Bình thường những lúc thế này, Âu Dương Nguyệt sẽ luôn thấy căng thẳng lắm.

Trong lúc các cô làm đề tài, tìm tài liệu, tổng kết rồi chỉnh sửa bản thảo, không ít lần bị Ngô Hi Ngạn hoạch hỏi.

Cái cảm giác kia đúng là…..

Giống như trên đỉnh đầu mình lúc nào cũng treo một thanh kiếm tên là “Ngô Hi Ngạn”, hơi không để ý chút thôi là nó sẽ đâm tới.

Cho nên mấy người Tần Tịch không dám lơ là chút nào, nhất định phải đi tìm tài liệu tham khảo để xem cho rõ ràng về mấy cái khái niệm mà Ngô Hi Ngạn nói với các cô.

Âu Dương Nguyệt cũng chỉ suy nghĩ hai giây, lập tức nói ra mấy cái khái miện đó có ý nghĩa gì.

Tiếp theo là Kiều Sơ Hạ và Đường Lăng.

Biểu hiện của mấy người Tần Tịch càng tốt, sắc mặt của mấy người Lâm Oánh Oánh càng xấu thêm một chút.

Thầy Tôn đứng một bên nghe càng nghe càng gật đầu liên tục.

Mọi chuyện phát triển đến bước này, vốn dĩ không cần đi tìm thêm chứng cứ chứng minh.

Cuối cùng thì ai là người phát hiện ra sớm hơn.

Cho dù bên đám Lâm Oánh Oánh vừa hỏi thì có ba người là không biết gì, ai chép của ai còn không rõ à?

“Nghe rõ chưa?” Ánh mắt lạnh buốt của Ngô Hi Ngạn lướt qua mấy người Lâm Oánh Oánh: “Bây giờ còn dám nói đề tài do mình nghĩ ra không?”

Bốn người Lâm Oánh Oánh không ai dám lên tiếng.

Ngô Hi Ngạn quay lại liếc nhìn Tần Tịch một cái, sau đó nói với thầy Tôn: “Em không biết làm thế nào mà bọn họ có thể viết ra những thứ đó, trong đó có một ít chi tiết đúng là khác với luận văn của mấy người Tần Tịch.”



Nhưng cũng không để cho bọn Lâm Oánh Oánh có hi vọng, anh nói tiếp: “Nhưng phương thức lập luận cùng các suy nghĩ, kể cả nội dung nghiên cứu, gần như giống nhau hoàn toàn, đúng là có sự sao chép.”

“Thầy Tôn.” Từ lúc Ngô Hi Ngạn tới đến giờ, trừ những lúc ngoan ngoãn phối hợp trả lời kiểm tra, Tần Tịch vẫn chưa nói gì giờ cũng đã mở miệng nói chuyện.

“Tần Tịch, em nói đi.” Thầy Tôn gật đầu với cô.

Cho dù là ngữ khí hay thái độ, đều ôn hòa hơn nhiều so với vừa rồi.

“Ban đầu đề tài của bọn em vốn là đề tài mà bọn em báo ở khách sạn hôm sáng thứ bảy.” Tần Tịch nói: “Có rất nhiều chi tiết bọn em vẫn chưa viết, bởi vì lúc ấy ở bên ngoài, có một ít tư liệu bọn em không thu thập được, sau đó được anh Ngô chỉ bảo làm một ít phương pháp thực nghiệm nên mới có được tài liệu hoàn chỉnh.”

Cô nói: “Vừa rồi em cũng xem luận văn của tổ Lâm Oánh Oánh, anh Ngô nói chỗ không giống, đúng là phần còn thiếu so với phiên bản ban đầu của bọn em, cũng khác nhau chỗ bọn em thêm vào.”

Tần Tịch dừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén: “Cho nên có lý do để em tin tưởng, mấy người Lâm Oánh Oánh copy luận văn ban đầu của bọn em, sau đó hoàn thiện bổ sung, rồi lại nộp lên trước bọn em, ngược lại còn đổ cho bọn em ăn cắp luận văn của các cô ấy.”

Giọng nói của cô vẫn mềm ấm như cũ, không có chút cảm giác hùng hổ dọa người nào.

Nhưng ngôn từ rành mạch, lý lẽ đúng đắn.

Sắc mặt Lâm Oánh Oánh ngày càng trắng hơn, mở miệng muốn phản bác.

Tần Tịch lại nói với Âu Dương Nguyệt: “Âu Dương, mang laptop đến không?”

“Có.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.

Tần Tịch để cô tìm cao thủ về máy tính đến, cũng dặn các cô lúc quay về ký túc xá cũng mang laptop đến cùng.

Trên luận văn lúc ban đầu đã có người xóa bớt đi vài chi tiết, nhìn như dấu vết cố tình xóa bỏ.

Nhưng cũng đồng thời để lại dấu vết.



“Thầy Tạ.” Tần Tịch cầm laptop của Âu Dương Nguyệt đi đến trước mặt Tạ Liên Thành: “Lại làm phiền ngài.”

Ngay từ đầu cô cũng rất ngạc nhiên khi thấy Âu Dương Nguyệt mời Tạ Liên Thành đến.

Nhưng nghĩ nghĩ một hồi thấy hiểu rõ thì cũng không cảm thấy gì nữa.

Cho dù anh ta cũng làm theo lời Ngô Hi Ngạn nói, giữ gìn tác phong liêm chính trong học thuật của đại học A, ngăn chặn những hành vi sai trái trong học thuật. Thật ra đó đều là trách nhiệm của mỗi giáo viên cũng như mỗi sinh viên.

Vòng tròn này càng rõ ràng thì càng tốt cho bọn họ.

Tạ Liên Thành nghe thấy giọng nói của Tần Tịch, rõ ràng ngây người một chút.

Tuy rằng thái độ của Tần Tịch đối với anh ta vừa lễ phép lại xa cách, chỉ là thỉnh thoảng cô cũng nhờ anh hỗ trợ.

Mà anh ta, có thể giúp đỡ được.

“Không phiền gì.” Lúc Tạ Liên Thành mở miệng nói chuyện, giọng nói hơi khàn.

Anh nhận lấy máy tính của Âu Dương Nguyệt để lên bàn, khởi động máy, sau đó hỏi Tần Tịch: “Muốn tôi làm gì?”

“Máy tính của Âu Dương chắc chắn có người động tay động chân qua, xóa bớt đi ít dữ liệu, bao gồm cả đề cương ban đầu của bọn em.” Tần Tịch nói ngắn gọn: “Phiền thầy Tạ nhìn xem, có thể tìm được những người đó đã xóa những tư liệu đó như thế nào không ạ?”

Kỳ thật cô cũng không chắc chắn.

Dù sao người xóa tư liệu cũng có thể tranh thủ lúc các cô không ở đó, lặng lẽ chạy vào ký túc xá làm.

Chẳng qua, vẫn có thể thử xem sao.

Ký túc xá cũng không dễ vào như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương