Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
-
Chương 119: Câu Chuyện Thứ Sáu (14)
Edit: 1kiss
————————————————–
Trong tiểu thuyết gốc của Từ Trạch, thị trấn Kain ở nước B được chọn làm vị trí sào huyệt của tộc ma cà rồng, trước nay được mọi người biết đến với danh xưng "Vùng đất ngủ say". Bởi vì nơi này vẫn còn bảo tồn được rất nhiều lâu đài kiến trúc cổ nên vẫn luôn là một địa điểm du lịch trứ danh của nước B, mỗi ngày đều có một số lượng lớn khách du lịch không biết chân tướng đổ về tham quan.
Có điều, khi Từ Trạch và Bạch Thần bước từ trên phi cơ xuống thì lập tức phát hiện nơi này đã bị phong tỏa toàn trấn, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Điều quan trọng nhất là hàng chục lâu đài cổ bằng đá kiên cố trên ngọn đồi phía sau thị trấn Kain đều đổ nát, tựa như bị một vũ khí có tính sát thương cực mạnh quét qua.
"Chuyện này... Người xuyên tới đây là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao (*)?" Từ Trạch nhớ lại những giả thiết chiến đấu mà hắn đặt ra cho thế giới này, tin chắc rằng hành động phá hoại di sản văn hóa vật thể và tài nguyên du lịch đó không thể nào do tộc ma cà rồng làm ra được, "Trong Cửu Thiên Kiếm tông rốt cuộc có mười hai người tu đến Nguyên Anh kỳ, không biết đây là vị nào."
Bạch Thần đưa mắt nhìn nhìn thành lũy quê nhà sụp đổ thê lương ở phía xa xa, hừ lạnh một tiếng, "Nói không chừng lại là cái vị đã tu đến Hóa Thần kỳ."
Nghe y nói như vậy, thân là tác giả tiểu thuyết gốc, Từ Trạch lập tức liền bật cười, nói "Sao có thể thế được?! Sau khi Tiếu Vân Nhi ngã xuống, mãi cho đến khi nam chính Sở Tùy Phong bất ngờ đột phá lên Hóa Thần thì Cửu Thiên Kiếm tông nào còn có ai... Chờ một chút, Tiếu Vân Nhi?!"
Bạch Thần gật gật đầu, "Không sai."
"Tại sao anh lại nghĩ là nàng ấy? Nàng ấy tuy rằng đã từng là một đại năng giả..." Từ Trạch hồi tưởng lại cốt truyện của《 Phá Thiên Ký 》, cảm thấy phán đoán của Bạch Thần hơi kỳ quái. Hắn đang muốn hỏi cho ra nhẽ thì bị đột nhiên bị người bên cạnh kéo ra sau lưng bảo vệ.
Mà ngay trước mặt bọn họ, đang có một người tà áo tung bay, đạp gió bước tới.
"Ngươi chính là thủ lĩnh của bọn yêu ma hút máu này?" Người kia cách hai người bọn họ còn khoảng mười bước chân thì ngừng lại, ở trên cao nhìn xuống Bạch Thần, ung dung hỏi một câu.
Người kia rõ ràng không nên tồn tại ở thế giới này, nhưng sự thật chứng minh gã đã xuyên không tới đây, trên người còn mang theo một món bảo khí gì đó khiến người khác không thể thấy rõ diện mạo của gã. Nhưng nhìn từ thân hình và âm thanh, Từ Trạch đoán có vẻ là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi. Tuy nhiên hắn nghĩ đến giả thiết về tuổi tác trong thế giới tu chân, cũng rất khó để biết gã chính xác đã sống bao nhiêu năm.
Từ Trạch vừa không ngừng suy đoán ở trong lòng gã kia có phải là nhân vật Tiếu Vân Nhi chuyển giới hay không, vừa chắp tay trả lời gã trước khi Bạch Thần lên tiếng: "Vị... tôn giả đây tựa hồ hiểu lầm rồi. Chỗ chúng tôi cách quý địa của ngài hàng ngàn vạn dặm, phong tục tất nhiên cũng không thể hoàn toàn giống nhau. Mặc dù tộc của bọn họ bắt buộc phải lấy máu người làm thức ăn vì thiên tính trời sinh, nhưng bọn họ cũng đã lập ra khế ước với người phàm, trừ phi bất đắc dĩ, tuyệt đối không hại chết ai. Bọn họ và người phàm đã sống chung hòa bình hơn năm mươi năm rồi."
Từ Trạch vốn dĩ muốn dĩ hòa vi quý, bày tỏ ý định hòa giải —— Nhất là khi thế giới giả tưởng phương Tây hoàn toàn yếu thế trước thế giới tu chân. Nhưng người hắn muốn thuyết phục rõ ràng không tin tưởng, "Bản tôn nhìn ngươi mặt mày đoan chính, thân thể cũng không có tà khí, không giống đồng lõa với đám yêu vật ô hợp này. Ta nghĩ chắc kẻ đứng bên cạnh đã lừa dối ngươi. Ngươi có biết nhóm yêu quái hút máu "ký khế ước với người phàm" trong miệng người đó lại mưu đồ nhất thống nhân gian, biến tất cả phàm nhân thành nô bộc?"
Không cần gã phải nói, chuyện tộc ma cà rồng muốn thống trị nhân loại Từ Trạch đương nhiên biết, dù sao hắn cũng là tác giả chân chính của cuốn tiểu thuyết gốc này mà. Chỉ có điều hiện tại Bạch Thần đã xuyên thành nữ chính chuyển giới Phạm Trác, thiết lập tình hữu nghị với nhân loại...
Thế là, Từ Trạch và Bạch Thần gần như đồng thời mở miệng nói:
"Tôn giả e là bị người có âm mưu đánh lừa rồi, Phạm Trác sẽ không làm như vậy."
"Vậy thì sao? Chọn lọc tự nhiên là quy luật của vạn vật, loài người chưa từng tỏ ra thương xót với muông thú, tộc của ta sao lại phải cần kiêng kỵ với loài người?!"
...
......
Đù má giữa hai ta không có thứ gọi là "ngầm hiểu ý nhau" sao?!
Thật không ngờ miêu yêu như mi cũng có hai mặt, mi thấy ý đồ của nữ chính hàng thật kiêm boss phản diện trong thế giới này không thể thực hiện được, nên cảm thấy khó chịu, muốn xuyên đến đây làm giúp nàng ta à?!
Hiện tại ngay cả Hiệp hội thợ săn ma cũng bị tiêu diệt rồi, tộc ma cà rồng chỉ cần một bước nữa là có thể thống nhất thế giới đúng không?!
(Ngụy) Thần Sáng Thế Từ tròn mắt, há hốc mồm nhìn con mèo nhà mình, cũng chính là nữ chính chuyển giới. Khi thấy đối phương nhướn mày nhìn lại mình thì hắn liền lập tức đứng ra tỏ rõ lập trường, gạt phăng lý lẽ chính nghĩa phải bảo vệ cho nhân loại trước đó: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu [1], thế gian này là do kẻ mạnh định đoạt."
"Hừ!" Người của Cửu Thiên Kiếm tông kia nghe Từ Trạch nói xong, lạnh lùng hừ một tiếng, tuy rất khẽ nhưng lại như sấm sét vang lên bên tai Từ Trạch, sau đó tức giận phun ra một câu đầy sát khí: "Nếu đã như vậy, bản tôn liền dạy các ngươi biết... Như thế nào là kẻ mạnh!"
Từ Trạch nghe hắn nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng, Bạch Trần ở bên cạnh hắn đã kéo hắn ra phía sau, lùi lại mười mấy bước. Ngay sau đó, ngay chỗ bọn vừa đứng lúc nãy, lập tức có một lưỡi kiếm khí vô hình phát ra tiếng "vù vù" xé gió lao đến, đánh thẳng vào mặt đất, khiến nó nứt thành một đường ngoằn ngoèo mười mấy thước.
"Ngươi tên là Phạm Trác? Cũng có một chút tài năng." Không biết từ lúc nào, kẻ xuyên không từ thế giới tu chân kia đã cầm trên tay một thanh kiếm trắng tinh khiết đến mức gần như trong suốt, nhàn nhạt liếc Bạch Thần, cười lạnh: "Bản tôn muốn xem thử ngươi thể đỡ được mấy đường kiếm của bản tôn?"
Từ Trạch vừa thấy hình dạng thanh kiếm trong tay gã liền vô cùng kinh sợ, "Mẹ nó, thế mà lại là Tiếu Vân Nhi thật! Anh nói xem chúng ta có bao nhiêu phần trăm sẽ thắng?"
Bạch Thần bị hắn hỏi như vậy, nhưng y vẫn hơi thất thần nhìn Tiếu Vân Nhi bị chuyển giới thành đàn ông nên không trả lời, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi Từ Trạch nôn nóng hỏi lần thứ hai thì y mới khàn khàn đáp lại ba chữ: "Không phần trăm."
"... Hai chúng ta, một người là tác giả tiểu thuyết gốc, một người là Thần Sáng Thế chân chính, thế mà lại không đánh nổi một nhân vật phụ?!" Mặc dù Từ Trạch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Bạch Thần thẳng thắn nói ra đáp án như vậy, hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin được. Có điều, may mắn là...
"Nếu thực sự không thể thắng được, thì hai ta cũng chỉ đành "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, mời đại hiệp quay trở lại điểm xuất phát" mấy lần thôi [2]."
Bạch Thần lúc này đã lôi kéo Từ Trạch tránh ba lần công kích của Tiếu Vân Nhi, thế nhưng mỗi đường kiếm của gã càng lúc càng trở nên hiểm ác, bọn họ cũng càng lúc càng gấp gáp chật vật. Lần gần đây nhất, bọn họ tuy rằng may mắn nghiêng đầu, tránh được một đường kiếm, nhưng một nhúm tóc của Bạch Thần vẫn bị cắt đứt. Trước mặt kẻ địch mạnh kh ủng bố như vậy, Bạch Thần cũng không ham chiến nữa, dứt khoát kéo tay Từ Trạch, cùng bỏ chạy về hướng ngược lại với Tiếu Vân Nhi.
"Là tôi sơ suất rồi..." Bạch Thần cảm nhận được Tiếu Vân Nhi cách đó không xa vẫn đang bình tĩnh theo sát phía sau bọn họ, hơi ảo não giải thích với Từ Trạch: "Gã Tiếu Vân Nhi này có lẽ có liên quan đến thần thức của tôi, nếu tôi và em đều chết trong tay gã, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Liên quan đến thần thức của anh là như thế nào?! Tiếu Vân Nhi rõ ràng không phải là nữ chính của 《 Phá Thiên Ký 》!" Từ Trạch không hiểu lắm, hắn luôn nghĩ chỉ có nữ chính mới liên quan đến Bạch Thần, mà Tiếu Vân Nhi...
"Những độc giả khác của em không biết, nhưng tôi thì biết." Bạch Thần thở dài nói: "Chẳng phải ban đầu em định cho Tiếu Vân Nhi làm nữ chính sao? Sau đó em thấy Mẫn Thu Nguyệt được mọi người yêu thích hơn nên thay đổi ứng cử viên nữ chính thành nàng ta, còn Tiếu Vân Nhi thành pháo hôi. Cho nên ở trong lòng tôi..."
Bạch Thần ngừng lại một chút, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: "《 Phá Thiên Ký 》luôn luôn có hai nữ chính."
...
......
Từ Trạch cả đời này chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, đờ mờ có một độc giả quá trung thành cũng là một chuyện phiền phức.
———————————————–
Chú thích
(*) Đọc thêm về hệ thống tu luyện của truyện tiên hiệp tại .
[1] Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Một câu xuất phát trong sách "Đạo đức kinh" của Lão Tử, có thể hiểu nghĩa là ông trời vốn dĩ không có lòng thương xót vạn vật hay cứu vớt ai, mọi vật đều tự sinh tự diệt theo quy luật.
[2] "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, mời đại hiệp quay trở lại điểm xuất phát": Đây là một câu trong game "Tiên Kiếm" ở bên Trung Quốc, khi bạn đánh boss thua thì sẽ xuất hiện câu này và quay lại đánh từ đầu, tương đương với "Game Over". Ý của Từ Trạch là nếu hai người có thua Tiếu Vân Nhi thì vẫn có cơ chế quay ngược lại thời gian.
————————————————–
Trong tiểu thuyết gốc của Từ Trạch, thị trấn Kain ở nước B được chọn làm vị trí sào huyệt của tộc ma cà rồng, trước nay được mọi người biết đến với danh xưng "Vùng đất ngủ say". Bởi vì nơi này vẫn còn bảo tồn được rất nhiều lâu đài kiến trúc cổ nên vẫn luôn là một địa điểm du lịch trứ danh của nước B, mỗi ngày đều có một số lượng lớn khách du lịch không biết chân tướng đổ về tham quan.
Có điều, khi Từ Trạch và Bạch Thần bước từ trên phi cơ xuống thì lập tức phát hiện nơi này đã bị phong tỏa toàn trấn, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Điều quan trọng nhất là hàng chục lâu đài cổ bằng đá kiên cố trên ngọn đồi phía sau thị trấn Kain đều đổ nát, tựa như bị một vũ khí có tính sát thương cực mạnh quét qua.
"Chuyện này... Người xuyên tới đây là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao (*)?" Từ Trạch nhớ lại những giả thiết chiến đấu mà hắn đặt ra cho thế giới này, tin chắc rằng hành động phá hoại di sản văn hóa vật thể và tài nguyên du lịch đó không thể nào do tộc ma cà rồng làm ra được, "Trong Cửu Thiên Kiếm tông rốt cuộc có mười hai người tu đến Nguyên Anh kỳ, không biết đây là vị nào."
Bạch Thần đưa mắt nhìn nhìn thành lũy quê nhà sụp đổ thê lương ở phía xa xa, hừ lạnh một tiếng, "Nói không chừng lại là cái vị đã tu đến Hóa Thần kỳ."
Nghe y nói như vậy, thân là tác giả tiểu thuyết gốc, Từ Trạch lập tức liền bật cười, nói "Sao có thể thế được?! Sau khi Tiếu Vân Nhi ngã xuống, mãi cho đến khi nam chính Sở Tùy Phong bất ngờ đột phá lên Hóa Thần thì Cửu Thiên Kiếm tông nào còn có ai... Chờ một chút, Tiếu Vân Nhi?!"
Bạch Thần gật gật đầu, "Không sai."
"Tại sao anh lại nghĩ là nàng ấy? Nàng ấy tuy rằng đã từng là một đại năng giả..." Từ Trạch hồi tưởng lại cốt truyện của《 Phá Thiên Ký 》, cảm thấy phán đoán của Bạch Thần hơi kỳ quái. Hắn đang muốn hỏi cho ra nhẽ thì bị đột nhiên bị người bên cạnh kéo ra sau lưng bảo vệ.
Mà ngay trước mặt bọn họ, đang có một người tà áo tung bay, đạp gió bước tới.
"Ngươi chính là thủ lĩnh của bọn yêu ma hút máu này?" Người kia cách hai người bọn họ còn khoảng mười bước chân thì ngừng lại, ở trên cao nhìn xuống Bạch Thần, ung dung hỏi một câu.
Người kia rõ ràng không nên tồn tại ở thế giới này, nhưng sự thật chứng minh gã đã xuyên không tới đây, trên người còn mang theo một món bảo khí gì đó khiến người khác không thể thấy rõ diện mạo của gã. Nhưng nhìn từ thân hình và âm thanh, Từ Trạch đoán có vẻ là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi. Tuy nhiên hắn nghĩ đến giả thiết về tuổi tác trong thế giới tu chân, cũng rất khó để biết gã chính xác đã sống bao nhiêu năm.
Từ Trạch vừa không ngừng suy đoán ở trong lòng gã kia có phải là nhân vật Tiếu Vân Nhi chuyển giới hay không, vừa chắp tay trả lời gã trước khi Bạch Thần lên tiếng: "Vị... tôn giả đây tựa hồ hiểu lầm rồi. Chỗ chúng tôi cách quý địa của ngài hàng ngàn vạn dặm, phong tục tất nhiên cũng không thể hoàn toàn giống nhau. Mặc dù tộc của bọn họ bắt buộc phải lấy máu người làm thức ăn vì thiên tính trời sinh, nhưng bọn họ cũng đã lập ra khế ước với người phàm, trừ phi bất đắc dĩ, tuyệt đối không hại chết ai. Bọn họ và người phàm đã sống chung hòa bình hơn năm mươi năm rồi."
Từ Trạch vốn dĩ muốn dĩ hòa vi quý, bày tỏ ý định hòa giải —— Nhất là khi thế giới giả tưởng phương Tây hoàn toàn yếu thế trước thế giới tu chân. Nhưng người hắn muốn thuyết phục rõ ràng không tin tưởng, "Bản tôn nhìn ngươi mặt mày đoan chính, thân thể cũng không có tà khí, không giống đồng lõa với đám yêu vật ô hợp này. Ta nghĩ chắc kẻ đứng bên cạnh đã lừa dối ngươi. Ngươi có biết nhóm yêu quái hút máu "ký khế ước với người phàm" trong miệng người đó lại mưu đồ nhất thống nhân gian, biến tất cả phàm nhân thành nô bộc?"
Không cần gã phải nói, chuyện tộc ma cà rồng muốn thống trị nhân loại Từ Trạch đương nhiên biết, dù sao hắn cũng là tác giả chân chính của cuốn tiểu thuyết gốc này mà. Chỉ có điều hiện tại Bạch Thần đã xuyên thành nữ chính chuyển giới Phạm Trác, thiết lập tình hữu nghị với nhân loại...
Thế là, Từ Trạch và Bạch Thần gần như đồng thời mở miệng nói:
"Tôn giả e là bị người có âm mưu đánh lừa rồi, Phạm Trác sẽ không làm như vậy."
"Vậy thì sao? Chọn lọc tự nhiên là quy luật của vạn vật, loài người chưa từng tỏ ra thương xót với muông thú, tộc của ta sao lại phải cần kiêng kỵ với loài người?!"
...
......
Đù má giữa hai ta không có thứ gọi là "ngầm hiểu ý nhau" sao?!
Thật không ngờ miêu yêu như mi cũng có hai mặt, mi thấy ý đồ của nữ chính hàng thật kiêm boss phản diện trong thế giới này không thể thực hiện được, nên cảm thấy khó chịu, muốn xuyên đến đây làm giúp nàng ta à?!
Hiện tại ngay cả Hiệp hội thợ săn ma cũng bị tiêu diệt rồi, tộc ma cà rồng chỉ cần một bước nữa là có thể thống nhất thế giới đúng không?!
(Ngụy) Thần Sáng Thế Từ tròn mắt, há hốc mồm nhìn con mèo nhà mình, cũng chính là nữ chính chuyển giới. Khi thấy đối phương nhướn mày nhìn lại mình thì hắn liền lập tức đứng ra tỏ rõ lập trường, gạt phăng lý lẽ chính nghĩa phải bảo vệ cho nhân loại trước đó: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu [1], thế gian này là do kẻ mạnh định đoạt."
"Hừ!" Người của Cửu Thiên Kiếm tông kia nghe Từ Trạch nói xong, lạnh lùng hừ một tiếng, tuy rất khẽ nhưng lại như sấm sét vang lên bên tai Từ Trạch, sau đó tức giận phun ra một câu đầy sát khí: "Nếu đã như vậy, bản tôn liền dạy các ngươi biết... Như thế nào là kẻ mạnh!"
Từ Trạch nghe hắn nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng, Bạch Trần ở bên cạnh hắn đã kéo hắn ra phía sau, lùi lại mười mấy bước. Ngay sau đó, ngay chỗ bọn vừa đứng lúc nãy, lập tức có một lưỡi kiếm khí vô hình phát ra tiếng "vù vù" xé gió lao đến, đánh thẳng vào mặt đất, khiến nó nứt thành một đường ngoằn ngoèo mười mấy thước.
"Ngươi tên là Phạm Trác? Cũng có một chút tài năng." Không biết từ lúc nào, kẻ xuyên không từ thế giới tu chân kia đã cầm trên tay một thanh kiếm trắng tinh khiết đến mức gần như trong suốt, nhàn nhạt liếc Bạch Thần, cười lạnh: "Bản tôn muốn xem thử ngươi thể đỡ được mấy đường kiếm của bản tôn?"
Từ Trạch vừa thấy hình dạng thanh kiếm trong tay gã liền vô cùng kinh sợ, "Mẹ nó, thế mà lại là Tiếu Vân Nhi thật! Anh nói xem chúng ta có bao nhiêu phần trăm sẽ thắng?"
Bạch Thần bị hắn hỏi như vậy, nhưng y vẫn hơi thất thần nhìn Tiếu Vân Nhi bị chuyển giới thành đàn ông nên không trả lời, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi Từ Trạch nôn nóng hỏi lần thứ hai thì y mới khàn khàn đáp lại ba chữ: "Không phần trăm."
"... Hai chúng ta, một người là tác giả tiểu thuyết gốc, một người là Thần Sáng Thế chân chính, thế mà lại không đánh nổi một nhân vật phụ?!" Mặc dù Từ Trạch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Bạch Thần thẳng thắn nói ra đáp án như vậy, hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin được. Có điều, may mắn là...
"Nếu thực sự không thể thắng được, thì hai ta cũng chỉ đành "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, mời đại hiệp quay trở lại điểm xuất phát" mấy lần thôi [2]."
Bạch Thần lúc này đã lôi kéo Từ Trạch tránh ba lần công kích của Tiếu Vân Nhi, thế nhưng mỗi đường kiếm của gã càng lúc càng trở nên hiểm ác, bọn họ cũng càng lúc càng gấp gáp chật vật. Lần gần đây nhất, bọn họ tuy rằng may mắn nghiêng đầu, tránh được một đường kiếm, nhưng một nhúm tóc của Bạch Thần vẫn bị cắt đứt. Trước mặt kẻ địch mạnh kh ủng bố như vậy, Bạch Thần cũng không ham chiến nữa, dứt khoát kéo tay Từ Trạch, cùng bỏ chạy về hướng ngược lại với Tiếu Vân Nhi.
"Là tôi sơ suất rồi..." Bạch Thần cảm nhận được Tiếu Vân Nhi cách đó không xa vẫn đang bình tĩnh theo sát phía sau bọn họ, hơi ảo não giải thích với Từ Trạch: "Gã Tiếu Vân Nhi này có lẽ có liên quan đến thần thức của tôi, nếu tôi và em đều chết trong tay gã, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Liên quan đến thần thức của anh là như thế nào?! Tiếu Vân Nhi rõ ràng không phải là nữ chính của 《 Phá Thiên Ký 》!" Từ Trạch không hiểu lắm, hắn luôn nghĩ chỉ có nữ chính mới liên quan đến Bạch Thần, mà Tiếu Vân Nhi...
"Những độc giả khác của em không biết, nhưng tôi thì biết." Bạch Thần thở dài nói: "Chẳng phải ban đầu em định cho Tiếu Vân Nhi làm nữ chính sao? Sau đó em thấy Mẫn Thu Nguyệt được mọi người yêu thích hơn nên thay đổi ứng cử viên nữ chính thành nàng ta, còn Tiếu Vân Nhi thành pháo hôi. Cho nên ở trong lòng tôi..."
Bạch Thần ngừng lại một chút, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: "《 Phá Thiên Ký 》luôn luôn có hai nữ chính."
...
......
Từ Trạch cả đời này chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, đờ mờ có một độc giả quá trung thành cũng là một chuyện phiền phức.
———————————————–
Chú thích
(*) Đọc thêm về hệ thống tu luyện của truyện tiên hiệp tại .
[1] Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Một câu xuất phát trong sách "Đạo đức kinh" của Lão Tử, có thể hiểu nghĩa là ông trời vốn dĩ không có lòng thương xót vạn vật hay cứu vớt ai, mọi vật đều tự sinh tự diệt theo quy luật.
[2] "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, mời đại hiệp quay trở lại điểm xuất phát": Đây là một câu trong game "Tiên Kiếm" ở bên Trung Quốc, khi bạn đánh boss thua thì sẽ xuất hiện câu này và quay lại đánh từ đầu, tương đương với "Game Over". Ý của Từ Trạch là nếu hai người có thua Tiếu Vân Nhi thì vẫn có cơ chế quay ngược lại thời gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook