“Chính là như thế này.” Tần Tịch nói rồi nhìn vào trong căn phòng, “Thứ sáu tuần trước, tôi và bạn cùng phòng của tôi đã từng ở tại nơi này.”

Tần Tịch nhanh chóng đơn giản thuật lại toàn bộ sự việc: “Bây giờ thì USB của bạn cùng phòng của tôi bị mất rồi, không có cách nào có thể chứng minh chúng tôi không có đạo văn. Tôi muốn thử dùng máy tính của khách sạn xem có thể tìm thấy bản thảo đơn dự tuyển lúc đầu không, để chứng minh chúng tôi thực sự không có đạo văn.”

Cô nói xong rồi ngước mắt nhìn về phía Lạc Phỉ.

Đây là khách sạn thuộc tập đoàn Lạc Thị, chỉ cần Lạc Phỉ đồng ý, vậy thì tất cả đều dễ dàng rồi.

“Vào đi.” Lạc Phỉ nghiêng người, mở cửa phòng.

Tần Tịch ngớ ra một lát.

Cho dù không kể đến một số chuyện rắc rối của bọn họ trong quá khứ.

Cô và Lạc Phỉ, bây giờ chính là hai người xa lạ, nam nữ trẻ tuổi.

Hình như cũng không hay lắm để đi vào thế này.

“Không yên tâm về tôi?” Sắc mặt Lạc Phỉ bình tĩnh nhìn cô.

Tần Tịch hơi hơi lắc đầu.

Bây giờ cô có chút hối hận, ít ra phải để Đường Lăng đi cùng với cô qua đây.

Bây giờ người mở cửa là Lạc Phỉ, cô ngược lại không có lo lắng như vậy.

Chỉ là nhìn thấy hắn, khiến cô nghĩ đến nếu như bây giờ đứng ở đây không phải là Lạc Phỉ mà lại là một người đàn ông xa lạ khác ở đây, vậy thì thực sự cũng không tốt lắm.

Lúc này cô sợ các bạn của mình lo lắng, cho nên lựa chọn để mình một mình đến trước.

Tần Tịch hít sâu một hơi, hỏi: “Bởi vì có thể muốn mượn dùng máy tính của khách sạn, tôi có thể mời một người phục vụ của khách sạn cùng tôi đi vào không ạ?”

“Được.” Lạc Phỉ rất nhanh đồng ý yêu cầu của cô.

“Cảm ơn.”

“Tôi giúp cô kêu người tới.” Lạc Phỉ lại nói.



Hắn dễ nói chuyện như thế, ngược lại khiến cho Tần Tịch có chút kinh ngạc.

Lạc Phỉ trong kí ức của cô, không phải là một người tốt tính và kiên nhẫn với người xa lạ.

Nhưng mà Tần Tịch vẫn không nói gì.

Đợi đến lúc người của khách sạn đến.

Hai người đều không có nói cái gì.

Tần Tịch đứng ở cửa, ánh mắt hơi thu lại.

Lạc Phỉ chính là lặng lẽ như vậy đứng ở bên trong cửa phòng.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

May mắn là họ không có đợi lâu.

Qua hai phút, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi từ hành lang vội vàng đi đến.

Anh ta đi rất nhanh, sau khi đến cửa phòng, rất ngạc nhiên nhìn Tần Tịch đeo balo trên vai, rõ ràng là ăn mặc như một sinh viên.

“Lạc tổng.” Người đàn ông rất nhanh nhìn về phía Lạc Phỉ, anh ta cung cung kính kính chào hỏi.

“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Lạc Phỉ hơi gật đầu, nói với Tần Tịch.

Hắn quay người, hướng về phía trong phòng mà đi.

Tần Tịch hít sâu một hơi, đi theo sau hắn đi vào.

Phó tổng giám đốc khách sạn bị gọi đến, đầu óc có chút mơ hồ đứng ở cửa vài giây.

Nghĩ nghĩ, vẫn là cùng đi theo vào.

Cánh cửa sau lưng hắn đóng lại.

Tiếng “cạch”của khóa cửa lại lần nữa cài lại khiến cho cơ thể Tần Tịch hơi cứng lại.



Lạc Phỉ đã đi đến ngồi xuống ghế sopha trong phòng khách.

Chân của hắn lười biếng đặt trên ghế sopha, cả người hình như rất thư giãn, thoải mái ngồi dựa ở đó.

“Muốn làm cái gì thì tự mình làm đi.” Lạc Phỉ nói với Tần Tịch.

Ánh mắt của hắn cuối cùng rơi trên mặt người đàn ông bước vào cuối cùng: “Anh giúp cô ấy.”

“Vâng.” Mặc dù người đàn ông vẫn có chút mù mờ, nhưng vẫn nghe lời bước đến bên người Tần Tịch.

Nhìn thấy một cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện trong phòng BOSS tập đoàn Lạc Thị của bọn họ, thân là Phó tổng giám đốc khách sạn dưới đáy lòng nhịn không khỏi tò mò bát quái.

Boss của bọ họ rất đẹp trai.

Đại đa số nam minh tinh được mệnh danh là mỹ nhan thịnh thế, đứng trước mặt Lạc Phỉ cũng đều không đủ nhìn.

Lại thêm Lạc Thị là phú khả địch quốc, bên người Lạc Phỉ từ trước đến nay đều không thiếu người tự động sà vào lòng anh.

Không khoa trương mà nói, nam nữ đều có.

Nhưng mà Lạc Phỉ từ trước đến nay đều không có dính scandal.

Giám đốc khách sạn cũng không biết có phải là do công tác bảo mật của đại boss bọn họ quá tốt hay không, hay là có một duyên cớ nào khác.

Nhưng mà xét đến sự hạn chế tiếp xúc mà nói, anh ta thật sự từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy bên cạnh Lạc Phỉ xuất hiện người trẻ tuổi khác giới nào.

Nghĩ đến đây, giám đốc khách sạn không khỏi tò mò đánh giá Tần Tịch.

Trông còn rất trẻ, chắc là không quá 20 tuổi?

Mái tóc ngắn màu đen xõa xuống, che đi đôi tai trắng nõn nhỏ nhắn của Tần Tịch.

Góc nghiêng của mặt rất xinh đẹp, mũi cao thanh tú, hai má không đánh son phấn rất đẹp.

Đường cong tinh xảo của cằm rất mượt mà.

Môi mỏng, lông mi vừa dài vừa đậm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương