Tần Tịch ngơ ngẩn nhìn tay mình.

Lạc Phỉ cứu mình, cứu Ngô Hi Ngạn, cứu giáo sư Chiêm Hoa Phong.

Cho dù trong quá khứ có yêu hận lừa gạt hơn nữa, cũng có thể dừng ở đây.

Cô hoảng hốt nhìn mặt đất, thảm chống cháy, chống thấm nước trải trên nền đất, đến cả tiếng bước chân cũng có vẻ rất nhẹ.

Trên hành lang lại trở nên an tĩnh lại.

Ai cũng không nói chuyện nữa.

Đến cả Âu Dương Nguyệt luôn ồn ào luôn miệng cũng im lặng.

Thật ra cô ấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Tần Tịch không sao, đàn anh Ngô Hi Ngạn cũng không sao.

Vậy cái người bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, khiến bạn tốt đến hồn vía cũng bay đi mất rốt cuộc là ai.

Còn có Kiều Sơ Hạ Âu Dương Nguyệt trong lòng khẽ run.

Cô ấy có thể nghe được sự lạnh lẽo khi Tần Tịch nhắc tới cái tên này.

Cô ấy cũng không nghĩ tới, chị gái dịu dàng tri kỷ nhất trong ký túc xá Kiều Sơ Hạ, cuối cùng vậy mà lại vì một người đàn ông, làm ra loại chuyện như vậy.

Nhưng mà cô ấy cũng nhìn ra được, cảm xúc của Tần Tịch bây giờ không ổn lắm.

Cô ấy không dám hỏi, đành phải im lặng nhìn hoa văn trên đá lót sàn nhà.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tần Tịch cảm thấy trước giờ mình chưa bao giờ trải qua thời gian chờ đợi lâu như vậy.

Cô ngồi trên hàng ghế lạnh như băng trong hành lang bệnh viện, gần như không động đậy gì.

Các bạn tốt cũng im lặng chờ đợi cùng cô.

Cô muốn để các cô ấy đi trước, nhưng lại không có sức lực mà nhiều lời với các cô ấy.

Không biết qua bao lâu.

Đèn sợi đốt trên hành lang vẫn sáng làm cô không cảm nhận được thay đổi của ngày và đêm.

Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, có chút mệt mỏi bước ra từ bên trong.

Bọn họ nhìn mấy người Tần Tịch một cái, gật gật đầu với bọn họ.

Lê Phi nhìn Tần Tịch ngồi không nhúc nhích, vội vàng đứng lên đón, khách sáo hỏi: “Bác sĩ, xin hỏi người bệnh trong phòng phẫu thuật, chú ấy....”

Anh ta hơi mở miệng, lại không biết nên hỏi như thế nào.

Lúc chờ đợi, trợ lý Lạc Phỉ gửi tin nhắn qua cho anh ta, nói tất cả những tin tức mà anh ta tra được.

Lê Phi cũng biết chuyện này nghiêm trọng đến mức độ nào.

Bây giờ tin tức còn chưa công khai, trợ lý và thân tín của chú nhỏ anh ta vẫn đang ở trụ sở của tập đoàn Lạc thị.

Nếu chú nhỏ anh ta thực sự có xảy ra chuyện gì không may, Lạc thị chắc chắn sẽ xảy ra chấn động.

Bọn họ muốn làm theo chỉ thị Lạc Phỉ để lại, ổn định Lạc thị, để nó vững vàng giao vào tay Lê Phi.

“Phẫu thuật xem như thành công.” Bác sĩ bên trái nhìn khoảng chừng 3-40 tuổi. Ông ấy cười cười trấn an Lê Phi: “Bây giờ viện trưởng với bác sĩ Ngô vẫn còn ở bên trong, lúc chúng tôi ra ngoài các dấu hiệu quan trọng của người bệnh đã ổn định.”

“Cảm ơn.” Lê Phi thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy là đối phương không cho mình đáp án chính xác nhưng mà ít ra có vẻ vẫn ổn.

Tần Tịch vô thức siết chặt tay.

Cô dùng sức như thế.

Móng tay cô thường được cắt tỉa rất ngắn, lòng bàn tay vẫn cảm nhận được từng trận đau đớn.

Nhưng giống như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô cảm nhận được sự thật.

Bác sĩ nói như vậy, hẳn là có hy vọng.

Tần Tịch lại quay đầu lần nữa nhìn về phía phòng phẫu thuật, nghe hai bác sĩ tùy tiện nói chuyện vài câu, sau đó đi xa.

Lại đợi không biết bao lâu.

Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng lại mở ra lần nữa.



Lần này từ bên trong thò ra một nhân viên mặc áo xanh làm việc trong phòng phẫu thuật: “Người nhà Lạc Phỉ có đây không?”

Lê Phi còn chưa kịp đứng lên, Tần Tịch đã đi lên trước rồi.

“Là tôi.” Sắc mặt cô vẫn cứ tái nhợt, đôi mắt lại sáng hơn rất nhiều.

“Phẫu thuật kết thúc, bây giờ bệnh nhân cần trực tiếp chuyển sang phòng ICU. Mọi người có lẽ sẽ phải đợi.”

“Được, được....” Hốc mắt Tần Tịch hơi nóng lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Cảm ơn.”

Cửa phòng phòng thí nghiệm lại đóng lại lần nữa.

Cả người Tần Tịch lại mềm nhũn.

Cô không chú ý thời gian, mấy người Lê Phi lại luôn nhìn.

Phẫu thuật kéo dài suốt 17 tiếng đồng hồ.

Tần Tịch ở bên ngoài đợi lâu như vậy.

Trong đó ngoại trừ nước Lê Phi mang tới, cô gần như không ăn thứ gì khác.

“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt vội vàng nhảy dựng lên xông tới, cướp đỡ lấy Tần Tịch: “Cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Tần Tịch đỡ bả vai cô ấy, đứng đó một lúc lâu.

Cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào.

Nếu đưa vào phòng ICU, mạng của Lạc Phỉ xem như giữ được.

Thật là...... Thật tốt quá!

“Tớ đói bụng.” Tần Tịch nằm trên vai Âu Dương Nguyệt.

Lo lắng qua đi, đói khát ào ào quét tới: “Âu Dương.”

Giọng nói của cô cũng mềm đi.

“Được được.” Âu Dương Nguyệt vội vàng đáp liên thanh.

Cô ấy với Đường Lăng nhìn nhau, để Tần Tịch ngồi xuống bên cạnh, lại mở hộp giữ ẩm ra lần nữa.

Tác dụng của hộp giữ ấm rất tốt, để lâu như vậy rồi, cháo đựng đầy bên trong vẫn còn ấm.

“Từ từ ăn.” Nhìn Tần Tịch húp cháo ngấu nghiến, Âu Dương Nguyệt cũng xem như yên lòng.

Cô ấy với Đường Lăng, Lê Phi đều ăn chút đồ trên đường tới.

Chỉ có Tần Tịch, vẫn luôn ngơ ngác chờ như vậy.

Nếu không phải biết đàn anh Ngô không có chuyện gì, là mổ chính.

Âu Dương Nguyệt gần như cho rằng người nằm trong phòng phẫu thuật kia là Ngô Hi Ngạn.

Lạc Phỉ nằm một ngày một đêm trong phòng ICU cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trong lúc này không cho phép bất kỳ ai thăm hỏi.

Cho dù là Tần Tịch, Lê Phi bọn họ tới, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa kính nhìn xa xa một lát.

Có điều kể từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, các chỉ số sinh tồn của hắn vẫn rất ổn định. Theo các nói của bác sĩ theo dõi giường ICU của hắn thì, người này đúng là mạng rất lớn.

Các mảnh vỡ của vụ nổ không trực tiếp đâm vào tim, nhưng vẫn đâm thủng động mạch chủ.

Xuất huyết ồ ạt thế này, khiến cho toàn bộ tầm nhìn phẫu thuật đều bị máu che khuất.

“May mắn Ngô Hi Ngạn là bác sĩ mổ chính.” Lúc bác sĩ theo dõi giường ICU của hắn tới kiểm tra nhịn không được cảm thản với bọn họ.

Ông biết Tần Tịch là sinh viên trong trường, nói cũng khá thẳng thắn: “Dưới tình huống đó mà còn có thể nhanh chóng tìm được miệng vết thương, chuẩn xác cầm máu.... Đúng là trâu bò!”

Ông nói rồi giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là ngôi sao viện trưởng đặt nhiều hy vọng trong tương lai.”

Tần Tịch gật gật đầu.

Ánh mắt cô xuyên qua kính thủy tinh thật dày nhìn vào trong phòng bệnh ICU.

Lạc Phỉ an tĩnh nằm ở trên giường.

Bây giờ hắn hẳn là đang ngủ, Tần Tịch không nhìn rõ mặt hắn lắm.

Cô lại nhìn điện tâm đồ bên cạnh hắn, nói với bác sĩ ICU: “Cảm ơn thầy ạ.

“Khách sáo rồi, chức trách cả.” Bác sĩ kia nói: “Quan sát thêm hai ngày là có thể về phòng bệnh bình thường. Đến lúc đó mọi người có thể thăm hỏi, vừa mới trải qua phẫu thuật mổ lồng ngực, cẩn thận chút vẫn hơn.”

“Em biết.” Tần Tịch gật gật đầu.

Hôm nay một mình cô tới nhìn Lạc Phỉ.



Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt đều đi học.

Cố vấn thầy Ngụy Túc giúp cô xin nghỉ phép mấy ngày, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Anh ấy cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết là chuyện lớn.

Viện trưởng Thương học viện y học lâm sàng tự mình gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy trong khoảng thời gian này chăm sóc cho Tần Tịch nhiều hơn chút.

Tần Tịch lại nhìn qua cửa kính trong suốt nhìn chằm chằm Lạc Phỉ đang an tĩnh nằm trên giường một lát.

Cô xoay người bước ra ngoài phòng bệnh.

Cho nên cô không thấy được.

Sau khi cô rời đi vài giây, Lạc Phỉ mới rồi còn nhắm mắt nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Hắn cũng không có ngủ.

Phẫu thuật rất thành công, hắn biết rõ.

Cho nên trái tim trong lồng ngực mình, vẫn còn đang đập rất tốt.

Hắn, sống sót.

Tìm được đường sống trong chỗ chết.

Mặc dù là Lạc Phỉ cũng không thể ngoại lệ.

Vào lúc hắn mở to mắt phát hiện mình vẫn còn sống, loại vui sướng này, vừa mạnh mẽ lại rõ ràng.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tần Tịch càng lúc càng xa.

Ánh mắt Lạc Phỉ chậm rãi trở nên ảm đạm.

Hắn còn sống..

Nhưng lúc trước, Tần Tịch lại chết đi.

Bởi vì hắn may mắn, đúng không?

Lúc hắn bị thương, còn không hoàn toàn mất đi ý thức Xung quanh hắn có nhân viên y tế hàng đầu trong nước, không biết liệu lúc đó nguy hiểm có bị loại bỏ hoàn toàn hay không, nhưng những người này đã không lãng phí một giây nào, dùng tốc độ nhanh nhất sơ cứu cho hắn.

Mãi đến khi còi xe cứu thương bén nhọn vang lên bên tai, Lạc Phỉ thật ra vẫn còn chút ý thức.

Hắn có thể cảm nhận được chính mình bị nâng lên cáng.

Có mặt nạ dưỡng khí gắn lên mặt hắn.

Tần Tịch cũng lên xe cứu thương, cô ngồi bên cạnh mình, trên mặt toàn là kinh hoàng và lo lắng.

Lúc đó cách hắn gần nhất chính là Tần Tịch, cũng là cô là người đầu tiên sơ cứu cho hắn.

Lạc Phỉ biết Tần Tịch hận mình lắm.

Hắn cho rằng cho dù mình có chết ngay trước mặt cô, đối phương cũng không hề biến sắc.

Hắn thật sự không nghĩ tới, vậy mà Tần Tịch lại nhào lên.

Tuy là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhọt, lại không cẩu thả chút nào, tận hết khả năng muốn cứu hắn.

Khóe môi Lạc Phỉ, chậm rãi giơ lên.

Kỳ thật...... Hắn đoán được.

Tần Tịch chính là người như vậy mà.

Cô không thể nào bỏ mình mặc kệ.

Mặc dù là mình hao tổn tâm cơ, muốn cho đôi mặt trong trẻo sáng ngời đó nhiễm lên bóng tối.

Chỉ cần một tia sáng còn sót lại, Tần Tịch cũng không trơ mắt nhìn mình chết trước mặt cô.

Nhưng mà lúc trước, cũng cùng một tình huống không khác bao nhiêu.

Cô lại vĩnh viễn rời đi mình.

Lạc Phỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Ngực băng bó thật dày, cả người không có sức.

Chất lỏng lạnh như băng theo mu bàn tay từng chút truyền vào trong cơ thể hắn.

Hắn sai đến quá đáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương