Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 407:
Sau mấy tháng ở chung, Tần Tịch biết rất nhiều thói quen của Lạc Phỉ.
Ví dụ như hắn không thích đồ ngọt nhưng uống rượu xong lại bằng lòng uống một ly chocolate nóng.
Đây là an ủi lớn nhất trong thời thơ ấu của hắn, là đồ ăn vặt thuần vị nhất mà lúc mẹ hắn còn trên đời làm cho hắn ăn.
Lại ví dụ như lúc xã giao, buổi tối hắn rất ít ăn cơm.
Bởi vì lúc mới đầu tửu lượng của Lạc Phỉ không tốt, uống rượu xong ăn cái gì vào cũng rất dễ nôn ra.
“Không ăn.” Lạc Phỉ nói.
“Anh chờ tí.” Tần Tịch đứng lên.
Giống như cô không cam lòng lắm: “Chỉ có canh xương sườn tối còn thừa lại, có thể nấu bát mì.”
“Được.” Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn cô, “Cảm ơn.”
Xương sườn hầm ngó sen, hương vị xem như bình thường thôi.
Ít nhất còn không bằng tay nghề sau này của Tần Tịch.
Nhưng Lạc Phỉ lại ăn hết nguyên một bát mì, cả nước canh cũng húp sạch sẽ.
Thậm chí hắn chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy.
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ chủ động đi rửa chén, Tần Tịch cũng không từ chối.
So sánh với nấu cơm, nàng càng càng ghét rửa chén hơn.
Cho nên nhìn Lạc Phỉ nghiêm túc đứng trước bồn rửa rửa sạch chén với nồi mà hắn dùng, ánh mắt Tần Tịch bỗng chốc thấy hoảng hốt.
Cô thật ra không ngờ được, chuyện như này Lạc Phỉ vậy mà lại làm quen tay như vậy.
“Lúc trước tôi với mẹ sống ở nước ngoài, chuyện gì cũng đều tự mình làm lấy.” Dường như đoán được Tần Tịch nghĩ gì, Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới mẹ hắn và những chuyện trong quá khứ trước mặt Tần Tịch.
Tần Tịch biết một chút chuyện của hắn nhưng cũng không nhiều.
“Sau đó tôi trở về nước, từ đầu những việc như này cũng tự mình làm.” Lạc Phỉ lại nói.
Giọng nói của hắn không lớn, thêm ánh đèn ấm áp trong phòng bếp.
m thanh xôn xao của dòng nước, có vẻ ấm áp lại bình an.
“Ừ.” Tần Tịch nhỏ giọng đáp lại.
“Tôi biết cô tức giận chuyện gì.” Lạc Phỉ rửa xong chén.
Hắn rửa tay sạch sẽ, cũng không ra khỏi phòng bếp.
Cứ duy trì dáng vẻ săn ống tay áo, xoay người nhìn Tần Tịch: “Bởi vì cảm thấy tôi lấy cổ phiếu trong tay bác hai có vẻ quá tàn nhẫn, đúng không?”
Tần Tịch quay đầu, không nói chuyện.
Hợp đồng là cô soạn thảo ra.
Nhưng cô cũng không biết, Lạc Phỉ cố ý để lại lỗ hổng trong đó, đoạt sạch sẽ cổ phiếu tập đoàn Lạc thị trong tay bác hai, còn có anh họ hắn nữa.
Cô nhìn thấy một nhà ba người mất đi tất cả, quỳ gối trước mặt Lạc Phỉ trong màn mưa.
Hắn thì cứ lãnh khốc vô tình, mặt không cảm xúc đi qua ba người bọn họ.
Tần Tịch không thể nào hiểu nổi.
Cô cũng không có cách nào chấp nhận được.
“Giống như lúc trước....” Lạc Phỉ rút một tờ khăn giấy, lau khô tay mình.
Hắn không ngẩng đầu lên, giống như đang tự nói với chính mình: “Làm cho hai ngôi sao nhỏ kia thân bại danh liệt, công ty không cần tổn thất hủy hợp đồng với bọn họ, cô cũng cảm thấy tôi quá mức phải không.”
Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn Tần Tịch: “Tần Tịch, cô là một cô gái tốt thiện lương”
Tần Tịch nhíu mày.
Cô quay đầu, không thích hình dung như vậy.
“Lúc bác hai tôi còn trẻ, là một dân cờ bạc. Thua một số tiền rất lớn, còn vay nặng lại rất nhiều. Ông nội tôi không muốn thay ông ta trả tiền, còn chuẩn bị đuổi ông ta ra khỏi Lạc gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con. Sau đó.”
Lạc Phỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ của anh trai tôi, vợ của ba tôi tìm được ông ta.”
“Bà ta nói với ông ta, để ông ta tìm hai kẻ lưu manh đi vũ nhục một cô gái trẻ tuổi. Chỉ cần ông ta làm được, không chỉ giúp ông ta trả tiền, còn sẽ để ông ta tiếp tục ở lại Lạc gia, tương lai thậm chí còn cho ông ta một chút cổ phần Lạc thị.”
“Ông ta lập tức hưng phấn đồng ý, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thậm chị cảm thấy mẹ của anh trai tôi là người tốt, cứu ông ta một mạng. Cho nên dù cô gái trẻ tuổi vô tội kia xém tí nữa bị cường bạo, bị vũ nhục, ông ta cũng cho là xứng đáng.”
“Thậm chí... sau này còn làm trò trước mặt ba tôi, một mực chắc chắn nói ông ta không phải là người sai sử. Là cô gái kia chủ động quyến rũ ông ta, chỉ cần ông ta cho tiền là sẽ đồng ý ngủ với ông ta.” Lúc Lạc Phỉ nói những lời này, giọng nói cũng không có bén nhọn hay gì.
Nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại có vẻ mang theo sự âm lãnh khắc vào xương tủy, làm cho nội tâm người ta lạnh lẽo.
Tần Tịch nghe tới đoạn mẹ anh trai Lạc Phỉ ra mặt, cũng loáng thoáng đoán được chuyện là như thế nào.
Nhưng nghe đến cuối, cơ thể cô vẫn cứng còng một chút.
Cô nhìn Lạc Phỉ lau khô tay rồi ném khăn giấy qua một bên.
Nhìn khóe môi Lạc Phỉ lại giơ lên lần nữa: “Cô gái trẻ kia vốn dĩ bị chính người mình yêu lừa gạt, cô ấy không biết ông ta đã kết hôn, có vợ có con. Cho rằng người mình yêu là người tốt nhất trên thế giới này.
Xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ khóc, cô ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng mà cô ấy không biết, đây là một âm mưu đã có kế hoạch từ trước.”
Lạc Phỉ chậm rãi nói: “Một mũi tên bắn ba con nhạn.”
Tần Tịch há miệng thở dốc, không nói chuyện.
“Làm cô ấy thân bại danh liệt, cho dù biết người mình yêu thì ra là một kẻ lừa đảo lại bị đối phương nắm được nhược điểm này, nhục nhã cô ấy, lạnh nhạt cô ấy. Mẹ của anh trai tôi vì bảo vệ cuộc hôn nhân lạnh lẽo lại buồn cười của chính mình, bảo vệ đứa con trai ngu xuẩn của bà ta, địa vị gia tộc. Mà ba tôi, cái kẻ lừa gạt tình cảm của cô gái vô tội, lại còn vô sỉ làm ra vẻ mình là người bị phản bội, không chỉ thành công thoát khỏi mẹ tôi, còn làm cho bác hai tôi từ đó không dám tranh giành vị trì Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.”
“Hy sinh, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.” Lạc Phỉ khẽ cười nhìn Tần Tịch, “Có phải một vốn bốn lời không?”
Lưng Tần Tịch dần dần rét run.
“Cho nên cô hỏi tôi vì sao lại nhẫn tâm với bác hai tôi như vậy, đến cả đường sống cũng không chừa cho ông ta.” Lạc Phỉ bước tới gần cô hai bước, hoi hơi cúi người, mắt đối diện với mắt cô: “Bởi vì tôi đã từng trơ mắt nhìn, mẹ tôi bệnh nặng nằm trong bệnh viện, bà còn trẻ như vậy, lại vì không có tiền đang phải chết đi trong cô độc và thống khổ. Mà tôi, quỳ gối ngoài cửa lớn Lạc gia, chỉ nhận được sự đáp lại càng lạnh nhạt hơn.”
“Xin, xin lỗi.” Tần Tịch lẩm bẩm nói.
Cô không biết chính mình nên nói gì.
Nhưng mà mới mở miệng, Lạc Phỉ đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay.
Bàn tay hắn cọ qua gương mặt của Tần Tịch, hơi lạnh, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng khiến Tần Tịch co rúm lại theo bản năng.
“Đừng khóc...” Lạc Phỉ than nhẹ một tiếng: “Sao cô dễ lừa quá vậy? Mới như thế đã khóc.”
Hắn cúi đầu nhìn Tần Tịch: “Không lo lắng tôi lừa cô sao?”
Tần Tịch mờ mịt mà lắc đầu.
Cô chưa từng biết những chuyện này.
Trong đầu cô đang loạn cào cào, không có cách nào suy nghĩ cho tường tận những việc mà Lạc Phỉ nói.
Nhưng mà cô nghe được sự cô độc và thống khổ trong lời nói của hắn.
Cô cũng biết, hắn không phải đang lừa cô.
“Anh...” Tần Tịch hơi há mồm.
Nhưng mà Lạc Phỉ, hắn căn bản không cần mình an ủi.
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, hơn nữa ngày mới nhả ra được mấy chữ: “Anh ăn no chưa?
Tôi... tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh.”
“Tần Tịch.”
Cơ thể, đột nhiên bị ôm vào trong một cái ôm ấm áp.
Cằm Lạc Phỉ gác lên vai Tần Tịch.
Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn hôn vành tai cô, đè giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, được không?”
Cơ thể mềm mài trong lồng ngực đột nhiên cứng đờ.
Lạc Phỉ cũng không động.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng bếp an tĩnh, trong phòng Tần Tịch vốn dĩ không có ai khác.
Lúc này lại càng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Còn có, tiếng tim đập khi họ dính sát vào nhau.
Không biết là của ai, lại có vẻ rõ ràng như vậy.
Thình thịch, thình thịch.....
Một tiếng một tiếng, giống như đang thúc giục cái gì.
Chính bản thân Lạc Phỉ cũng không biết, một câu “Đừng rời khỏi anh” đã làm Tần Tịch không từ chức nữa.
Cũng có khi...
Sau đó hắn nghe được giọng cô khàn khàn nhưng vẫn rất mềm rất ngọt lại có chút rầu rĩ vang lên: “Được.”
Trong nháy mắt Lạc Phỉ nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tần Tịch kiên trì phải đi, muốn từ chức.
Nếu......
Không có nếu!
Hắn nhắm mắt lại, ôm Tần Tịch càng chặt hơn một chút.
Nếu cô thật sự phải đi, hắn có ngàn vạn cách khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Bây giờ lựa chọn, chẳng qua là cách nhẹ nhàng nhất.
Theo cách nói của hắn thì, có lẽ là biện pháp một vốn bốn lời.
Tuy là phải nhắc tới những chuyện đó trước mặt cô, hắn còn chưa từng nhắc tới trước mặt bất kỳ ai.
Ví dụ như hắn không thích đồ ngọt nhưng uống rượu xong lại bằng lòng uống một ly chocolate nóng.
Đây là an ủi lớn nhất trong thời thơ ấu của hắn, là đồ ăn vặt thuần vị nhất mà lúc mẹ hắn còn trên đời làm cho hắn ăn.
Lại ví dụ như lúc xã giao, buổi tối hắn rất ít ăn cơm.
Bởi vì lúc mới đầu tửu lượng của Lạc Phỉ không tốt, uống rượu xong ăn cái gì vào cũng rất dễ nôn ra.
“Không ăn.” Lạc Phỉ nói.
“Anh chờ tí.” Tần Tịch đứng lên.
Giống như cô không cam lòng lắm: “Chỉ có canh xương sườn tối còn thừa lại, có thể nấu bát mì.”
“Được.” Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn cô, “Cảm ơn.”
Xương sườn hầm ngó sen, hương vị xem như bình thường thôi.
Ít nhất còn không bằng tay nghề sau này của Tần Tịch.
Nhưng Lạc Phỉ lại ăn hết nguyên một bát mì, cả nước canh cũng húp sạch sẽ.
Thậm chí hắn chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy.
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ chủ động đi rửa chén, Tần Tịch cũng không từ chối.
So sánh với nấu cơm, nàng càng càng ghét rửa chén hơn.
Cho nên nhìn Lạc Phỉ nghiêm túc đứng trước bồn rửa rửa sạch chén với nồi mà hắn dùng, ánh mắt Tần Tịch bỗng chốc thấy hoảng hốt.
Cô thật ra không ngờ được, chuyện như này Lạc Phỉ vậy mà lại làm quen tay như vậy.
“Lúc trước tôi với mẹ sống ở nước ngoài, chuyện gì cũng đều tự mình làm lấy.” Dường như đoán được Tần Tịch nghĩ gì, Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới mẹ hắn và những chuyện trong quá khứ trước mặt Tần Tịch.
Tần Tịch biết một chút chuyện của hắn nhưng cũng không nhiều.
“Sau đó tôi trở về nước, từ đầu những việc như này cũng tự mình làm.” Lạc Phỉ lại nói.
Giọng nói của hắn không lớn, thêm ánh đèn ấm áp trong phòng bếp.
m thanh xôn xao của dòng nước, có vẻ ấm áp lại bình an.
“Ừ.” Tần Tịch nhỏ giọng đáp lại.
“Tôi biết cô tức giận chuyện gì.” Lạc Phỉ rửa xong chén.
Hắn rửa tay sạch sẽ, cũng không ra khỏi phòng bếp.
Cứ duy trì dáng vẻ săn ống tay áo, xoay người nhìn Tần Tịch: “Bởi vì cảm thấy tôi lấy cổ phiếu trong tay bác hai có vẻ quá tàn nhẫn, đúng không?”
Tần Tịch quay đầu, không nói chuyện.
Hợp đồng là cô soạn thảo ra.
Nhưng cô cũng không biết, Lạc Phỉ cố ý để lại lỗ hổng trong đó, đoạt sạch sẽ cổ phiếu tập đoàn Lạc thị trong tay bác hai, còn có anh họ hắn nữa.
Cô nhìn thấy một nhà ba người mất đi tất cả, quỳ gối trước mặt Lạc Phỉ trong màn mưa.
Hắn thì cứ lãnh khốc vô tình, mặt không cảm xúc đi qua ba người bọn họ.
Tần Tịch không thể nào hiểu nổi.
Cô cũng không có cách nào chấp nhận được.
“Giống như lúc trước....” Lạc Phỉ rút một tờ khăn giấy, lau khô tay mình.
Hắn không ngẩng đầu lên, giống như đang tự nói với chính mình: “Làm cho hai ngôi sao nhỏ kia thân bại danh liệt, công ty không cần tổn thất hủy hợp đồng với bọn họ, cô cũng cảm thấy tôi quá mức phải không.”
Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn Tần Tịch: “Tần Tịch, cô là một cô gái tốt thiện lương”
Tần Tịch nhíu mày.
Cô quay đầu, không thích hình dung như vậy.
“Lúc bác hai tôi còn trẻ, là một dân cờ bạc. Thua một số tiền rất lớn, còn vay nặng lại rất nhiều. Ông nội tôi không muốn thay ông ta trả tiền, còn chuẩn bị đuổi ông ta ra khỏi Lạc gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con. Sau đó.”
Lạc Phỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ của anh trai tôi, vợ của ba tôi tìm được ông ta.”
“Bà ta nói với ông ta, để ông ta tìm hai kẻ lưu manh đi vũ nhục một cô gái trẻ tuổi. Chỉ cần ông ta làm được, không chỉ giúp ông ta trả tiền, còn sẽ để ông ta tiếp tục ở lại Lạc gia, tương lai thậm chí còn cho ông ta một chút cổ phần Lạc thị.”
“Ông ta lập tức hưng phấn đồng ý, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thậm chị cảm thấy mẹ của anh trai tôi là người tốt, cứu ông ta một mạng. Cho nên dù cô gái trẻ tuổi vô tội kia xém tí nữa bị cường bạo, bị vũ nhục, ông ta cũng cho là xứng đáng.”
“Thậm chí... sau này còn làm trò trước mặt ba tôi, một mực chắc chắn nói ông ta không phải là người sai sử. Là cô gái kia chủ động quyến rũ ông ta, chỉ cần ông ta cho tiền là sẽ đồng ý ngủ với ông ta.” Lúc Lạc Phỉ nói những lời này, giọng nói cũng không có bén nhọn hay gì.
Nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại có vẻ mang theo sự âm lãnh khắc vào xương tủy, làm cho nội tâm người ta lạnh lẽo.
Tần Tịch nghe tới đoạn mẹ anh trai Lạc Phỉ ra mặt, cũng loáng thoáng đoán được chuyện là như thế nào.
Nhưng nghe đến cuối, cơ thể cô vẫn cứng còng một chút.
Cô nhìn Lạc Phỉ lau khô tay rồi ném khăn giấy qua một bên.
Nhìn khóe môi Lạc Phỉ lại giơ lên lần nữa: “Cô gái trẻ kia vốn dĩ bị chính người mình yêu lừa gạt, cô ấy không biết ông ta đã kết hôn, có vợ có con. Cho rằng người mình yêu là người tốt nhất trên thế giới này.
Xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ khóc, cô ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng mà cô ấy không biết, đây là một âm mưu đã có kế hoạch từ trước.”
Lạc Phỉ chậm rãi nói: “Một mũi tên bắn ba con nhạn.”
Tần Tịch há miệng thở dốc, không nói chuyện.
“Làm cô ấy thân bại danh liệt, cho dù biết người mình yêu thì ra là một kẻ lừa đảo lại bị đối phương nắm được nhược điểm này, nhục nhã cô ấy, lạnh nhạt cô ấy. Mẹ của anh trai tôi vì bảo vệ cuộc hôn nhân lạnh lẽo lại buồn cười của chính mình, bảo vệ đứa con trai ngu xuẩn của bà ta, địa vị gia tộc. Mà ba tôi, cái kẻ lừa gạt tình cảm của cô gái vô tội, lại còn vô sỉ làm ra vẻ mình là người bị phản bội, không chỉ thành công thoát khỏi mẹ tôi, còn làm cho bác hai tôi từ đó không dám tranh giành vị trì Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.”
“Hy sinh, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.” Lạc Phỉ khẽ cười nhìn Tần Tịch, “Có phải một vốn bốn lời không?”
Lưng Tần Tịch dần dần rét run.
“Cho nên cô hỏi tôi vì sao lại nhẫn tâm với bác hai tôi như vậy, đến cả đường sống cũng không chừa cho ông ta.” Lạc Phỉ bước tới gần cô hai bước, hoi hơi cúi người, mắt đối diện với mắt cô: “Bởi vì tôi đã từng trơ mắt nhìn, mẹ tôi bệnh nặng nằm trong bệnh viện, bà còn trẻ như vậy, lại vì không có tiền đang phải chết đi trong cô độc và thống khổ. Mà tôi, quỳ gối ngoài cửa lớn Lạc gia, chỉ nhận được sự đáp lại càng lạnh nhạt hơn.”
“Xin, xin lỗi.” Tần Tịch lẩm bẩm nói.
Cô không biết chính mình nên nói gì.
Nhưng mà mới mở miệng, Lạc Phỉ đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay.
Bàn tay hắn cọ qua gương mặt của Tần Tịch, hơi lạnh, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng khiến Tần Tịch co rúm lại theo bản năng.
“Đừng khóc...” Lạc Phỉ than nhẹ một tiếng: “Sao cô dễ lừa quá vậy? Mới như thế đã khóc.”
Hắn cúi đầu nhìn Tần Tịch: “Không lo lắng tôi lừa cô sao?”
Tần Tịch mờ mịt mà lắc đầu.
Cô chưa từng biết những chuyện này.
Trong đầu cô đang loạn cào cào, không có cách nào suy nghĩ cho tường tận những việc mà Lạc Phỉ nói.
Nhưng mà cô nghe được sự cô độc và thống khổ trong lời nói của hắn.
Cô cũng biết, hắn không phải đang lừa cô.
“Anh...” Tần Tịch hơi há mồm.
Nhưng mà Lạc Phỉ, hắn căn bản không cần mình an ủi.
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, hơn nữa ngày mới nhả ra được mấy chữ: “Anh ăn no chưa?
Tôi... tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh.”
“Tần Tịch.”
Cơ thể, đột nhiên bị ôm vào trong một cái ôm ấm áp.
Cằm Lạc Phỉ gác lên vai Tần Tịch.
Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn hôn vành tai cô, đè giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, được không?”
Cơ thể mềm mài trong lồng ngực đột nhiên cứng đờ.
Lạc Phỉ cũng không động.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng bếp an tĩnh, trong phòng Tần Tịch vốn dĩ không có ai khác.
Lúc này lại càng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Còn có, tiếng tim đập khi họ dính sát vào nhau.
Không biết là của ai, lại có vẻ rõ ràng như vậy.
Thình thịch, thình thịch.....
Một tiếng một tiếng, giống như đang thúc giục cái gì.
Chính bản thân Lạc Phỉ cũng không biết, một câu “Đừng rời khỏi anh” đã làm Tần Tịch không từ chức nữa.
Cũng có khi...
Sau đó hắn nghe được giọng cô khàn khàn nhưng vẫn rất mềm rất ngọt lại có chút rầu rĩ vang lên: “Được.”
Trong nháy mắt Lạc Phỉ nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tần Tịch kiên trì phải đi, muốn từ chức.
Nếu......
Không có nếu!
Hắn nhắm mắt lại, ôm Tần Tịch càng chặt hơn một chút.
Nếu cô thật sự phải đi, hắn có ngàn vạn cách khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Bây giờ lựa chọn, chẳng qua là cách nhẹ nhàng nhất.
Theo cách nói của hắn thì, có lẽ là biện pháp một vốn bốn lời.
Tuy là phải nhắc tới những chuyện đó trước mặt cô, hắn còn chưa từng nhắc tới trước mặt bất kỳ ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook