Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 7:
“Không đi!” Tần Tịch buột miệng nói ra theo bản năng.
Cô vừa dứt lời, ba người, sáu con mắt, tất cả đều nhất trí quay sang tập trung nhìn cô.
“À…” Cô cũng ý thức hình như bản thân phản ứng hơi lớn.
Ký túc xá của nữ sinh hả, lời nói lúc đêm khuya cùng giường thường sẽ về nam sinh xuất sắc.
Trước kia cũng không phải các cô chưa từng nói đến Tạ Liên Thành, dù sao cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đại học A, giống như Âu Dương Nguyệt nói đó, là máy bay chiến đấu trong cái đám giáo thảo.
Mọi người đều sẽ có vài phần tò mò.
“Aiz?” Âu Dương Nguyệt nhảy hai bước đến cạnh Tần Tịch, duỗi tay bắt lấy bả vai cô.
“Vì sao không đi? Tiểu Tịch Tịch nói chị nghe.” Cô ấy cười tủm tỉm, dựa gần Tần Tịch hơn một chút, “Phản ứng lớn như thế, có phải đã xảy ra chuyện gì mà các chị không biết không?”
“Còn có…” Âu Dương Nguyệt vốn rất thông minh, phản ứng lanh lẹ: “Trước khi nghỉ hè còn một hai phải chuyển tới Học viện Tài chính, các chị kéo thế nào cũng không được. Sao qua một cái kì nghỉ hè, trở về đã hồi tâm chuyển ý?”
“Nói!” Cô nàng móc lấy bả vai Tần Tịch kéo vào lòng: “Có phải nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thôi thôi.” Kiều Sơ Hạ liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái: “Tin tức này cả trường đều biết rồi, nói không chừng giờ này đi qua ngay cái hội trường cũng chen vào không nổi. Chúng ta đừng tham gia náo nhiệt.”
“Tạ Liên Thành về tọa đàm có quan hệ gì với tụi mình đâu?” Đường Lăng cũng nói giúp Tần Tịch: “Cũng không phải là đàn anh Ngô, Ngô Hi Ngạn trở về.”
Ngô Hi Ngạn trong miệng Đường Lăng, cũng là một nhân vật truyền kì khác của Đại học A.
Anh tốt nghiệp Học viện y học lâm sàng của Đại học A, trước lúc Tạ Liên Thành đến cũng nổi tiếng khắp trường.
Trước đó còn cầm mớ huy chương vàng Olympic Quốc tế môn Hóa học với Sinh học mà vào Đại học A, ngay từ xuất phát điểm đã rất đỉnh.
Năm thứ ba đại học đã bắt được một dự án hàng đầu cả nước.
Nếu Tạ Liên Thành là ánh sáng của Học viện công nghệ thông tin, vậy Ngô Hi Ngạn chính là ánh sáng của Học viện y học lâm sàng.
Các thầy cô dạy chuyên ngành cho đám Tần Tịch bọn họ, lúc giảng bài lấy ví dụ đều sẽ là Ngô Hi Ngạn.
Quan trọng nhất là, Ngô Hi Ngạn lớn lên cũng rất đẹp trai.
Cho dù không được như Tạ Liên Thành, cái dáng vẻ khoác áo blouse trắng đó, cấm dục lại sạch sẽ, đối với đám sinh viên học y bọn họ mà nói, lực hấp dẫn càng cao.
“Được rồi được rồi.” Tròng mắt Âu Dương Nguyệt xoay chuyển, tươi cười rạng rỡ: “Vậy chờ lần sau đàn anh Ngô về trường rồi lại đi coi.”
“Đi đi đi!” Cô nàng buông bả vai Tần Tịch ra, lấy điện thoại gọi xe: “Chúng ta vào thành.”
Tần Tịch không nhịn được mỉm cười.
Đây là bạn thân của cô.
Cho dù không biết rõ nguyên nhân, cũng tuyệt đối không làm mấy chuyện khiến cô khó xử.
Cô đi song song với Đường Lăng sau lưng đám Âu Dương Nguyệt, tiếp tục đi ra cổng phía Tây.
Từ lúc ở ký túc xá cô nói cô không chuyển chuyên ngành, Đường Lăng đã không nói một lời nào.
Cho đến khi nãy, mới mở miệng nói giúp cô.
Tần Tịch nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
So với người phương Đông, ngũ quan Đường Lăng sắc nét hơn một chút.
Cô ấy có thói quen trang điểm trung tính, dù là áo sơ mi vuông vức phối với quần jean cũng không che lấy được dung nhan tinh xảo của cô ấy.
Giờ này ánh mặt trời rơi xuống, phảng phất mạ lên Đường Lăng một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ở trong mắt Tần Tịch, người bạn thân trước sau không rời bỏ mình đó, thật sự giống như thiên sứ.
Cô duỗi tay, nắm lấy tay Đường Lăng, cười hì hì kêu cô ấy: “Lăng tử.”
Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng, chắc là còn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Thanh âm Tần Tịch mềm hẳn ra: “Tớ đã trở về.”
Cô cười cười: “Lúc trước tụi mình đã nói rồi, về sau cùng nhau lập ra một phòng thí nghiệm, cùng trèo lên đỉnh khoa học…”
Tần Tịch cười: “Tớ đều nhớ kĩ, lần này tuyệt đối không quên nữa.”
Cô biết bạn thân vì sao lại giận.
Nhớ lại hai đời trước, cho dù mình chuyển chuyên ngành, sau đó công việc và sinh hoạt cũng không có gặp gỡ Đường Lăng, nhưng tình bạn giữa hai người lại chưa từng đứt gãy.
Bao gồm cả mối quan hệ với Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ, tựa như khi năm nhất đại học, khi vừa mới vào trường đã nói, đã có duyên ở chung một phòng ký túc xá, vậy không thể chỉ cùng nhau trải qua mấy năm này cho tốt, mà còn phải làm bạn cả đời.
Cho nên sau đó, lúc Tần Tịch cần họ nhất, đám bạn thân của cô vẫn luôn kịp thời xuất hiện.
Đặc biệt là Đường Lăng, lúc cô sinh bệnh, người chăm sóc cô vẫn luôn là cô ấy.
Tần Tịch nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang nắm lấy thật ấm áp, nhiệt độ đó phảng phất từ lòng bàn tay, từng chút từng chút một, truyền vào tận trái tim.
Làm cả người cô đều thật ấm áp.
Đường Lăng vẫn cứ không nói gì.
Chỉ là đi về phía trước trong chốc lát, đã tới cổng Tây trường học ở trước mắt.
Cô ấy trở tay cầm lại tay Tần Tịch: “Trà sữa quá ngọt.”
Cô ấy nói: “Gần đây đang hạn chế đường.”
“Tớ nhớ rồi.” Tần Tịch dùng sức gật đầu.
Cô vừa dứt lời, ba người, sáu con mắt, tất cả đều nhất trí quay sang tập trung nhìn cô.
“À…” Cô cũng ý thức hình như bản thân phản ứng hơi lớn.
Ký túc xá của nữ sinh hả, lời nói lúc đêm khuya cùng giường thường sẽ về nam sinh xuất sắc.
Trước kia cũng không phải các cô chưa từng nói đến Tạ Liên Thành, dù sao cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đại học A, giống như Âu Dương Nguyệt nói đó, là máy bay chiến đấu trong cái đám giáo thảo.
Mọi người đều sẽ có vài phần tò mò.
“Aiz?” Âu Dương Nguyệt nhảy hai bước đến cạnh Tần Tịch, duỗi tay bắt lấy bả vai cô.
“Vì sao không đi? Tiểu Tịch Tịch nói chị nghe.” Cô ấy cười tủm tỉm, dựa gần Tần Tịch hơn một chút, “Phản ứng lớn như thế, có phải đã xảy ra chuyện gì mà các chị không biết không?”
“Còn có…” Âu Dương Nguyệt vốn rất thông minh, phản ứng lanh lẹ: “Trước khi nghỉ hè còn một hai phải chuyển tới Học viện Tài chính, các chị kéo thế nào cũng không được. Sao qua một cái kì nghỉ hè, trở về đã hồi tâm chuyển ý?”
“Nói!” Cô nàng móc lấy bả vai Tần Tịch kéo vào lòng: “Có phải nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thôi thôi.” Kiều Sơ Hạ liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái: “Tin tức này cả trường đều biết rồi, nói không chừng giờ này đi qua ngay cái hội trường cũng chen vào không nổi. Chúng ta đừng tham gia náo nhiệt.”
“Tạ Liên Thành về tọa đàm có quan hệ gì với tụi mình đâu?” Đường Lăng cũng nói giúp Tần Tịch: “Cũng không phải là đàn anh Ngô, Ngô Hi Ngạn trở về.”
Ngô Hi Ngạn trong miệng Đường Lăng, cũng là một nhân vật truyền kì khác của Đại học A.
Anh tốt nghiệp Học viện y học lâm sàng của Đại học A, trước lúc Tạ Liên Thành đến cũng nổi tiếng khắp trường.
Trước đó còn cầm mớ huy chương vàng Olympic Quốc tế môn Hóa học với Sinh học mà vào Đại học A, ngay từ xuất phát điểm đã rất đỉnh.
Năm thứ ba đại học đã bắt được một dự án hàng đầu cả nước.
Nếu Tạ Liên Thành là ánh sáng của Học viện công nghệ thông tin, vậy Ngô Hi Ngạn chính là ánh sáng của Học viện y học lâm sàng.
Các thầy cô dạy chuyên ngành cho đám Tần Tịch bọn họ, lúc giảng bài lấy ví dụ đều sẽ là Ngô Hi Ngạn.
Quan trọng nhất là, Ngô Hi Ngạn lớn lên cũng rất đẹp trai.
Cho dù không được như Tạ Liên Thành, cái dáng vẻ khoác áo blouse trắng đó, cấm dục lại sạch sẽ, đối với đám sinh viên học y bọn họ mà nói, lực hấp dẫn càng cao.
“Được rồi được rồi.” Tròng mắt Âu Dương Nguyệt xoay chuyển, tươi cười rạng rỡ: “Vậy chờ lần sau đàn anh Ngô về trường rồi lại đi coi.”
“Đi đi đi!” Cô nàng buông bả vai Tần Tịch ra, lấy điện thoại gọi xe: “Chúng ta vào thành.”
Tần Tịch không nhịn được mỉm cười.
Đây là bạn thân của cô.
Cho dù không biết rõ nguyên nhân, cũng tuyệt đối không làm mấy chuyện khiến cô khó xử.
Cô đi song song với Đường Lăng sau lưng đám Âu Dương Nguyệt, tiếp tục đi ra cổng phía Tây.
Từ lúc ở ký túc xá cô nói cô không chuyển chuyên ngành, Đường Lăng đã không nói một lời nào.
Cho đến khi nãy, mới mở miệng nói giúp cô.
Tần Tịch nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
So với người phương Đông, ngũ quan Đường Lăng sắc nét hơn một chút.
Cô ấy có thói quen trang điểm trung tính, dù là áo sơ mi vuông vức phối với quần jean cũng không che lấy được dung nhan tinh xảo của cô ấy.
Giờ này ánh mặt trời rơi xuống, phảng phất mạ lên Đường Lăng một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ở trong mắt Tần Tịch, người bạn thân trước sau không rời bỏ mình đó, thật sự giống như thiên sứ.
Cô duỗi tay, nắm lấy tay Đường Lăng, cười hì hì kêu cô ấy: “Lăng tử.”
Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng, chắc là còn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Thanh âm Tần Tịch mềm hẳn ra: “Tớ đã trở về.”
Cô cười cười: “Lúc trước tụi mình đã nói rồi, về sau cùng nhau lập ra một phòng thí nghiệm, cùng trèo lên đỉnh khoa học…”
Tần Tịch cười: “Tớ đều nhớ kĩ, lần này tuyệt đối không quên nữa.”
Cô biết bạn thân vì sao lại giận.
Nhớ lại hai đời trước, cho dù mình chuyển chuyên ngành, sau đó công việc và sinh hoạt cũng không có gặp gỡ Đường Lăng, nhưng tình bạn giữa hai người lại chưa từng đứt gãy.
Bao gồm cả mối quan hệ với Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ, tựa như khi năm nhất đại học, khi vừa mới vào trường đã nói, đã có duyên ở chung một phòng ký túc xá, vậy không thể chỉ cùng nhau trải qua mấy năm này cho tốt, mà còn phải làm bạn cả đời.
Cho nên sau đó, lúc Tần Tịch cần họ nhất, đám bạn thân của cô vẫn luôn kịp thời xuất hiện.
Đặc biệt là Đường Lăng, lúc cô sinh bệnh, người chăm sóc cô vẫn luôn là cô ấy.
Tần Tịch nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang nắm lấy thật ấm áp, nhiệt độ đó phảng phất từ lòng bàn tay, từng chút từng chút một, truyền vào tận trái tim.
Làm cả người cô đều thật ấm áp.
Đường Lăng vẫn cứ không nói gì.
Chỉ là đi về phía trước trong chốc lát, đã tới cổng Tây trường học ở trước mắt.
Cô ấy trở tay cầm lại tay Tần Tịch: “Trà sữa quá ngọt.”
Cô ấy nói: “Gần đây đang hạn chế đường.”
“Tớ nhớ rồi.” Tần Tịch dùng sức gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook