Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 383:
Đêm đó Tần Tịch đã thực sư mơ một giấc mơ đẹp.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy tuy là không nhớ rõ trong mộng xảy ra chuyện gì nhưng cô nhớ rõ cảm giác này.
Ngay cả khi đánh răng, khóe môi cũng nhịn không được nhếch lên.
Có lẽ là kẹo tối hôm qua ăn quá ngọt ngào, đến bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt.
Theo thường lệ, cô với Đường Lăng tới sân thể dục chạy bộ.
Thời tiết dần dần ấm lên, hừng đông đến cũng ngày càng sớm hơn.
Sinh viên tới chạy bộ buổi sáng nhiều thêm không ít.
Chạy bộ xong còn thuận đường mua bữa sáng về cho Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ nữa.
Buổi sáng kín tiết, nhìn qua thì cũng không khác gì những ngày trước đó.
Lúc giữa trưa ăn cơm, đài phát thanh trường bắt đầu phát thông báo.
Mở màn giống như bao lần là một đoạn nhạc nhẹ nhàng vui vẻ.
“Aiz...” Âu Dương Nguyệt cầm cái muỗng chớp chớp mắt với Tần Tịch: “Tớ hơi nhớ mong đàn chị Nghiêm Tử Khâm phát loa xin lỗi đấy.”
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, không nói chuyện.
“Nghe đâu mụ ta nghỉ học nửa năm đấy.” Âu Dương Nguyệt lại nói: “Thế cục của Nghiêm gia ngày càng khó vững, ba tớ nói cũng sắp lung lay rồi, cũng không biết có thể trụ nổi nữa không đây.”
Cô ấy uống thêm hai ngụm canh, lại nói: “Tớ bây giờ ấy à, đúng là rất tin vào lời Tiểu Tịch nói lúc trước. Nên dựa vào cố gắng của bản thân mà tranh thủ, sao phải đi đường ngang ngõ tắt làm gì?”
“Nghiêm Tử Khâm cũng xem như người sinh ra ở vạch đích đi, bạch phú mỹ đó, cao hơn một bậc so với chúng ta. Cả nhà bình yên trôi qua mấy năm cùng nhau không tốt à? Rõ ràng cũng đâu cần cạnh tranh kịch liệt đến mức đó.”
“Người với người không giống nhau.” Đường Lăng nhàn nhạt nói: “Có lẽ cậu cảm thấy chả sao cả nhưng có người lại cảm thấy không chịu được.”
Cô ấy đúng lúc kẹp một đũa đồ ăn lên: “Giống như rau thơm, có người xem là món ngon mỹ vị, có người thì chỉ cần nhìn thấy một cọng lá thôi là đã không chịu được.”
“Cũng phải.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, “Lăng tử nói rất có lý.”
Bài hát mở màn kết thúc, giọng nói dễ nghe của nhân viên phát thanh vang lên.
“Tiếp theo xin thông báo một vài tin tức trong trường học.”
Đây cũng là một trong những tác dụng của đài phát thanh của đại học A vào buổi trưa.
Trường học nếu xảy ra chuyện gì tương đối lớn, sẽ dùng đài phát thanh trong trường để thông báo tới tất cả các bạn học.
Phát thanh viên đọc hai tin về các bạn sinh viên học viện máy tính đại học A đạt được giải nhất trong cuộc thi trí tuệ nhân tạo vừa mới kết thúc không lâu.
Sau đó là một nhóm tiến sĩ học viện Vật liệu đã đạt được tiến bộ đột phá trong việc nghiên cứu và phát triển các vật liệu mới, những bài luận văn liên quan đang được phát hành trên những tập san quốc tế.
Sau đó nữa....
“Chúc mừng những sinh viên năm 2 học viện y học lâm sàng Tần Tịch, Đường Lăng, Âu Dương Nguyệt của trường chúng ta. Các bạn đã trổ hết tài năng trong đợt tuyển chọn sinh viên đại học tại các trường y trong cả nước và nhận được thư mời từ ban tổ chức hội nghị thường niên diễn đàn các bác sĩ trẻ cả nước, là nhóm sinh viên khoa chính quy trong cả nước được mời tham dự học thuật cấp quốc gia.”
“A a a!” Âu Dương Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Cô ấy bắt lấy tay Tần Tịch, đến cả cơm cũng không rảnh mà ăn: “Là bọn mình! Tiểu Tịch! Có phải là bọn mình không?!”
Tuy là tối qua Tần Tịch đã nhắc qua chuyện này một lần rồi, nhưng mà chính thức nhận được thư mời, Âu Dương Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng kích động!
“Ừ.” Tần Tịch mỉm cười gật gật đầu.
Nhưng cô lại nhanh chóng nhíu mày.
Là cô nghe lầm sao?
Mới rồi nhân viên phát thanh đọc tin tức khá là giản lược.
Hình như cô không nghe thấy tên Kiều Sơ Hạ.
“A a a a!” Âu Dương Nguyệt bộc lộ sự hưng phấn ra bên ngoài: “Đúng là bọn mình thật! Không uống công chúng ta hy sinh một kỳ nghỉ đông, còn biết bao nhiêu ngày cuối tuần.... tớ vui phát điên rồi! Không được, tớ phải đi gọi điện cho ba mẹ tới mới được.”
Cô ấy cầm di động nhảy phắt ra khỏi nhà ăn.
Đường Lăng vẫn cứ bình tĩnh ăn cơm.
Tần Tịch duỗi tay nắm lấy tay Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu đừng lo lắng, chắc là bạn học đọc thiếu, đề tài là nhóm chúng ta cùng làm, chắc chắn sẽ cùng nhau nhận được thư mời.”
“Không có tớ.” Đột nhiên Kiều Sơ Hạ nhếch nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cười cười.
“Hả?” Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô bỗng nhiên đứng lên: “Tớ đi hỏi cô Hạ.”
“Không cần đâu Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ cầm cái muỗng, vô thức chọc chọc chén cơm, “Đã có người giúp tớ xác nhận rồi.”
Cô ấy nhún nhún vai, trên mặt vẫn nở nụ cười, cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
“Chắc chắn không có tớ.” Kiều Sơ Hạ nói: “Thư mời chỉ viết tên các cậu, ban tổ chức hội nghị cũng xác nhận qua chỉ có ba người, bởi vì các cậu mới có luận văn, mới có thành quả. Tớ đi làm gì chứ?”
Cô ấy có chút tự giễu cười khẽ một tiếng.
“Tớ no rồi.” Sắc mặt Kiều Sơ Hạ tái nhợt, đứng dậy bưng khay đồ ăn còn chưa ăn được hai miếng lên: “Tớ về trước đây.”
Lúc cô ấy bưng khay đồ ăn đi đúng lúc Âu Dương Nguyệt nói chuyện điện thoại xong quay về lại.
“Hạ Hạ sao thế?” Lúc hai người đi ngang qua nhau, Kiều Sơ Hạ lại làm lơ mình mà đi thẳng.
Âu Dương Nguyệt mờ mịt quay đầu lại: “Sao trông cậu ấy có vẻ không vui gì vậy?”
“Hạ Hạ nói....” Tần Tịch nhíu mày, cảm thấy cứ không hiểu nổi: “Lần này ban tổ chức không mời cậu ấy, chỉ có ba người chúng ta thôi. Nhưng mà không nên như vậy mới phải.”
Lúc viện trưởng Thương nói cho cô, cũng nói là nhóm đề tài mà.
Tần Tịch còn cố ý hỏi Ngô Hi Ngạn, đối phương cũng nói, là nhóm đăng ký, mời cũng sẽ là mời nhóm.
“Tớ đi hỏi một chút.”
Tần Tịch nói xong cũng bưng khay đồ ăn đi về phía cửa nhà ăn.
“Các cậu ấy làm sao thế?” Âu Dương Nguyệt lại càng mờ mịt hơn.
Cô ấy nhìn Tần Tịch đi khỏi, quay đầu hỏi Đường Lăng: “Tiểu Tịch đi hỏi gì cơ?”
Đường Lăng lắc đầu.
“Ăn cơm đi.” Cô ấy nhẹ gõ gõ bàn, “Đừng lo lắng”
“Tớ có thể không lo lắng sao?” Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm ngồi xuống đối diện cô ấy.
“Nhưng mà sao lại không có Hạ Hạ chứ? Có phải người ta lầm rồi không?” Cô ấy nói: “Tuy là vừa rồi không nghe được tên cậu ấy nhưng mà có khi họ đọc sót thôi. Bọn mình là một nhóm chỉnh thể, ban tổ chức sẽ chẳng nhàm chán đến mức tách bọn mình ra chứ.”
Lúc Tần Tịch chạy tới phòng thí nghiệm, Ngô Hi Ngạn vừa vặn ăn cơm trưa xong.
Khai giảng xong, phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong cũng theo đó mà tấp nập trở lại.
“Tịch!” Đàn chị Lương Thu Thu rất thân thiết với Tần Tịch thấy cô tới thì nhào tới: “Chị nghe hết rồi nha! Em giỏi thật đấy!”
Lương Thu Thu cười hí hí: “Chẳng qua cũng không có gì bất ngờ, vốn dĩ em rất giỏi rồi! Đến cả đàn anh cũng còn khen em tiền đồ vô lượng mà....”
Cô ấy chớp chớp mắt với Tần Tịch, trên mặt viết rõ sự chọc ghẹo “Cảm ơn đàn chị Thu Thu.”
“Tới tìm đàn anh Ngô à?” Lương Thu Thu đi cùng cô tới văn phòng Ngô Hi Ngạn: “Aiz đây là gấp không chờ nổi muốn chia sẻ niềm vui đấy à?”
Lúc các cô nói chuyện thì đã đi tới cửa, chị ấy duỗi tay đẩy Tần Tịch một cái, cười khanh khách chạy về một đầu khác của hành lang: “Chị hiểu chị hiểu! Không thể làm bóng đèn được.”
Tần Tịch: “….”
“Tần Tịch?” Ngô Hi Ngạn nghe được tiếng động, xoay người nhìn lại.
Trên mặt anh còn nở nụ cười, hai mắt thâm thúy cũng nổi lên ý cười nhàn nhạt: “Chúc mừng các em.”
Ngô Hi Ngạn đứng lên đi về phía Tần Tịch.
Anh giơ tay xoa xoa đầu Tần Tịch: “Anh biết em có thể mà.”
“Cảm ơn đàn anh.” Mặt Tần Tịch đỏ lên.
Cô nhớ rõ mục đích mình tới đây: “Nhưng mà có chuyện muốn nhờ đàn anh giúp ạ.”
“Là về bạn học Kiều Sơ Hạ sao?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
Mày đẹp của cô nhíu lại: “Em cảm thấy lạ ghê ấy, lúc bọn em đăng ký là lấy danh nghĩa nhóm đề tài mà, tuy là lúc nộp báo cáo với luận văn thì chỉ có em, Đường Lăng, Âu Dương Nguyệt. Nhưng vẫn dùng danh nghĩa nhóm nộp lên mà.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh ngồi lại chỗ cũ, lấy di động ra: “Anh hỏi một chút xem sao.”
Anh đã sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi, từ lúc học chính quy đã bắt đầu có tiếng là thiên tài.
Tuy rằng còn trẻ, nhưng ở trong giới y học cũng coi như là có chút danh tiếng. Mấy năm nay nhận được lời mời tham dự hội nghị học thuật không biết bao nhiêu cho kể.
Ngô Hi Ngạn nhanh chóng tìm được thành viên ban tổ chức hội nghị mà mình quen biết.
Anh tóm tắt đơn giản rõ ràng nội dung vấn đề của mình, bên kia cũng sẵn sàng giúp đỡ tìm hiểu một chút.
Dù sao mấy người Tần Tịch bây giờ cũng chỉ là sinh viên hệ chính quy, cũng chỉ là một chuyện nhỏ với ban tổ chức bên kia mà thôi.
“Đừng lo lắng.” Ngô Hi Ngạn nhìn Tần Tịch đứng bên người mình mặt mày vẫn luôn cau có.
Anh duỗi tay nắm lấy tay đối phương.
“Sẽ nhanh có câu trả lời thôi.”
“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Tần Tiểu Tịch.” Ngô Hi Ngạn lại nhìn cô: “Lát nữa đưa thông tin chứng minh nhân dân của các em cho anh, đặt vé máy bay chung với nhau.”
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Tuy vẫn lo lắng cho Kiều Sơ Hạ nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện có thể cùng đi tham dự hội nghị cao cấp nhất trong nước cho sinh viên y với Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch vẫn nhịn không được có chút kích động.
Tuy rằng cô vẫn còn cách Ngô Hi Ngạn hơi xa nhưng cô sẽ luôn đuổi theo anh.
Bọn họ chờ chưa lâu, bên kia đã gọi điện thoại cho Ngô Hi Ngạn.
“Vâng.... Tôi biết rồi... Vâng.... Cảm ơn.”
Tần Tịch không nghe được người bên kia điện thoại nói gì.
Ngô Hi Ngạn cúp máy.
“Ban tổ chức vốn là phát thư mời cho nhóm đề tài, là có người đứng ra phản đối, bỏ tên bạn học Kiều Sơ Hạ loại ra khỏi danh sách.”
Anh cũng nhận ra chỗ không đúng.
“Hội nghị cấp bậc như vậy, năm nay mời sinh viên hệ chính quy và nghiên cứu sinh vốn là muốn khuyến khích ngày có càng nhiều người trẻ tham gia vào nghiên cứu khoa học. Theo lý thuyết, hẳn sẽ không xảy ra chuyện này mới phải.”
Bọn họ không nên rối rắm ở danh sách mời sinh viên tham dự mới phải.
Dù sao thì mời thêm một Kiều Sơ Hạ, nói khó nghe chút thì, có ảnh hưởng cái gì đâu.
Tần Tịch nheo mắt lại, vẻ mặt từ từ lạnh xuống.
Nhớ đến những lời Kiều Sơ Hạ mới vừa nói, cho nên rốt cuộc là ai muốn làm như vậy?
Lại là ai, nhằm vào Kiều Sơ Hạ như vậy....
Hoặc là nói, thật ra bọn họ đang nhằm vào, chính cô?!
“Em muốn điều tra rõ?” Ngô Hi Ngạn nhìn vẻ mặt Tần Tịch ngàng càng trở nên nghiêm trọng.
“Đúng!” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lại nghĩ đến những hành động khác thường trong khoảng thời gian này của Kiều Sơ Hạ.
Còn có vừa rồi ở nhà ăn, hình như cô ấy sớm đã biết chuyện này rồi.
Trực giác nói cho Tần Tịch biết, cần phải điều tra làm rõ chuyện này.
“Tần Tiểu Tịch.” Tay Ngô Hi Ngạn nắm lấy tay cô đột nhiên dùng sức. Cơ thể Tần Tịch bị kéo vào cái ôm của anh.
Trước khi cô phản ứng lại thì đã,...... ngã ngồi trên đùi đàn anh Ngô?
Tay Ngô Hi Ngạn thuận theo vòng lên eo cô.
Tay trái anh nâng lên, mơn trớn mày Tần Tịch: “Đừng nhíu mày”
Anh nói.
“Em chỉ là hơi lo lắng Hạ Hạ...”
“Anh biết.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Anh sẽ cho người điều tra.”
Anh nói: “Đừng lo lắng, rồi sẽ biết rõ ràng thôi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch ngồi trên đùi anh, ngược lại cao hơn anh một chút.
Cô cúi đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, nhịn không được mím môi hơi mỉm cười.
Tần Tịch giơ tay, vòng qua vai đối phương.
Cô dựa cả người lên vai anh, giống như đang làm nũng, cọ cọ cắm Ngô Hi Ngạn.
Bọn họ cứ lẳng lặng rúc vào nhau như vậy.
Sau giờ ngọ, hình như đến thời gian cũng trở nên lười biếng.
Có lẽ là biết Tần Tịch vở văn phòng, mấy sinh viên trong phòng thí nghiệm ăn ý không ai tới quầy rầy bọn họ.
Lúc thầy Chiêm Hoa Phong tới, hai người vẫn còn giữ tư thế mập mờ như này.
Bọn họ giống như ai cũng không lỡ đứng lên trước.
Chờ nghe được tiếng bước chân của thầy Chiêm, Tần Tịch nhảy dựng lên cũng đã không kịp rồi.
“Hi Ngạn à... Ừ.... Khụ khụ...” Thầy Chiêm Hoa Phong đứng ở cửa.
Buồn cười nhìn Tần Tịch giống như con thỏ nhỏ, mặt căng đến đỏ bừng, nhảy vọt đứng bật dậy.
“Không sao không sao hết.” Ông xua xua tay, vẻ mặt ra chiều không sao cả: “Thầy nói mấy câu rồi đi thôi.”
“Hi Ngạn, số liệu thí nghiệm chỗ em có toàn bộ phải không?”
“Dạ,” Lúc Ngô Hi Ngạn ở phòng thí nghiệm, khuôn mặt luôn nghiêm túc lúc này lại đỏ lên.
Anh cũng ho nhẹ hai tiếng, sau đó gật gật đầu: “Có ạ.”
“Chỗ của thầy...” Chiêm Hoa Phong đưa một cái USB nhỏ qua, “Có toàn bộ tư liệu của thí nghiệm, bao gồm cả giai đoạn chuẩn bị trước đó. Em biết đề tài này là liên hợp đề tài, thầy với giáo sư Lý đại học để đô mỗi người phụ trách một nửa.”
“Vâng.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu, “Lúc trước em ở phòng thí nghiệm của giáo sư Lý làm việc một năm rưỡi, bên kia xong em mới về.”
“Cho nên bây giờ, tất cả các số liệu và tư liệu em đều có cả.” Chiêm Hoa Phong mỉm cười nhìn anh: “Em phải bảo quản kỹ.”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Tần Tịch tò mò nhìn hai người.
Giờ cô mới biết, thì ra đây là đề tài liên hợp.
Ngay cả thầy Chiêm Hoa Phong trâu bò như thế mà cũng chỉ gánh vác được một nửa thôi sao?
“Lần này kết quả nghiên cứu nếu đúng như chúng ta dự đoán trước, có thể sẽ đưa lĩnh vực cấy ghép nội tạng bây giờ lên một tầm cao mới.”
Chiêm Hoa Phong đẩy đẩy mắt kính: “Lần này mở họp, em đem tư liệu qua đó đi, giáo sư Lý với giáo sư Trương cũng đi, đúng lúc chúng ta có thể thảo luận kỹ càng.”
“Vâng.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
“Được rồi.” Chiêm Hoa Phong cười nhìn Tần Tịch: “Thầy nói xong rồi, thời gian nghỉ ngơi, các em có thể tiếp tục.”
Tần Tịch: “...... Thầy, thầy Chiêm!”
Mặt cô vốn dĩ đã dần dần hạ nhiệt, giờ lại đột nhiên đỏ bừng.
Thầy cô giáo bây giờ, đều cởi mở như vậy sao?
Buổi sáng lúc tỉnh dậy tuy là không nhớ rõ trong mộng xảy ra chuyện gì nhưng cô nhớ rõ cảm giác này.
Ngay cả khi đánh răng, khóe môi cũng nhịn không được nhếch lên.
Có lẽ là kẹo tối hôm qua ăn quá ngọt ngào, đến bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt.
Theo thường lệ, cô với Đường Lăng tới sân thể dục chạy bộ.
Thời tiết dần dần ấm lên, hừng đông đến cũng ngày càng sớm hơn.
Sinh viên tới chạy bộ buổi sáng nhiều thêm không ít.
Chạy bộ xong còn thuận đường mua bữa sáng về cho Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ nữa.
Buổi sáng kín tiết, nhìn qua thì cũng không khác gì những ngày trước đó.
Lúc giữa trưa ăn cơm, đài phát thanh trường bắt đầu phát thông báo.
Mở màn giống như bao lần là một đoạn nhạc nhẹ nhàng vui vẻ.
“Aiz...” Âu Dương Nguyệt cầm cái muỗng chớp chớp mắt với Tần Tịch: “Tớ hơi nhớ mong đàn chị Nghiêm Tử Khâm phát loa xin lỗi đấy.”
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, không nói chuyện.
“Nghe đâu mụ ta nghỉ học nửa năm đấy.” Âu Dương Nguyệt lại nói: “Thế cục của Nghiêm gia ngày càng khó vững, ba tớ nói cũng sắp lung lay rồi, cũng không biết có thể trụ nổi nữa không đây.”
Cô ấy uống thêm hai ngụm canh, lại nói: “Tớ bây giờ ấy à, đúng là rất tin vào lời Tiểu Tịch nói lúc trước. Nên dựa vào cố gắng của bản thân mà tranh thủ, sao phải đi đường ngang ngõ tắt làm gì?”
“Nghiêm Tử Khâm cũng xem như người sinh ra ở vạch đích đi, bạch phú mỹ đó, cao hơn một bậc so với chúng ta. Cả nhà bình yên trôi qua mấy năm cùng nhau không tốt à? Rõ ràng cũng đâu cần cạnh tranh kịch liệt đến mức đó.”
“Người với người không giống nhau.” Đường Lăng nhàn nhạt nói: “Có lẽ cậu cảm thấy chả sao cả nhưng có người lại cảm thấy không chịu được.”
Cô ấy đúng lúc kẹp một đũa đồ ăn lên: “Giống như rau thơm, có người xem là món ngon mỹ vị, có người thì chỉ cần nhìn thấy một cọng lá thôi là đã không chịu được.”
“Cũng phải.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, “Lăng tử nói rất có lý.”
Bài hát mở màn kết thúc, giọng nói dễ nghe của nhân viên phát thanh vang lên.
“Tiếp theo xin thông báo một vài tin tức trong trường học.”
Đây cũng là một trong những tác dụng của đài phát thanh của đại học A vào buổi trưa.
Trường học nếu xảy ra chuyện gì tương đối lớn, sẽ dùng đài phát thanh trong trường để thông báo tới tất cả các bạn học.
Phát thanh viên đọc hai tin về các bạn sinh viên học viện máy tính đại học A đạt được giải nhất trong cuộc thi trí tuệ nhân tạo vừa mới kết thúc không lâu.
Sau đó là một nhóm tiến sĩ học viện Vật liệu đã đạt được tiến bộ đột phá trong việc nghiên cứu và phát triển các vật liệu mới, những bài luận văn liên quan đang được phát hành trên những tập san quốc tế.
Sau đó nữa....
“Chúc mừng những sinh viên năm 2 học viện y học lâm sàng Tần Tịch, Đường Lăng, Âu Dương Nguyệt của trường chúng ta. Các bạn đã trổ hết tài năng trong đợt tuyển chọn sinh viên đại học tại các trường y trong cả nước và nhận được thư mời từ ban tổ chức hội nghị thường niên diễn đàn các bác sĩ trẻ cả nước, là nhóm sinh viên khoa chính quy trong cả nước được mời tham dự học thuật cấp quốc gia.”
“A a a!” Âu Dương Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Cô ấy bắt lấy tay Tần Tịch, đến cả cơm cũng không rảnh mà ăn: “Là bọn mình! Tiểu Tịch! Có phải là bọn mình không?!”
Tuy là tối qua Tần Tịch đã nhắc qua chuyện này một lần rồi, nhưng mà chính thức nhận được thư mời, Âu Dương Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng kích động!
“Ừ.” Tần Tịch mỉm cười gật gật đầu.
Nhưng cô lại nhanh chóng nhíu mày.
Là cô nghe lầm sao?
Mới rồi nhân viên phát thanh đọc tin tức khá là giản lược.
Hình như cô không nghe thấy tên Kiều Sơ Hạ.
“A a a a!” Âu Dương Nguyệt bộc lộ sự hưng phấn ra bên ngoài: “Đúng là bọn mình thật! Không uống công chúng ta hy sinh một kỳ nghỉ đông, còn biết bao nhiêu ngày cuối tuần.... tớ vui phát điên rồi! Không được, tớ phải đi gọi điện cho ba mẹ tới mới được.”
Cô ấy cầm di động nhảy phắt ra khỏi nhà ăn.
Đường Lăng vẫn cứ bình tĩnh ăn cơm.
Tần Tịch duỗi tay nắm lấy tay Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu đừng lo lắng, chắc là bạn học đọc thiếu, đề tài là nhóm chúng ta cùng làm, chắc chắn sẽ cùng nhau nhận được thư mời.”
“Không có tớ.” Đột nhiên Kiều Sơ Hạ nhếch nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cười cười.
“Hả?” Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô bỗng nhiên đứng lên: “Tớ đi hỏi cô Hạ.”
“Không cần đâu Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ cầm cái muỗng, vô thức chọc chọc chén cơm, “Đã có người giúp tớ xác nhận rồi.”
Cô ấy nhún nhún vai, trên mặt vẫn nở nụ cười, cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
“Chắc chắn không có tớ.” Kiều Sơ Hạ nói: “Thư mời chỉ viết tên các cậu, ban tổ chức hội nghị cũng xác nhận qua chỉ có ba người, bởi vì các cậu mới có luận văn, mới có thành quả. Tớ đi làm gì chứ?”
Cô ấy có chút tự giễu cười khẽ một tiếng.
“Tớ no rồi.” Sắc mặt Kiều Sơ Hạ tái nhợt, đứng dậy bưng khay đồ ăn còn chưa ăn được hai miếng lên: “Tớ về trước đây.”
Lúc cô ấy bưng khay đồ ăn đi đúng lúc Âu Dương Nguyệt nói chuyện điện thoại xong quay về lại.
“Hạ Hạ sao thế?” Lúc hai người đi ngang qua nhau, Kiều Sơ Hạ lại làm lơ mình mà đi thẳng.
Âu Dương Nguyệt mờ mịt quay đầu lại: “Sao trông cậu ấy có vẻ không vui gì vậy?”
“Hạ Hạ nói....” Tần Tịch nhíu mày, cảm thấy cứ không hiểu nổi: “Lần này ban tổ chức không mời cậu ấy, chỉ có ba người chúng ta thôi. Nhưng mà không nên như vậy mới phải.”
Lúc viện trưởng Thương nói cho cô, cũng nói là nhóm đề tài mà.
Tần Tịch còn cố ý hỏi Ngô Hi Ngạn, đối phương cũng nói, là nhóm đăng ký, mời cũng sẽ là mời nhóm.
“Tớ đi hỏi một chút.”
Tần Tịch nói xong cũng bưng khay đồ ăn đi về phía cửa nhà ăn.
“Các cậu ấy làm sao thế?” Âu Dương Nguyệt lại càng mờ mịt hơn.
Cô ấy nhìn Tần Tịch đi khỏi, quay đầu hỏi Đường Lăng: “Tiểu Tịch đi hỏi gì cơ?”
Đường Lăng lắc đầu.
“Ăn cơm đi.” Cô ấy nhẹ gõ gõ bàn, “Đừng lo lắng”
“Tớ có thể không lo lắng sao?” Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm ngồi xuống đối diện cô ấy.
“Nhưng mà sao lại không có Hạ Hạ chứ? Có phải người ta lầm rồi không?” Cô ấy nói: “Tuy là vừa rồi không nghe được tên cậu ấy nhưng mà có khi họ đọc sót thôi. Bọn mình là một nhóm chỉnh thể, ban tổ chức sẽ chẳng nhàm chán đến mức tách bọn mình ra chứ.”
Lúc Tần Tịch chạy tới phòng thí nghiệm, Ngô Hi Ngạn vừa vặn ăn cơm trưa xong.
Khai giảng xong, phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong cũng theo đó mà tấp nập trở lại.
“Tịch!” Đàn chị Lương Thu Thu rất thân thiết với Tần Tịch thấy cô tới thì nhào tới: “Chị nghe hết rồi nha! Em giỏi thật đấy!”
Lương Thu Thu cười hí hí: “Chẳng qua cũng không có gì bất ngờ, vốn dĩ em rất giỏi rồi! Đến cả đàn anh cũng còn khen em tiền đồ vô lượng mà....”
Cô ấy chớp chớp mắt với Tần Tịch, trên mặt viết rõ sự chọc ghẹo “Cảm ơn đàn chị Thu Thu.”
“Tới tìm đàn anh Ngô à?” Lương Thu Thu đi cùng cô tới văn phòng Ngô Hi Ngạn: “Aiz đây là gấp không chờ nổi muốn chia sẻ niềm vui đấy à?”
Lúc các cô nói chuyện thì đã đi tới cửa, chị ấy duỗi tay đẩy Tần Tịch một cái, cười khanh khách chạy về một đầu khác của hành lang: “Chị hiểu chị hiểu! Không thể làm bóng đèn được.”
Tần Tịch: “….”
“Tần Tịch?” Ngô Hi Ngạn nghe được tiếng động, xoay người nhìn lại.
Trên mặt anh còn nở nụ cười, hai mắt thâm thúy cũng nổi lên ý cười nhàn nhạt: “Chúc mừng các em.”
Ngô Hi Ngạn đứng lên đi về phía Tần Tịch.
Anh giơ tay xoa xoa đầu Tần Tịch: “Anh biết em có thể mà.”
“Cảm ơn đàn anh.” Mặt Tần Tịch đỏ lên.
Cô nhớ rõ mục đích mình tới đây: “Nhưng mà có chuyện muốn nhờ đàn anh giúp ạ.”
“Là về bạn học Kiều Sơ Hạ sao?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
Mày đẹp của cô nhíu lại: “Em cảm thấy lạ ghê ấy, lúc bọn em đăng ký là lấy danh nghĩa nhóm đề tài mà, tuy là lúc nộp báo cáo với luận văn thì chỉ có em, Đường Lăng, Âu Dương Nguyệt. Nhưng vẫn dùng danh nghĩa nhóm nộp lên mà.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh ngồi lại chỗ cũ, lấy di động ra: “Anh hỏi một chút xem sao.”
Anh đã sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi, từ lúc học chính quy đã bắt đầu có tiếng là thiên tài.
Tuy rằng còn trẻ, nhưng ở trong giới y học cũng coi như là có chút danh tiếng. Mấy năm nay nhận được lời mời tham dự hội nghị học thuật không biết bao nhiêu cho kể.
Ngô Hi Ngạn nhanh chóng tìm được thành viên ban tổ chức hội nghị mà mình quen biết.
Anh tóm tắt đơn giản rõ ràng nội dung vấn đề của mình, bên kia cũng sẵn sàng giúp đỡ tìm hiểu một chút.
Dù sao mấy người Tần Tịch bây giờ cũng chỉ là sinh viên hệ chính quy, cũng chỉ là một chuyện nhỏ với ban tổ chức bên kia mà thôi.
“Đừng lo lắng.” Ngô Hi Ngạn nhìn Tần Tịch đứng bên người mình mặt mày vẫn luôn cau có.
Anh duỗi tay nắm lấy tay đối phương.
“Sẽ nhanh có câu trả lời thôi.”
“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Tần Tiểu Tịch.” Ngô Hi Ngạn lại nhìn cô: “Lát nữa đưa thông tin chứng minh nhân dân của các em cho anh, đặt vé máy bay chung với nhau.”
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Tuy vẫn lo lắng cho Kiều Sơ Hạ nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện có thể cùng đi tham dự hội nghị cao cấp nhất trong nước cho sinh viên y với Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch vẫn nhịn không được có chút kích động.
Tuy rằng cô vẫn còn cách Ngô Hi Ngạn hơi xa nhưng cô sẽ luôn đuổi theo anh.
Bọn họ chờ chưa lâu, bên kia đã gọi điện thoại cho Ngô Hi Ngạn.
“Vâng.... Tôi biết rồi... Vâng.... Cảm ơn.”
Tần Tịch không nghe được người bên kia điện thoại nói gì.
Ngô Hi Ngạn cúp máy.
“Ban tổ chức vốn là phát thư mời cho nhóm đề tài, là có người đứng ra phản đối, bỏ tên bạn học Kiều Sơ Hạ loại ra khỏi danh sách.”
Anh cũng nhận ra chỗ không đúng.
“Hội nghị cấp bậc như vậy, năm nay mời sinh viên hệ chính quy và nghiên cứu sinh vốn là muốn khuyến khích ngày có càng nhiều người trẻ tham gia vào nghiên cứu khoa học. Theo lý thuyết, hẳn sẽ không xảy ra chuyện này mới phải.”
Bọn họ không nên rối rắm ở danh sách mời sinh viên tham dự mới phải.
Dù sao thì mời thêm một Kiều Sơ Hạ, nói khó nghe chút thì, có ảnh hưởng cái gì đâu.
Tần Tịch nheo mắt lại, vẻ mặt từ từ lạnh xuống.
Nhớ đến những lời Kiều Sơ Hạ mới vừa nói, cho nên rốt cuộc là ai muốn làm như vậy?
Lại là ai, nhằm vào Kiều Sơ Hạ như vậy....
Hoặc là nói, thật ra bọn họ đang nhằm vào, chính cô?!
“Em muốn điều tra rõ?” Ngô Hi Ngạn nhìn vẻ mặt Tần Tịch ngàng càng trở nên nghiêm trọng.
“Đúng!” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lại nghĩ đến những hành động khác thường trong khoảng thời gian này của Kiều Sơ Hạ.
Còn có vừa rồi ở nhà ăn, hình như cô ấy sớm đã biết chuyện này rồi.
Trực giác nói cho Tần Tịch biết, cần phải điều tra làm rõ chuyện này.
“Tần Tiểu Tịch.” Tay Ngô Hi Ngạn nắm lấy tay cô đột nhiên dùng sức. Cơ thể Tần Tịch bị kéo vào cái ôm của anh.
Trước khi cô phản ứng lại thì đã,...... ngã ngồi trên đùi đàn anh Ngô?
Tay Ngô Hi Ngạn thuận theo vòng lên eo cô.
Tay trái anh nâng lên, mơn trớn mày Tần Tịch: “Đừng nhíu mày”
Anh nói.
“Em chỉ là hơi lo lắng Hạ Hạ...”
“Anh biết.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Anh sẽ cho người điều tra.”
Anh nói: “Đừng lo lắng, rồi sẽ biết rõ ràng thôi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch ngồi trên đùi anh, ngược lại cao hơn anh một chút.
Cô cúi đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, nhịn không được mím môi hơi mỉm cười.
Tần Tịch giơ tay, vòng qua vai đối phương.
Cô dựa cả người lên vai anh, giống như đang làm nũng, cọ cọ cắm Ngô Hi Ngạn.
Bọn họ cứ lẳng lặng rúc vào nhau như vậy.
Sau giờ ngọ, hình như đến thời gian cũng trở nên lười biếng.
Có lẽ là biết Tần Tịch vở văn phòng, mấy sinh viên trong phòng thí nghiệm ăn ý không ai tới quầy rầy bọn họ.
Lúc thầy Chiêm Hoa Phong tới, hai người vẫn còn giữ tư thế mập mờ như này.
Bọn họ giống như ai cũng không lỡ đứng lên trước.
Chờ nghe được tiếng bước chân của thầy Chiêm, Tần Tịch nhảy dựng lên cũng đã không kịp rồi.
“Hi Ngạn à... Ừ.... Khụ khụ...” Thầy Chiêm Hoa Phong đứng ở cửa.
Buồn cười nhìn Tần Tịch giống như con thỏ nhỏ, mặt căng đến đỏ bừng, nhảy vọt đứng bật dậy.
“Không sao không sao hết.” Ông xua xua tay, vẻ mặt ra chiều không sao cả: “Thầy nói mấy câu rồi đi thôi.”
“Hi Ngạn, số liệu thí nghiệm chỗ em có toàn bộ phải không?”
“Dạ,” Lúc Ngô Hi Ngạn ở phòng thí nghiệm, khuôn mặt luôn nghiêm túc lúc này lại đỏ lên.
Anh cũng ho nhẹ hai tiếng, sau đó gật gật đầu: “Có ạ.”
“Chỗ của thầy...” Chiêm Hoa Phong đưa một cái USB nhỏ qua, “Có toàn bộ tư liệu của thí nghiệm, bao gồm cả giai đoạn chuẩn bị trước đó. Em biết đề tài này là liên hợp đề tài, thầy với giáo sư Lý đại học để đô mỗi người phụ trách một nửa.”
“Vâng.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu, “Lúc trước em ở phòng thí nghiệm của giáo sư Lý làm việc một năm rưỡi, bên kia xong em mới về.”
“Cho nên bây giờ, tất cả các số liệu và tư liệu em đều có cả.” Chiêm Hoa Phong mỉm cười nhìn anh: “Em phải bảo quản kỹ.”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Tần Tịch tò mò nhìn hai người.
Giờ cô mới biết, thì ra đây là đề tài liên hợp.
Ngay cả thầy Chiêm Hoa Phong trâu bò như thế mà cũng chỉ gánh vác được một nửa thôi sao?
“Lần này kết quả nghiên cứu nếu đúng như chúng ta dự đoán trước, có thể sẽ đưa lĩnh vực cấy ghép nội tạng bây giờ lên một tầm cao mới.”
Chiêm Hoa Phong đẩy đẩy mắt kính: “Lần này mở họp, em đem tư liệu qua đó đi, giáo sư Lý với giáo sư Trương cũng đi, đúng lúc chúng ta có thể thảo luận kỹ càng.”
“Vâng.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
“Được rồi.” Chiêm Hoa Phong cười nhìn Tần Tịch: “Thầy nói xong rồi, thời gian nghỉ ngơi, các em có thể tiếp tục.”
Tần Tịch: “...... Thầy, thầy Chiêm!”
Mặt cô vốn dĩ đã dần dần hạ nhiệt, giờ lại đột nhiên đỏ bừng.
Thầy cô giáo bây giờ, đều cởi mở như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook