảo Giảo mới nói như vậy mà tính là khi dễ, chỉ sợ ủy khuất từ lúc nhỏ cho đến lớn của cô so với nước ở Thái Bình Dương còn nhiều hơn.
Chỉ là một chút ngôn ngữ khiêu khích không dùng được mà thôi, cô đem loại lời nhàm chán này để ở trong lòng, đó mới là cô không đúng.
Tê Diệu tâm tính vô cùng ổn.
Cô càng như vậy, mẹ Tê càng cho rằng Tê Diệu khẳng định là cất giấu ủy khuất vô cùng to lớn mà không dám nói, trong lòng từng đợt nhói đau.
Vào ban đêm, Tê Diệu sớm về phòng ngủ, mẹ Tê xem kỹ một lần sau đó yên tâm về phòng, lấy di động gọi cho Tê Vọng mục đích để cáo trạng. Tê Vọng đã sớm biết được thân thể Tê Diệu xảy ra vấn đề mấy tiếng sau đó làm việc đều thất thần, thẳng đến lúc tiếp điện thoại của mẹ Tê, nghe xong một chuỗi dài nói liên miên lải nhải cũng không có chút nào phàn nàn, Tê Vọng ở bên kia trầm mặc một lát.
Trong loa truyền đến thanh âm trầm thấp mà rõ ràng của anh: “Hiện tại em ấy thế nào, vẫn còn không thoải mái hay sao?”
“Không có việc gì, đã ngủ rồi.”
“Mẹ, liên quan tới sự tình Sở gia, con sẽ xử lý.”
“Được, con phải nhớ kỹ, làm con gái của Tê gia thì tuyệt đối không có khả năng chịu ủy khuất, tí xíu đều không được.” Nhắc tới chuyện này, mẹ Tê vẻ mặt tức giận, “Mẹ biết ngay lão hỗn đản kia đều đem con gái dạy cho hư hết mà. Trước kia Sở Du Du phẩm tính tốt xấu gì cũng chưa đến nỗi nào hiện tại cũng biến thành bộ dáng kia, còn không phải vấn đề gia giáo à.
Bây giờ muốn duỗi bàn tay đến trên đầu Diệu Diệu của chúng ta, quả thực là rãnh rỗi sinh nông nỗi kiếm chuyện để làm mà!”
Tê Vọng: “…”
Anh hẳn là cảm thấy may mắn vì Tê Diệu không ở bên cạnh.
Phải biết rằng, cha Tê cùng mẹ Tê ở ngay trước mặt Tê Diệu đã điểm danh phê bình Sở Du Du không biết qua bao nhiêu lần. Người trong cuộc còn phải làm bộ dáng dường như không có việc gì.
Vừa nghĩ tới lần đó, Tê Diệu run rẩy gắp thức ăn, anh còn tưởng rằng là bệnh của cô tái phát. Bây giờ nghĩ lại, khẳng định là bị tức đến không nhẹ, lại giận mà không dám nói gì.
Tê Vọng cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Sở Du Du trong trí nhớ luôn giương nanh múa vuốt sống vô cùng tùy ý làm bậy, hiện tại biến thành Tê Diệu ngoan ngoãn, ngược lại cũng không có cảm giác không hài hòa gì. Anh đột nhiên lại nghĩ tới, Tê Diệu chân chính chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại ở trên thế gian.
Khóe môi của Tê Vọng vừa nhếch lên lại hạ xuống, khôi phục bộ dáng mặt lạnh lùng không thay đổi.
Cứ cho là đã sớm dự đoán được sẽ là như thế, nhưng mà em gái ruột rời đi, chung quy vẫn làm người ta đau lòng.
Nếu như có thể, anh tình nguyện sự thật chỉ có một mình anh biết. Nhưng nếu Tê Diệu trở lại thân thể của mình thì sao? Cha Tê mẹ Tê sợ rằng sẽ cực kì thương tâm đi.
Tê Vọng trầm mặc mà nhìn chăm chú phương xa.
Để tay lên ngực tự hỏi, anh hi vọng Tê Diệu trở về, hay không trở về đây?
“…”
Đáp án của vấn đề này, anh không muốn nói ra.
*
(Continue)
Hoắc Ngu vừa rời đi, mẹ Tê liền ngồi ở bên giường của Tê Diệu, nhỏ giọng hỏi: “Diệu Diệu à, Sở Giảo Giảo kia có phải là khi dễ con phải không? Chị ta nói cái gì, con kể lại cho mẹ nghe.”
Tê Diệu không muốn kể chuyện đối thoại giữa cô cùng Sở Giảo Giảo, luôn cảm giác giống như là trẻ con đi cáo trạng, muốn mẹ Tê trút giận thay cô. Lúc này cô còn chưa có ý thức được chuyện mình đang trong thân thể tiểu bạch hoa, đương nhiên cũng không cảm thấy tất cả mọi người sẽ cho rằng là Sở Giảo Giảo sai.
“Không có gì, là thân thể của con quá yếu ớt.” Nếu cô mà giống như trước kia, chỉ sợ Tê Diệu còn chưa cảm nhận được cảm xúc phập phồng được mấy lần liền phải quy thiên luôn rồi. Nói cho cùng, vẫn là vấn đề của thân thể này.
Vừa nghĩ tới mình dĩ nhiên ở trước mặt mọi người vô ý thức té lăn trên đất, Tê Diệu liền nhịn không được lo lắng.
Tư thế cô té xuống đất khẳng định rất xấu, không chừng ngày hôm sau đề tài tám chuyện của tất cả mọi người đều sẽ quay chung quanh việc con gái nhỏ của Tê gia té khó coi biết bao nhiêu, rất không phong độ, tập trung vào đề tài vềthân thể có bao nhiêu vô dụng của cô mất. Tê Diệu không nghĩ bôi đen hay làm mất mặt Tê gia, như thế làm cho cô cảm thấy rất áy náy.
Tê Diệu hơi thở mong manh nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Dáng vẻ này làm mẹ Tê đương nhiên cho rằng, chẳng qua Tê Diệu là quá đơn thuần quá yếu đuối, mới có thể bị Sở Giảo Giảo ‘trong bông có kim’ khi dễ tiểu bối như thế. Bà càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt chắc chắn mà nói: “Khẳng định là con bị khi dễ rồi!”
Tê Diệu: “Thật không có..” Nếu như Sở Giảo Giảo mới nói như vậy mà tính là khi dễ, chỉ sợ ủy khuất từ lúc nhỏ cho đến lớn của cô so với nước ở Thái Bình Dương còn nhiều hơn.
Chỉ là một chút ngôn ngữ khiêu khích không dùng được mà thôi, cô đem loại lời nhàm chán này để ở trong lòng, đó mới là cô không đúng.
Tê Diệu tâm tính vô cùng ổn.
Cô càng như vậy, mẹ Tê càng cho rằng Tê Diệu khẳng định là cất giấu ủy khuất vô cùng to lớn mà không dám nói, trong lòng từng đợt nhói đau.
Vào ban đêm, Tê Diệu sớm về phòng ngủ, mẹ Tê xem kỹ một lần sau đó yên tâm về phòng, lấy di động gọi cho Tê Vọng mục đích để cáo trạng. Tê Vọng đã sớm biết được thân thể Tê Diệu xảy ra vấn đề mấy tiếng sau đó làm việc đều thất thần, thẳng đến lúc tiếp điện thoại của mẹ Tê, nghe xong một chuỗi dài nói liên miên lải nhải cũng không có chút nào phàn nàn, Tê Vọng ở bên kia trầm mặc một lát.
Trong loa truyền đến thanh âm trầm thấp mà rõ ràng của anh: “Hiện tại em ấy thế nào, vẫn còn không thoải mái hay sao?”
“Không có việc gì, đã ngủ rồi.”
“Mẹ, liên quan tới sự tình Sở gia, con sẽ xử lý.”
“Được, con phải nhớ kỹ, làm con gái của Tê gia thì tuyệt đối không có khả năng chịu ủy khuất, tí xíu đều không được.” Nhắc tới chuyện này, mẹ Tê vẻ mặt tức giận, “Mẹ biết ngay lão hỗn đản kia đều đem con gái dạy cho hư hết mà. Trước kia Sở Du Du phẩm tính tốt xấu gì cũng chưa đến nỗi nào hiện tại cũng biến thành bộ dáng kia, còn không phải vấn đề gia giáo à.
Bây giờ muốn duỗi bàn tay đến trên đầu Diệu Diệu của chúng ta, quả thực là rãnh rỗi sinh nông nỗi kiếm chuyện để làm mà!”
Tê Vọng: “…”
Anh hẳn là cảm thấy may mắn vì Tê Diệu không ở bên cạnh.
Phải biết rằng, cha Tê cùng mẹ Tê ở ngay trước mặt Tê Diệu đã điểm danh phê bình Sở Du Du không biết qua bao nhiêu lần. Người trong cuộc còn phải làm bộ dáng dường như không có việc gì.
Vừa nghĩ tới lần đó, Tê Diệu run rẩy gắp thức ăn, anh còn tưởng rằng là bệnh của cô tái phát. Bây giờ nghĩ lại, khẳng định là bị tức đến không nhẹ, lại giận mà không dám nói gì.
Tê Vọng cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Sở Du Du trong trí nhớ luôn giương nanh múa vuốt sống vô cùng tùy ý làm bậy, hiện tại biến thành Tê Diệu ngoan ngoãn, ngược lại cũng không có cảm giác không hài hòa gì. Anh đột nhiên lại nghĩ tới, Tê Diệu chân chính chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại ở trên thế gian.
Khóe môi của Tê Vọng vừa nhếch lên lại hạ xuống, khôi phục bộ dáng mặt lạnh lùng không thay đổi.
Cứ cho là đã sớm dự đoán được sẽ là như thế, nhưng mà em gái ruột rời đi, chung quy vẫn làm người ta đau lòng.
Nếu như có thể, anh tình nguyện sự thật chỉ có một mình anh biết. Nhưng nếu Tê Diệu trở lại thân thể của mình thì sao? Cha Tê mẹ Tê sợ rằng sẽ cực kì thương tâm đi.
Tê Vọng trầm mặc mà nhìn chăm chú phương xa.
Để tay lên ngực tự hỏi, anh hi vọng Tê Diệu trở về, hay không trở về đây?
“…”
Đáp án của vấn đề này, anh không muốn nói ra.
*
(Continue)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook