Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 41:
Trong phút chốc vô số ý nghĩ thoáng hiện trong đầu Tần Tịch.
Lâm Oánh Oánh nói rằng sáng thứ bảy bọn họ đã hoàn thành bản sơ thảo.
Vừa hay, Tần Tịch các cô cũng là hôm thứ bảy hoàn thành bản sơ thảo, chỉ là các cô ở khách sạn, lúc đó ai cũng không có đem theo laptop, dùng cũng là dùng máy tính của khách sạn.
Trên USB của Âu Dương Nguyệt có bản gốc của đơn dự tuyển, chắc chắn có thể chứng minh được thời gian của họ sớm hơn.
“Âu Dương.” Tần Tịch hỏi cô ấy, “USB của cậu đâu?”
“Vốn dĩ là ở trong túi, cái USB đó mình luôn mang theo bên người.” Âu Dương Nguyệt cau mày, “Bây giờ thì tìm không thấy nữa.”
“Ha…” Lâm Oanh Oánh lại phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, “Thật trùng hợp.”
“Có phải ở trong ký túc xá không?” Đường Lăng hỏi Âu Dương Nguyệt, “Không phải hai ngày trước cậu mới đổi túi sao? USB có phải nằm trong cái túi lúc trước không?”
“Mình trở về tìm thử xem.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
Cô ấy quay đầu nhìn thầy giáo của tổ xét duyệt dự án: “Thưa thầy, chúng em chắc chắn rằng rạng sáng thứ bảy chúng em đã hoàn thành bản sơ thảo, copy vào trong USB của em. Chỉ là tạm thời bây giờ tìm không thấy, em có thể trở về ký túc xá để tìm không ạ?”
Thầy giáo gật gật đầu: “Đi đi.”
Tần Tịch lãnh đạm liếc bọn người Lâm Oánh Oánh một cái.
Mấy người bọn họ nghe thấy những lời Âu Dương Nguyệt nói, vẫn không có sợ hãi đứng yên ở đó, rõ ràng rất chắc chắn Tần Tịch các cô không đem được bằng chứng đến.
Nếu đối phương đã dám làm ra chuyện như vậy, có lẽ đã có chuẩn bị từ sớm, tất cả đều nằm trong tính toán.
Tần Tịch nhanh chóng nhớ lại toàn bộ quá trình mà các cô đã chuẩn bị cái đơn dự tuyển cái đề án này.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng nhắc nhở cô, “Thầy Chiêm và học trưởng Ngô đều đã xem qua đơn đề nghị lúc mới bắt đầu.”
“Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ cũng hỏi, “Chúng ta có thể mời hai người họ đến giúp chúng ta làm chứng không?”
“Mình đến tìm thầy Chiêm là vào thứ hai.” Tần Tịch nói: “Thời gian vẫn trễ hơn bọn họ.”
Lâm Oánh Oánh nghe thấy, cùng với bạn trai của cô ta Đồng Văn Hiên đắc ý liếc nhìn nhau.
Cô ta biết, tất cả đều không có chút sơ hở nào.
Tần Tịch các cô căn bản không thể lấy ra bằng chứng, chứng minh các cô sớm hơn.
“Cái đó…” Kiều Sơ Hạ có hơi lo lắng nói: “Tập tin trong máy tính của Âu Dương.”
“Chắc là nó được copy vào tối thứ bảy đi.” Đường Lăng khẳng định nói.
Hôm đó các cô trở về ký túc xá, liền phân công cùng nhau tìm kiếm tư liệu.
Hơn nữa lúc đó máy tính đã được kết nối internet, cũng vì cẩn thận, các cô tạm thời không có copy đơn đề nghị này vào trong máy tính.
Cũng vì cẩn thận, trong đĩa mạng vốn dĩ cũng có một bản sao lưu được mã hóa, sau đó cũng bị xóa mất.
Tần Tịch nhìn Đường Lăng.
Âu Dương Nguyệt đã trở về tìm cái USB của cô ấy, bây giờ thứ có thể chứng minh được thời gian của các cô sớm hơn, e rằng cũng chỉ có cái USB này.
Ngoài cái này ra, có lẽ cô có thể thử một cách khác.
Chỉ cần có đủ vận may, nói không chừng thật sự có thể chứng minh được thời gian của các cô sớm hơn một chút.
Tần Tịch trước không có nói cái cách này ra, mà cùng với đám người Đường Lăng đợi Âu Dương Nguyệt.
Nửa tiếng sau, Âu Dương Nguyệt chạy đến đổ mồ hôi chạy nhanh vào văn phòng làm việc.
“Không có.” Cô ấy lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn bọn người Lâm Oánh Oánh đang lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Hơn nữa mình cũng đã mở máy tính lên, bản đầu tiên trên máy tính của mình, cũng bị xóa rồi.” Cô ấy bổ sung thêm một câu.
Lâm Oánh Oánh hơi hơi mỉm cười: “Cho nên nói, các cô không có cách nào chứng minh, các cô so với chúng tôi sớm hơn rồi?”
Âu Dương Nguyệt không nói gì.
Tần Tịch vươn tay vỗ vỗ vai cô ấy.
Lâm Oánh Oánh bọn họ quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, thật ra thời gian của bản thảo đầu tiên trên máy tính của Âu Dương Nguyệt so với buổi sáng mà cô ta nói thì trễ hơn.
Nhưng mà để đề phòng vạn nhất, bọn họ vẫn xóa nó đi.
Chắc là máy tính của mình, Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ cũng sẽ vậy thôi.
Các cô vẫn có một bản sao lưu của bản thảo sửa chữa cuối cùng.
Nhưng chỉ bằng cái này, thực sự rất khó để chứng minh, cái đơn đề nghị này, là của các cô nộp lên trước.
“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh nhếch môi, đuôi chân mày và khóe mắt đều là vẻ đắc ý, “Nhóm của chúng em đã đưa ra bản sơ thảo đầu tiên của mình, cùng với bằng chứng là bản thảo hoàn thiện và thời gian hoàn thành. Tần Tịch các cô ấy nếu đã không có cách nào đưa ra chứng cứ, chứng minh các cô ấy sớm hơn chúng em. Bây giờ có phải là đã có thể chứng minh rồi, cái dự án này là của chúng em nghĩ ra trước, cũng là dự án thuộc về chúng em.”
Cô ta dừng lại, chậm rãi nói từng chữ một: “Mà nhóm của Tần Tịch các cô ấy đã đạo văn của chúng em!”
Lâm Oánh Oánh nói rằng sáng thứ bảy bọn họ đã hoàn thành bản sơ thảo.
Vừa hay, Tần Tịch các cô cũng là hôm thứ bảy hoàn thành bản sơ thảo, chỉ là các cô ở khách sạn, lúc đó ai cũng không có đem theo laptop, dùng cũng là dùng máy tính của khách sạn.
Trên USB của Âu Dương Nguyệt có bản gốc của đơn dự tuyển, chắc chắn có thể chứng minh được thời gian của họ sớm hơn.
“Âu Dương.” Tần Tịch hỏi cô ấy, “USB của cậu đâu?”
“Vốn dĩ là ở trong túi, cái USB đó mình luôn mang theo bên người.” Âu Dương Nguyệt cau mày, “Bây giờ thì tìm không thấy nữa.”
“Ha…” Lâm Oanh Oánh lại phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, “Thật trùng hợp.”
“Có phải ở trong ký túc xá không?” Đường Lăng hỏi Âu Dương Nguyệt, “Không phải hai ngày trước cậu mới đổi túi sao? USB có phải nằm trong cái túi lúc trước không?”
“Mình trở về tìm thử xem.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
Cô ấy quay đầu nhìn thầy giáo của tổ xét duyệt dự án: “Thưa thầy, chúng em chắc chắn rằng rạng sáng thứ bảy chúng em đã hoàn thành bản sơ thảo, copy vào trong USB của em. Chỉ là tạm thời bây giờ tìm không thấy, em có thể trở về ký túc xá để tìm không ạ?”
Thầy giáo gật gật đầu: “Đi đi.”
Tần Tịch lãnh đạm liếc bọn người Lâm Oánh Oánh một cái.
Mấy người bọn họ nghe thấy những lời Âu Dương Nguyệt nói, vẫn không có sợ hãi đứng yên ở đó, rõ ràng rất chắc chắn Tần Tịch các cô không đem được bằng chứng đến.
Nếu đối phương đã dám làm ra chuyện như vậy, có lẽ đã có chuẩn bị từ sớm, tất cả đều nằm trong tính toán.
Tần Tịch nhanh chóng nhớ lại toàn bộ quá trình mà các cô đã chuẩn bị cái đơn dự tuyển cái đề án này.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng nhắc nhở cô, “Thầy Chiêm và học trưởng Ngô đều đã xem qua đơn đề nghị lúc mới bắt đầu.”
“Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ cũng hỏi, “Chúng ta có thể mời hai người họ đến giúp chúng ta làm chứng không?”
“Mình đến tìm thầy Chiêm là vào thứ hai.” Tần Tịch nói: “Thời gian vẫn trễ hơn bọn họ.”
Lâm Oánh Oánh nghe thấy, cùng với bạn trai của cô ta Đồng Văn Hiên đắc ý liếc nhìn nhau.
Cô ta biết, tất cả đều không có chút sơ hở nào.
Tần Tịch các cô căn bản không thể lấy ra bằng chứng, chứng minh các cô sớm hơn.
“Cái đó…” Kiều Sơ Hạ có hơi lo lắng nói: “Tập tin trong máy tính của Âu Dương.”
“Chắc là nó được copy vào tối thứ bảy đi.” Đường Lăng khẳng định nói.
Hôm đó các cô trở về ký túc xá, liền phân công cùng nhau tìm kiếm tư liệu.
Hơn nữa lúc đó máy tính đã được kết nối internet, cũng vì cẩn thận, các cô tạm thời không có copy đơn đề nghị này vào trong máy tính.
Cũng vì cẩn thận, trong đĩa mạng vốn dĩ cũng có một bản sao lưu được mã hóa, sau đó cũng bị xóa mất.
Tần Tịch nhìn Đường Lăng.
Âu Dương Nguyệt đã trở về tìm cái USB của cô ấy, bây giờ thứ có thể chứng minh được thời gian của các cô sớm hơn, e rằng cũng chỉ có cái USB này.
Ngoài cái này ra, có lẽ cô có thể thử một cách khác.
Chỉ cần có đủ vận may, nói không chừng thật sự có thể chứng minh được thời gian của các cô sớm hơn một chút.
Tần Tịch trước không có nói cái cách này ra, mà cùng với đám người Đường Lăng đợi Âu Dương Nguyệt.
Nửa tiếng sau, Âu Dương Nguyệt chạy đến đổ mồ hôi chạy nhanh vào văn phòng làm việc.
“Không có.” Cô ấy lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn bọn người Lâm Oánh Oánh đang lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Hơn nữa mình cũng đã mở máy tính lên, bản đầu tiên trên máy tính của mình, cũng bị xóa rồi.” Cô ấy bổ sung thêm một câu.
Lâm Oánh Oánh hơi hơi mỉm cười: “Cho nên nói, các cô không có cách nào chứng minh, các cô so với chúng tôi sớm hơn rồi?”
Âu Dương Nguyệt không nói gì.
Tần Tịch vươn tay vỗ vỗ vai cô ấy.
Lâm Oánh Oánh bọn họ quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, thật ra thời gian của bản thảo đầu tiên trên máy tính của Âu Dương Nguyệt so với buổi sáng mà cô ta nói thì trễ hơn.
Nhưng mà để đề phòng vạn nhất, bọn họ vẫn xóa nó đi.
Chắc là máy tính của mình, Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ cũng sẽ vậy thôi.
Các cô vẫn có một bản sao lưu của bản thảo sửa chữa cuối cùng.
Nhưng chỉ bằng cái này, thực sự rất khó để chứng minh, cái đơn đề nghị này, là của các cô nộp lên trước.
“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh nhếch môi, đuôi chân mày và khóe mắt đều là vẻ đắc ý, “Nhóm của chúng em đã đưa ra bản sơ thảo đầu tiên của mình, cùng với bằng chứng là bản thảo hoàn thiện và thời gian hoàn thành. Tần Tịch các cô ấy nếu đã không có cách nào đưa ra chứng cứ, chứng minh các cô ấy sớm hơn chúng em. Bây giờ có phải là đã có thể chứng minh rồi, cái dự án này là của chúng em nghĩ ra trước, cũng là dự án thuộc về chúng em.”
Cô ta dừng lại, chậm rãi nói từng chữ một: “Mà nhóm của Tần Tịch các cô ấy đã đạo văn của chúng em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook