Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 43:
Cô ta đắc ý bổ sung nói: “ Đàn chị nói là cái này xử lý giống với gian lận thi cử, phải lập biên bản, toàn trường thông báo phê bình, ghi vào hồ sơ, có đúng không ạ?”
“Lâm Oánh Oánh!” Âu Dương Nguyệt quả thực là bị chọc tức muốn hộc máu, “Cô đừng có quá đáng!”
“Bản thân làm ra chuyện như vậy, gánh chịu hậu quả không phải là chuyện nên làm sao?” Lâm Oánh Oánh khinh miệt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Tôi có chỗ nào quá đáng chứ?”
Cô ta nói: “Chúng tôi bị các cô đạo văn, chẳng lẽ không thể yêu cầu nhà trường xử lí việc này một cách công bằng và chính đáng sao?”
“Cô!”
Thầy giáo ho nhẹ một tiếng: “Được rồi.”
Ông ấy nhìn về phía Tần Tịch, có chút thất vọng, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tần Tịch, nếu như các em thật sự không thể lấy ra chứng cứ để chứng minh đơn đề nghị của các em không phải lấy từ chỗ bạn học Lâm Oánh Oánh, vậy thì…”
“Thưa thầy.” Tần Tịch đột nhiên ngắt lời của thầy giáo, “Em còn có một cách, có thể cho em thử được không?”
“Được.” Thầy giáo hiển nhiên là thiên vị Tần Tịch.
Ông lập tức gật đầu: “Em nói thử xem.”
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt nắm lấy tay Tần Tịch, “Mình biết cậu nhất định có cách mà.”
“Thưa thầy.” Tần Tịch nói: “Cái đề án này thật sự là do chúng em nghĩ ra.”
“Chỉ là lúc đó không ở trường học.” Cô lại nói: “Tối thứ sáu bốn người chúng em ở trong một khách sạn trong khu vực thành phố hoàn thành đơn dự tuyển bản sơ thảo.”
“Ồ?” Thầy giáo có chút nghi ngờ, “Các em còn có thể từ chỗ khách sạn kia tìm thấy bản thảo lúc ban đầu chứ?”
“Em thử thử xem.” Tần Tịch nói.
Máy tính của khách sạn, mỗi lần mở máy khởi động lại, đều sẽ tự động xóa bỏ nội dung được nhập vào sau đó.
Nhưng mà Tần Tịch đã từng nghe nói, nếu như có biện pháp, thực sự có thể khôi phục lại nội dung đã từng tồn tại trên ổ cứng.
Lúc trước cô ở bên cạnh Tạ Liên Thành, cô đã tận mắt nhìn thấy anh ta khôi phục lại nội dung đã bị xóa bỏ trên máy tính.
Nhưng Tạ Liên Thành cũng có nói với cô.
Thời gian văn kiện bị xóa bỏ càng ngắn thì càng dễ khôi phục.
Bởi vì càng kéo dài thời gian thì cái nội dung ở cái vị trí kia trên ổ cứng đã bị nội dung mới nhập vào, vậy thì rất khó để khôi phục lại.
“Thưa thầy.” Tần Tịch nói: “Xin hãy cho em ba tiếng đồng hồ, em sẽ cố gắng hết sức đi tìm chứng cứ chứng minh, cái đơn dự tuyển này là của chúng em làm ra trước.”
“Được.” Thầy giáo gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Tần Tịch.
“Tiểu Tịch, mình lái xe chở cậu đi?” Âu Dương Nguyệt vội vàng nói.
“Không.” Tần Tịch nói: “Mình chỉ có thể cố gắng hết sức thử thử xem. Ba người các cậu trở về ký túc xá đi, cùng với đi đến trung tâm mời nhận đồ bị mất của trường học, nghĩ cách xem xem có thể tìm được USB của Âu Dương không.
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
“Được rồi.” Tần Tịch nhìn về phía ba người họ cười trấn an một cái, “Mình đi đến trung tâm thành phố trước đây, liên lạc qua điện thoại nhé.”
Cô nói xong thì dứt khoát quay người, chạy nhanh ra khỏi văn phòng làm việc.
Âu Dương Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc Lâm Oánh Oánh một cái.
Cô ấy cũng đã hiểu rồi, cái này chính là cố ý nhắm vào các cô.
Nói đúng hơn là nhắm vào Tần Tịch.
Nếu như thật sự xử phạt, ghi vào hồ sơ, đối với các cô mà nói chính là phiền phức.
“Chúng ta đi!” Âu Dương Nguyệt cũng xoay người bước nhanh ra ngoài, “Chúng ta đi tìm đồ trước.”
Hơn nửa tiếng sau, Tần Tịch kêu xe taxi dừng trước cửa khách sạn mà hôm thứ sáu các cô từng ở qua.
Cô không chậm trễ chút nào, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh của khách sạn.
Trước quầy lễ tân mang theo nụ cười nhiệt tình lễ phép tiếp đón cô: “Xin chào, xin hỏi cô có đặt phòng trước chưa ạ?”
“Xin chào.” Tần Tịch nói: “Xin hỏi một chút, phòng 3209 bây giờ đã có người ở chưa ạ?”
“Thật ngại quá.” Người lễ tân rất nhanh kiểm tra một lát, “Đã có người ở rồi. Cô có cần mở một cái phòng khác không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn!” Tần Tịch gật gật đầu với cô ấy, xoay người về phía thang máy mà đi.
Nếu bây giờ đã có người ở rồi, vậy thì cô hoàn toàn có thể trực tiếp trao đổi với người khách trong phòng.
Cô đặc biệt mang theo thẻ sinh viên của mình, như vậy có thể giải thích rõ ràng, có lẽ đối phương sẽ đồng ý giúp cô.
Thang máy rất nhanh đưa cô đến tầng 32.
Tần Tịch bước nhanh đi đến căn phòng ở cuối hành lang.
Cửa phòng 3209 đóng chặt, cô đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, vươn tay ấn chuông cửa.
“Ai đó?” Rất nhanh, cách một cánh cửa dày truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Âm thanh không rõ ràng lắm, Tần Tịch chỉ mơ hồ cảm thấy, người nói vừa nãy chắc là rất trẻ.
“Xin chào.” Cô cất giọng nói: “Tôi là sinh viên năm hai của học viện y học lâm sàng Đại học A, có chuyện muốn làm phiền ngài giúp đỡ, xin hỏi ngài có thuận tiện mở cửa được không ạ?”
“Lâm Oánh Oánh!” Âu Dương Nguyệt quả thực là bị chọc tức muốn hộc máu, “Cô đừng có quá đáng!”
“Bản thân làm ra chuyện như vậy, gánh chịu hậu quả không phải là chuyện nên làm sao?” Lâm Oánh Oánh khinh miệt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Tôi có chỗ nào quá đáng chứ?”
Cô ta nói: “Chúng tôi bị các cô đạo văn, chẳng lẽ không thể yêu cầu nhà trường xử lí việc này một cách công bằng và chính đáng sao?”
“Cô!”
Thầy giáo ho nhẹ một tiếng: “Được rồi.”
Ông ấy nhìn về phía Tần Tịch, có chút thất vọng, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tần Tịch, nếu như các em thật sự không thể lấy ra chứng cứ để chứng minh đơn đề nghị của các em không phải lấy từ chỗ bạn học Lâm Oánh Oánh, vậy thì…”
“Thưa thầy.” Tần Tịch đột nhiên ngắt lời của thầy giáo, “Em còn có một cách, có thể cho em thử được không?”
“Được.” Thầy giáo hiển nhiên là thiên vị Tần Tịch.
Ông lập tức gật đầu: “Em nói thử xem.”
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt nắm lấy tay Tần Tịch, “Mình biết cậu nhất định có cách mà.”
“Thưa thầy.” Tần Tịch nói: “Cái đề án này thật sự là do chúng em nghĩ ra.”
“Chỉ là lúc đó không ở trường học.” Cô lại nói: “Tối thứ sáu bốn người chúng em ở trong một khách sạn trong khu vực thành phố hoàn thành đơn dự tuyển bản sơ thảo.”
“Ồ?” Thầy giáo có chút nghi ngờ, “Các em còn có thể từ chỗ khách sạn kia tìm thấy bản thảo lúc ban đầu chứ?”
“Em thử thử xem.” Tần Tịch nói.
Máy tính của khách sạn, mỗi lần mở máy khởi động lại, đều sẽ tự động xóa bỏ nội dung được nhập vào sau đó.
Nhưng mà Tần Tịch đã từng nghe nói, nếu như có biện pháp, thực sự có thể khôi phục lại nội dung đã từng tồn tại trên ổ cứng.
Lúc trước cô ở bên cạnh Tạ Liên Thành, cô đã tận mắt nhìn thấy anh ta khôi phục lại nội dung đã bị xóa bỏ trên máy tính.
Nhưng Tạ Liên Thành cũng có nói với cô.
Thời gian văn kiện bị xóa bỏ càng ngắn thì càng dễ khôi phục.
Bởi vì càng kéo dài thời gian thì cái nội dung ở cái vị trí kia trên ổ cứng đã bị nội dung mới nhập vào, vậy thì rất khó để khôi phục lại.
“Thưa thầy.” Tần Tịch nói: “Xin hãy cho em ba tiếng đồng hồ, em sẽ cố gắng hết sức đi tìm chứng cứ chứng minh, cái đơn dự tuyển này là của chúng em làm ra trước.”
“Được.” Thầy giáo gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Tần Tịch.
“Tiểu Tịch, mình lái xe chở cậu đi?” Âu Dương Nguyệt vội vàng nói.
“Không.” Tần Tịch nói: “Mình chỉ có thể cố gắng hết sức thử thử xem. Ba người các cậu trở về ký túc xá đi, cùng với đi đến trung tâm mời nhận đồ bị mất của trường học, nghĩ cách xem xem có thể tìm được USB của Âu Dương không.
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
“Được rồi.” Tần Tịch nhìn về phía ba người họ cười trấn an một cái, “Mình đi đến trung tâm thành phố trước đây, liên lạc qua điện thoại nhé.”
Cô nói xong thì dứt khoát quay người, chạy nhanh ra khỏi văn phòng làm việc.
Âu Dương Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc Lâm Oánh Oánh một cái.
Cô ấy cũng đã hiểu rồi, cái này chính là cố ý nhắm vào các cô.
Nói đúng hơn là nhắm vào Tần Tịch.
Nếu như thật sự xử phạt, ghi vào hồ sơ, đối với các cô mà nói chính là phiền phức.
“Chúng ta đi!” Âu Dương Nguyệt cũng xoay người bước nhanh ra ngoài, “Chúng ta đi tìm đồ trước.”
Hơn nửa tiếng sau, Tần Tịch kêu xe taxi dừng trước cửa khách sạn mà hôm thứ sáu các cô từng ở qua.
Cô không chậm trễ chút nào, trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh của khách sạn.
Trước quầy lễ tân mang theo nụ cười nhiệt tình lễ phép tiếp đón cô: “Xin chào, xin hỏi cô có đặt phòng trước chưa ạ?”
“Xin chào.” Tần Tịch nói: “Xin hỏi một chút, phòng 3209 bây giờ đã có người ở chưa ạ?”
“Thật ngại quá.” Người lễ tân rất nhanh kiểm tra một lát, “Đã có người ở rồi. Cô có cần mở một cái phòng khác không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn!” Tần Tịch gật gật đầu với cô ấy, xoay người về phía thang máy mà đi.
Nếu bây giờ đã có người ở rồi, vậy thì cô hoàn toàn có thể trực tiếp trao đổi với người khách trong phòng.
Cô đặc biệt mang theo thẻ sinh viên của mình, như vậy có thể giải thích rõ ràng, có lẽ đối phương sẽ đồng ý giúp cô.
Thang máy rất nhanh đưa cô đến tầng 32.
Tần Tịch bước nhanh đi đến căn phòng ở cuối hành lang.
Cửa phòng 3209 đóng chặt, cô đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, vươn tay ấn chuông cửa.
“Ai đó?” Rất nhanh, cách một cánh cửa dày truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Âm thanh không rõ ràng lắm, Tần Tịch chỉ mơ hồ cảm thấy, người nói vừa nãy chắc là rất trẻ.
“Xin chào.” Cô cất giọng nói: “Tôi là sinh viên năm hai của học viện y học lâm sàng Đại học A, có chuyện muốn làm phiền ngài giúp đỡ, xin hỏi ngài có thuận tiện mở cửa được không ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook