Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 390:
Đây là đối thủ lớn nhất ngày xưa của anh ta.
Cũng là đối thủ có thể khơi dậy ý chí chiến đấu, làm cho anh ta muốn bùng nổ muốn chiến đấu một trận một mất một còn.
Lúc trước, chỉ cần nghe thấy giọng của Lạc Phỉ, cả người Tạ Liên Thành đã nâng cao cảnh giác, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng mà bây giờ, vẻ mặt anh ta vẫn cứ thong dong, cứ bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt.
Nhân viên phục vụ mở cửa.
Nhìn thấy Lạc Phỉ đứng lên từ trường kỷ khắc hoa văn, hứng thú nhìn về phía mình.
Tạ Liên Thành chậm rãi đi vào phòng, nghe thấy cánh cửa phía sau đóng lại.
Ánh mắt anh ta chậm rãi nhìn quanh phòng, phong cách phục cổ làm cho gian phòng có vẻ lịch sự tao nhã.
Anh ta nghe qua rất nhiều lời đồn về Lạc Phi.
Thời niên thiếu một trận thành danh, lấy thân phận con riêng lưu lạc bên ngoài không được Lạc gia thừa nhận ngang nhiên quay về Lạc gia.
Cuối cùng thành công khống chế được toàn bộ Lạc thị, là một thanh niên tuổi trẻ quyền lớn, là đối tượng người người sợ hãi.
Kể cả thành phố A, trong nhóm của Tạ Liên Thành có không ít người nhắc tới Lạc Phỉ là lại kính sợ.
Lạc Phỉ được xưng là Ma Vương.
Là người lãnh đạo của thế giới hắc ám.
Hắn chưa bao giờ đặt những quy tắc thế tục vào trong mắt, coi lễ pháp đạo đức như rác rưởi.
Nói dễ nghe thì, hắn kiệt ngạo không bị trói buộc.
Nói khó nghe thì, hắn vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Lạc Phỉ nhìn Tạ Liên Thành đi vào, cũng chẳng thèm chào hỏi với anh ta.
Hắn đi lại bên cái bàn, rót một ly vang đỏ cho đối phương và mình.
Sau đó Lạc Phỉ đẩy ly rượu tới trước mặt Tạ Liên Thành, lười biếng nói: “Uống chút không?”
Hắn nói rồi bưng chén rượu lên, nhẹ nhẹ nâng với đối phương.
Tạ Liên Thành cũng không chậm trễ.
Anh ta cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, từ lúc bước vào cứ không có thay đổi gì.
“Còn chuyện gì sao?” Tạ Liên Thành hỏi.
Anh ta nhận lời mời của Lạc Phỉ, nhưng lại giống như chuẩn bị đi ngay bây giờ.
Cũng không định nói nhiều với đối phương. Cũng không quan tâm vì sao đối phương lại hẹn gặp mặt với mình.
“Nếu tôi nói, tôi có thể bỏ qua cho Tạ thị.” Lạc Phỉ bưng ly rượu ngồi lại trên trường kỷ.
Dường như hắn ta say rồi, cứ thế nằm trên giường, sau đó nhấc tay nâng nâng ly với Tạ Liên Thành: “Anh tin không?”
“Tôi tin hay không, có khác nhau sao?” Tạ Liên Thành lãnh đạm cười.
Anh ta cũng ngồi xuống.
Mí mắt Tạ Liên Thành rũ xuống, che khuất tinh quang trong mắt anh ta.
Cho dù Lạc Phỉ có tò mò nhìn anh ta, anh ta cũng vô cùng bình tĩnh không gợn sóng.
Hoàn toàn không có giác ngộ mình là bại tướng của đối phương.
Lại là như vậy......
Ánh mắt Lạc Phỉ lập lòe.
Chính là như vậy nên hắn mới không thể nhấm nháp được sự vui vẻ một cách trọn vẹn khi thắng lợi.
Không có sự đau đớn và khóc lóc của đối thủ, cảm giác thắng lợi giảm đi rất nhiều.
“Tôi rất ngạc nhiên.” Lạc Phỉ nhìn Tạ Liên Thành: “Là điều gì đã khiến anh thay đổi?”
Hắn hỏi: “Thời gian hai năm, lại có thể khiến cho một thanh niên hăng hái khí phách trở thành dáng vẻ này.”
“Vậy à?” ánh mắt Tạ Liên Thành vẫn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí anh ta còn tự rót một ly rượu vang cho mình.
Tạ Liên Thành nâng ly rượu lên, híp mắt nhìn màu đỏ sậm trong ly thủy tinh trong suốt.
Vì sao nhỉ?
Anh ta cũng đâu biết đâu.
Chỉ là cảm thấy, không có hứng thú với bất cứ thứ gì thôi.
Thậm chí còn không thể hiểu nổi tại sao bản thân lúc trước lại cố chấp theo đuổi tiền tại danh lợi đến vậy.
Những thứ đó có lợi ích gì chứ?
Đến cả vui vẻ cũng chả thể mang lại.
“Tô Triệt nói với tôi.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Anh với Tô Nhiễm là thanh mai trúc mã.”
“Xem như vậy đi.” Tạ Liên Thành thuận miệng nói.
Bọn họ từng có thời gian vui vẻ là thanh mai trúc mã bên cạnh nhau.
Sau đó tất cả đều thay đổi.
“Sau đó các người đính hôn nhưng rất nhanh lại giải trừ hôn ước.” Lạc Phỉ lại nói.
“Đúng thế.” Tạ Liên Thành cũng không nghĩ giấu giếm những chuyện này trước người từng là đối thủ: “Không cần phải làm Tô Nhiễm lỡ dở.”
“Lỡ dở?” Lạc Phỉ nhướng mày.
Ánh mắt Tạ Liên Thành cuối cùng cũng có một tia phập phồng.
Anh ta cân nhắc lời nói và ý tứ của Lạc Phỉ.
Đối phương mở miệng đã nhanh chóng nhắc tới Tô Nhiễm.
Giống như..... rất quan tâm đến cô ấy.
Nghe nói bây giờ Tô Triệt đứng bên phía Lạc Phi.
Cho nên, Lạc Phỉ với Tô Nhiễm, bọn họ......
“Tôi với Tô Nhiễm, từ nhỏ đã biết nhau.” Tạ Liên Thành nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu.
Anh ta châm chước nói.
Đối với cô gái hoạt bát sáng sủa, dám yêu và dám hận, nhưng lại bị chính mình phụ lòng.
Anh ta luôn cảm thấy hơi áy náy.
Lạc Phỉ đẹp trai mạnh mẽ, Lạc gia cũng không thua gì Tạ gia.
Nếu hai người có ý, cuối cùng có thể ở bên nhau, thật ra cũng rất tốt.
Tạ Liên Thành nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Tạ gia và Tô gia là thế giao, tôi với Tô Triệt tuổi cũng xấp sỉ, Tô Nhiễm nhỏ hơn chúng tôi một chút. Nói là thanh mai trúc mã chi bằng nói tôi nhìn em ấy như em gái lớn lên đi.”
“Tôi với Tô Triệt chơi chung, đi đâu cũng sẽ mang Tô Nhiễm đi theo. Thời gian lâu dần, quan hệ tự nhiên cũng tốt lên. Trong đám con trai, em ấy thân nhất với anh trai mình, sau đó là tôi. Hơn nữa, hai nhà thỉnh thoảng nói giỡn với nhau, Tô Nhiễm lăn lội chung có khi nảy sinh tình cảm với tôi cũng nên. Có điều...”
Tạ Liên Thành lạnh nhạt cười cười, bình tĩnh nhìn Lạc Phỉ: “Nếu thực sự thích thì, sẽ không đến mức vừa đi đã đi ba năm, cũng không hề liên lạc với tôi một lần.”
“Phải không?” Lạc Phỉ chỉ sửng sốt vài giây thì hiểu ra.
Tạ Liên Thành đang hiểu lầm, thậm chí còn đẩy Tô Nhiễm cho mình.
Hắn cười như không cười nhìn Tạ Liên Thành: “Tô Nhiễm hiểu lầm, vậy còn anh?”
“Tôi?” Tạ Liên Thành cũng ngẩn ra.
Anh ta cười khổ: “Có lẽ cũng là hiểu lầm. Chỉ là vẫn câu nói cũ, nếu thực sự thích nhau, chúng tôi sớm đã hạ mình với nhau rồi. Không có tình cảm nào thực sự có thể khiến người ta nhẫn nhịn ba năm không gặp mặt.”
“Cho nên sau lần đính hôn này, tôi cảm thấy không nên làm lỡ dở Tô Nhiễm nữa, mới giải trừ hôn ước với cô ấy.”
Tạ Liên Thành tiếp túc nói: “Cô ấy chỉ là chưa quen thôi, sẽ nhanh thích ứng được, tương lai nhớ lại thậm chí sẽ cảm thấy vui mừng.”
“Cho nên...” Lạc Phỉ nghiền ngẫm nhìn Tạ Liên Thành: “Anh không yêu Tô Nhiễm?”
Ừ.”
“Vậy anh yêu ai đây?” Lạc Phỉ lại hỏi.
“Chuyện này, không liên quan đến cậu Lạc.” vẻ mặt Tạ Liên Thành lạnh xuống ngay.
Anh ta có thể chấp nhận đối phương vô lễ, chỉ cần không để đối phương hiểu lầm gì với Tô Nhiễm.
Nhưng không có nghĩa là, anh ta có thể chấp nhận Lạc Phỉ nghiên cứu tìm tòi tình cảm cá nhân của mình.
Biết mình với Tô Nhiễm không có gì, lẽ nào còn không đủ.
Tạ Liên Thành nheo nheo mắt lại, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn.
“Có phải là...” Lạc Phỉ đứng lên, bưng ly rượu chậm rãi đi về phía Tạ Liên Thành.
Hắn đứng trước mặt anh ta, cúi người, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ bên tai đối phương: “Tần, Tịch?”
Lạc Phỉ nhìn thấy rõ ràng, cơ thể Tạ Liên Thành đột nhiên cứng ngắc.
Vừa rồi thanh niên anh tuấn bình tĩnh, chơi trò siêu nhiên thoát tục, cái gì cũng không để trong lòng kia.
Nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Tay Tạ Liên Thành cầm ly thủy tinh dùng sức rất lớn.
Mu bàn tay đều trở nên hơi hơi trắng bệch.
Cái tên này đã rời khỏi anh ta hai năm rưỡi, đột nhiên bị người nhắc tới.
Vào lúc hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, được thốt ra từ một người đàn ông không quen biết Tần Tich.
Tạ Liên Thành chỉ cảm thấy trong đầu sông cuộn biển gầm, có thứ gì muốn phun trào thoát ra.
“Anh...” Giọng nói của anh ta cũng trở nên khô khốc.
Hầu kết của Tạ Liên Thành trượt lên trượt xuống.
Anh ta gian nan nuốt nước bọt, nửa ngày cũng không thốt ra được một từ hoàn chỉnh.
“Anh.... Anh đang nói gì?” qua một hồi lâu, cuối cùng anh ta mới tìm được giọng nói của mình về: “Tôi không hiểu ý anh cho lắm.”
“Phải không?” Lạc Phỉ nhếch nhếch khóe môi.
Trong ánh mắt đen nhánh của hắn hiện lên vẻ hứng thú, ngũ quan lạnh lùng cũng trở lên sinh động hơn.
Niềm vui chiến thắng hắn không tìm được từ trên người Tạ Liên Thành, hóa ra còn chưa có bay mất.
Hắn vẫn có thể bắt lấy.
“Cho nên cũng không phải cô ấy?”
Lạc Phỉ nhàn nhã xoay cái ly trong tay, nhìn Tạ Liên Thành cười cười.
Hắn giống như một con báo tuyết nhìn chằm chằm vào con mồi, làm sao có thể để cho con mồi đã bị thương, lộ ra một mặt mềm mại, thậm chí tản ra vị máu tươi bỏ chạy. “Hơn nữa, tôi cũng rất bội phục anh.” Lạc Phỉ đi dạo vài bước trong phòng.
“Gì cơ?” Sắc mặt Tạ Liên Thành còn khó coi hơn mới rồi nhiều.
Vẻ mặt anh ta tái nhợt, thậm chí còn hơi kinh hoàng.
Ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không thong dong như mới rồi.
Càng không dám đối diện với Lạc Phi.
“Một cô gái như vậy, sống chết không màng mà yêu anh.” Lạc Phỉ hỏi: “Anh không hề động tâm, lợi dụng xong là dứt khoát vứt bỏ.”
“Ngay cả tôi nhìn Tần Tịch làm những chuyện đó vì anh cũng nhịn không được rung động. Cho nên rất nhiều người nói tôi nhẫn tâm tuyệt tình, tàn nhẫn độc ác. So với Tạ thiếu thì, thôi còn thua xa lắm.”
Hắn nâng ly với Tạ Liên Thành, hài lòng nhìn nhau, vẻ mặt của đối phương đột ngột thay đổi.
Cũng là đối thủ có thể khơi dậy ý chí chiến đấu, làm cho anh ta muốn bùng nổ muốn chiến đấu một trận một mất một còn.
Lúc trước, chỉ cần nghe thấy giọng của Lạc Phỉ, cả người Tạ Liên Thành đã nâng cao cảnh giác, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng mà bây giờ, vẻ mặt anh ta vẫn cứ thong dong, cứ bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt.
Nhân viên phục vụ mở cửa.
Nhìn thấy Lạc Phỉ đứng lên từ trường kỷ khắc hoa văn, hứng thú nhìn về phía mình.
Tạ Liên Thành chậm rãi đi vào phòng, nghe thấy cánh cửa phía sau đóng lại.
Ánh mắt anh ta chậm rãi nhìn quanh phòng, phong cách phục cổ làm cho gian phòng có vẻ lịch sự tao nhã.
Anh ta nghe qua rất nhiều lời đồn về Lạc Phi.
Thời niên thiếu một trận thành danh, lấy thân phận con riêng lưu lạc bên ngoài không được Lạc gia thừa nhận ngang nhiên quay về Lạc gia.
Cuối cùng thành công khống chế được toàn bộ Lạc thị, là một thanh niên tuổi trẻ quyền lớn, là đối tượng người người sợ hãi.
Kể cả thành phố A, trong nhóm của Tạ Liên Thành có không ít người nhắc tới Lạc Phỉ là lại kính sợ.
Lạc Phỉ được xưng là Ma Vương.
Là người lãnh đạo của thế giới hắc ám.
Hắn chưa bao giờ đặt những quy tắc thế tục vào trong mắt, coi lễ pháp đạo đức như rác rưởi.
Nói dễ nghe thì, hắn kiệt ngạo không bị trói buộc.
Nói khó nghe thì, hắn vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Lạc Phỉ nhìn Tạ Liên Thành đi vào, cũng chẳng thèm chào hỏi với anh ta.
Hắn đi lại bên cái bàn, rót một ly vang đỏ cho đối phương và mình.
Sau đó Lạc Phỉ đẩy ly rượu tới trước mặt Tạ Liên Thành, lười biếng nói: “Uống chút không?”
Hắn nói rồi bưng chén rượu lên, nhẹ nhẹ nâng với đối phương.
Tạ Liên Thành cũng không chậm trễ.
Anh ta cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, từ lúc bước vào cứ không có thay đổi gì.
“Còn chuyện gì sao?” Tạ Liên Thành hỏi.
Anh ta nhận lời mời của Lạc Phỉ, nhưng lại giống như chuẩn bị đi ngay bây giờ.
Cũng không định nói nhiều với đối phương. Cũng không quan tâm vì sao đối phương lại hẹn gặp mặt với mình.
“Nếu tôi nói, tôi có thể bỏ qua cho Tạ thị.” Lạc Phỉ bưng ly rượu ngồi lại trên trường kỷ.
Dường như hắn ta say rồi, cứ thế nằm trên giường, sau đó nhấc tay nâng nâng ly với Tạ Liên Thành: “Anh tin không?”
“Tôi tin hay không, có khác nhau sao?” Tạ Liên Thành lãnh đạm cười.
Anh ta cũng ngồi xuống.
Mí mắt Tạ Liên Thành rũ xuống, che khuất tinh quang trong mắt anh ta.
Cho dù Lạc Phỉ có tò mò nhìn anh ta, anh ta cũng vô cùng bình tĩnh không gợn sóng.
Hoàn toàn không có giác ngộ mình là bại tướng của đối phương.
Lại là như vậy......
Ánh mắt Lạc Phỉ lập lòe.
Chính là như vậy nên hắn mới không thể nhấm nháp được sự vui vẻ một cách trọn vẹn khi thắng lợi.
Không có sự đau đớn và khóc lóc của đối thủ, cảm giác thắng lợi giảm đi rất nhiều.
“Tôi rất ngạc nhiên.” Lạc Phỉ nhìn Tạ Liên Thành: “Là điều gì đã khiến anh thay đổi?”
Hắn hỏi: “Thời gian hai năm, lại có thể khiến cho một thanh niên hăng hái khí phách trở thành dáng vẻ này.”
“Vậy à?” ánh mắt Tạ Liên Thành vẫn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí anh ta còn tự rót một ly rượu vang cho mình.
Tạ Liên Thành nâng ly rượu lên, híp mắt nhìn màu đỏ sậm trong ly thủy tinh trong suốt.
Vì sao nhỉ?
Anh ta cũng đâu biết đâu.
Chỉ là cảm thấy, không có hứng thú với bất cứ thứ gì thôi.
Thậm chí còn không thể hiểu nổi tại sao bản thân lúc trước lại cố chấp theo đuổi tiền tại danh lợi đến vậy.
Những thứ đó có lợi ích gì chứ?
Đến cả vui vẻ cũng chả thể mang lại.
“Tô Triệt nói với tôi.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Anh với Tô Nhiễm là thanh mai trúc mã.”
“Xem như vậy đi.” Tạ Liên Thành thuận miệng nói.
Bọn họ từng có thời gian vui vẻ là thanh mai trúc mã bên cạnh nhau.
Sau đó tất cả đều thay đổi.
“Sau đó các người đính hôn nhưng rất nhanh lại giải trừ hôn ước.” Lạc Phỉ lại nói.
“Đúng thế.” Tạ Liên Thành cũng không nghĩ giấu giếm những chuyện này trước người từng là đối thủ: “Không cần phải làm Tô Nhiễm lỡ dở.”
“Lỡ dở?” Lạc Phỉ nhướng mày.
Ánh mắt Tạ Liên Thành cuối cùng cũng có một tia phập phồng.
Anh ta cân nhắc lời nói và ý tứ của Lạc Phỉ.
Đối phương mở miệng đã nhanh chóng nhắc tới Tô Nhiễm.
Giống như..... rất quan tâm đến cô ấy.
Nghe nói bây giờ Tô Triệt đứng bên phía Lạc Phi.
Cho nên, Lạc Phỉ với Tô Nhiễm, bọn họ......
“Tôi với Tô Nhiễm, từ nhỏ đã biết nhau.” Tạ Liên Thành nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu.
Anh ta châm chước nói.
Đối với cô gái hoạt bát sáng sủa, dám yêu và dám hận, nhưng lại bị chính mình phụ lòng.
Anh ta luôn cảm thấy hơi áy náy.
Lạc Phỉ đẹp trai mạnh mẽ, Lạc gia cũng không thua gì Tạ gia.
Nếu hai người có ý, cuối cùng có thể ở bên nhau, thật ra cũng rất tốt.
Tạ Liên Thành nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Tạ gia và Tô gia là thế giao, tôi với Tô Triệt tuổi cũng xấp sỉ, Tô Nhiễm nhỏ hơn chúng tôi một chút. Nói là thanh mai trúc mã chi bằng nói tôi nhìn em ấy như em gái lớn lên đi.”
“Tôi với Tô Triệt chơi chung, đi đâu cũng sẽ mang Tô Nhiễm đi theo. Thời gian lâu dần, quan hệ tự nhiên cũng tốt lên. Trong đám con trai, em ấy thân nhất với anh trai mình, sau đó là tôi. Hơn nữa, hai nhà thỉnh thoảng nói giỡn với nhau, Tô Nhiễm lăn lội chung có khi nảy sinh tình cảm với tôi cũng nên. Có điều...”
Tạ Liên Thành lạnh nhạt cười cười, bình tĩnh nhìn Lạc Phỉ: “Nếu thực sự thích thì, sẽ không đến mức vừa đi đã đi ba năm, cũng không hề liên lạc với tôi một lần.”
“Phải không?” Lạc Phỉ chỉ sửng sốt vài giây thì hiểu ra.
Tạ Liên Thành đang hiểu lầm, thậm chí còn đẩy Tô Nhiễm cho mình.
Hắn cười như không cười nhìn Tạ Liên Thành: “Tô Nhiễm hiểu lầm, vậy còn anh?”
“Tôi?” Tạ Liên Thành cũng ngẩn ra.
Anh ta cười khổ: “Có lẽ cũng là hiểu lầm. Chỉ là vẫn câu nói cũ, nếu thực sự thích nhau, chúng tôi sớm đã hạ mình với nhau rồi. Không có tình cảm nào thực sự có thể khiến người ta nhẫn nhịn ba năm không gặp mặt.”
“Cho nên sau lần đính hôn này, tôi cảm thấy không nên làm lỡ dở Tô Nhiễm nữa, mới giải trừ hôn ước với cô ấy.”
Tạ Liên Thành tiếp túc nói: “Cô ấy chỉ là chưa quen thôi, sẽ nhanh thích ứng được, tương lai nhớ lại thậm chí sẽ cảm thấy vui mừng.”
“Cho nên...” Lạc Phỉ nghiền ngẫm nhìn Tạ Liên Thành: “Anh không yêu Tô Nhiễm?”
Ừ.”
“Vậy anh yêu ai đây?” Lạc Phỉ lại hỏi.
“Chuyện này, không liên quan đến cậu Lạc.” vẻ mặt Tạ Liên Thành lạnh xuống ngay.
Anh ta có thể chấp nhận đối phương vô lễ, chỉ cần không để đối phương hiểu lầm gì với Tô Nhiễm.
Nhưng không có nghĩa là, anh ta có thể chấp nhận Lạc Phỉ nghiên cứu tìm tòi tình cảm cá nhân của mình.
Biết mình với Tô Nhiễm không có gì, lẽ nào còn không đủ.
Tạ Liên Thành nheo nheo mắt lại, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn.
“Có phải là...” Lạc Phỉ đứng lên, bưng ly rượu chậm rãi đi về phía Tạ Liên Thành.
Hắn đứng trước mặt anh ta, cúi người, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ bên tai đối phương: “Tần, Tịch?”
Lạc Phỉ nhìn thấy rõ ràng, cơ thể Tạ Liên Thành đột nhiên cứng ngắc.
Vừa rồi thanh niên anh tuấn bình tĩnh, chơi trò siêu nhiên thoát tục, cái gì cũng không để trong lòng kia.
Nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Tay Tạ Liên Thành cầm ly thủy tinh dùng sức rất lớn.
Mu bàn tay đều trở nên hơi hơi trắng bệch.
Cái tên này đã rời khỏi anh ta hai năm rưỡi, đột nhiên bị người nhắc tới.
Vào lúc hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, được thốt ra từ một người đàn ông không quen biết Tần Tich.
Tạ Liên Thành chỉ cảm thấy trong đầu sông cuộn biển gầm, có thứ gì muốn phun trào thoát ra.
“Anh...” Giọng nói của anh ta cũng trở nên khô khốc.
Hầu kết của Tạ Liên Thành trượt lên trượt xuống.
Anh ta gian nan nuốt nước bọt, nửa ngày cũng không thốt ra được một từ hoàn chỉnh.
“Anh.... Anh đang nói gì?” qua một hồi lâu, cuối cùng anh ta mới tìm được giọng nói của mình về: “Tôi không hiểu ý anh cho lắm.”
“Phải không?” Lạc Phỉ nhếch nhếch khóe môi.
Trong ánh mắt đen nhánh của hắn hiện lên vẻ hứng thú, ngũ quan lạnh lùng cũng trở lên sinh động hơn.
Niềm vui chiến thắng hắn không tìm được từ trên người Tạ Liên Thành, hóa ra còn chưa có bay mất.
Hắn vẫn có thể bắt lấy.
“Cho nên cũng không phải cô ấy?”
Lạc Phỉ nhàn nhã xoay cái ly trong tay, nhìn Tạ Liên Thành cười cười.
Hắn giống như một con báo tuyết nhìn chằm chằm vào con mồi, làm sao có thể để cho con mồi đã bị thương, lộ ra một mặt mềm mại, thậm chí tản ra vị máu tươi bỏ chạy. “Hơn nữa, tôi cũng rất bội phục anh.” Lạc Phỉ đi dạo vài bước trong phòng.
“Gì cơ?” Sắc mặt Tạ Liên Thành còn khó coi hơn mới rồi nhiều.
Vẻ mặt anh ta tái nhợt, thậm chí còn hơi kinh hoàng.
Ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không thong dong như mới rồi.
Càng không dám đối diện với Lạc Phi.
“Một cô gái như vậy, sống chết không màng mà yêu anh.” Lạc Phỉ hỏi: “Anh không hề động tâm, lợi dụng xong là dứt khoát vứt bỏ.”
“Ngay cả tôi nhìn Tần Tịch làm những chuyện đó vì anh cũng nhịn không được rung động. Cho nên rất nhiều người nói tôi nhẫn tâm tuyệt tình, tàn nhẫn độc ác. So với Tạ thiếu thì, thôi còn thua xa lắm.”
Hắn nâng ly với Tạ Liên Thành, hài lòng nhìn nhau, vẻ mặt của đối phương đột ngột thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook