Cô một mực gọi một tiếng thầy lễ phép lại cung kính, Tạ Liên Thành nhìn dáng vẻ Tần Tịch tuyên bố cự tuyệt người cách xa nghìn dặm, lại cảm thấy khóe miệng có chút chát.

“Vậy…..” Anh ta nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe nhẹ nhàng một chút, “Về chuyện nhận lỗi, bạn học Tần Tịch có để ý việc giúp thầy chuẩn bị trước cho tiết học một chút không?”

“Vâng.” Tần Tịch đứng lên thoải mái tự nhiên.

Tạ Liên Thành đi đến bục một lần nữa, cô cũng đi theo sau anh ta cách một mét.

Sẽ không cách xa, nhưng mà từ đầu đến cuối cùng tuân thủ nghiêm ngặt đoạn khoảng cách này.

“Cái này.” Tạ Liên Thành đưa một chồng giấy cho cô, “Phiền em phát cho mỗi bạn học một tờ.”

Trên tờ giấy trắng in đại cương dạy học của toàn bộ học kì, anh ta đến đứng lớp còn nghiêm túc chuẩn bị.

“Vâng.” Tần Tịch nhận chồng giấy kia, “Còn việc gì nữa không? Thưa thầy.”

“Lần đầu tiên tôi sử dụng đồ dùng dạy học đa phương tiện của nhà trường.” Tạ Liên Thành đã từng cà thẻ mở thiết bị dạy học đa phương tiện.

Lúc anh ta chờ máy tính khởi động, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Em biết dùng không?”

Tần Tịch gật gật đầu.



Từ chỗ cách một mét phía sau Tạ Liên Thành, cô lách qua bên phải bục giảng, kéo ngăn kéo ra: “Đây là micro bluetooth, thầy cà thẻ nhân viên của thầy thì có thể sử dụng.”

Tần Tịch đứng cách bục giảng cũng có khoảng cách là nửa mét, chỉ các vào lỗ cắm trên bàn: “Nếu như thầy không quen máy tính của nhà trường, có thể đem theo laptop của mình đến đây. Chỉ cần xin phép giáo viên quản lý phòng học trang bị giúp thầy phần mềm tương quan, có thể sử dụng giống vậy.”

“Giọng của Tiểu Tịch thật êm.” Trong phòng học yên tĩnh, nghe giọng nói êm tai của Tần Tịch giới thiệu cách sử dụng các đồ dùng dạy học đa phương tiện, Âu Dương Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng cảm khái, “Thật êm tai.”

Cô ấy nói rồi có chút tò mò mà nhìn nhìn Tần Tịch, lại nhìn nhìn Tạ Liên Thành: “Nhưng mà vừa nãy đàn anh Tạ… Không phải, thầy có ý gì hả? Tần Tịch quen biết anh ấy sao?”

“Có thể là bắt chuyện bị từ chối.” Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng, không chịu được mà nói.

“Khụ khụ.” Âu Dương Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, “Tuy rằng bé bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta vừa thông minh vừa giỏi giang, lớn lên còn rất xinh đẹp. Nhưng mà kia chính là đàn anh Tạ đó! Từ trước đến nay cũng chỉ có người ta ăn vạ anh ấy, có bao giờ thấy anh ấy đi bắt chuyện đâu… Còn bị từ chối!”

Cô ấy bĩu môi: “Lần này tớ cũng không đứng về phía cậu.”

Lúc hai người nói chuyện, Tần Tịch đã giới thiệu xong toàn bộ cách sử dụng đồ dùng dạy học đa phương tiện.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt, cuối cùng nói với Tạ Liên Thành: “Nếu thầy không còn vấn đề gì khác, em về chỗ của mình đây.”

Tạ Liên Thành đành phải gật đầu.

Trong phòng học, lúc này dần dần có nhiều học sinh đi đến hơn.

Nháy mắt nhìn thấy Tạ Liên Thành, biểu cảm của phần lớn các học sinh đều giống Âu Dương Nguyệt vừa nãy y đúc.



Đặc biệt là nữ sinh!

Mấy nữ sinh không dám đi hỏi Tạ Liên Thành, dứt khoát chạy thẳng đến phía sau Tần Tịch các cô, những người đến phòng học sớm nhất.

Các cô ấy vừa lặng lẽ đánh giá Tạ Liên Thành tuấn mỹ như minh tinh đang đứng trên bục giảng.

Vừa nhỏ giọng hỏi Tần Tịch các cô: “Làm sao thế này? Làm sao đàn anh Tạ ở đây vậy?”

“Gọi thầy Tạ.” Âu Dương Nguyệt tiếp lời, “Môn khoa học máy tính cơ sở của học kì này, anh ấy, thầy Tạ, máy bay chiến đấu trong các giáo thảo đứng lớp cho chúng ta!”

“Trời ơi trời ơi! Vậy mà còn có phúc lợi tìm ẩn như vậy sao?” Các nữ sinh hết sức phấn khởi đè giọng xuống thấp, “Mặc dù vừa nãy tớ còn oán giận ở kí túc xá, vì sao lại phải lên tiết máy vi tính, mà không phải để lại chiều này cho chúng ta nghỉ ngơi. Nhưng mà hiện tại, tớ chỉ muốn vì nhà trường sắp cho chúng ta môn học này mà điên cuồng đánh call(1)!”

(1) Đánh call: Chỉ sự cổ vũ nhiệt tình.

“Nhưng mà làm sao đàn anh Tạ lại có thời gian đên đứng lớp cho chúng ta?” Một nữ sinh khác tò mò hỏi: “Tớ nghe người khác nói, học viện tài chính mời rất nhiều lần rồi, viện trưởng cũng tự mình ra mặt, anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận, rút ra nửa ngày đi viết diễn thuyết cho bọn họ. Không phải nói anh ấy cực kỳ bận sao?”

“Ai biết đâu?” Âu Dương Nguyệt nhún nhún vai, “Dù sao một tuần là một tuần, ai đứng lớp chúng ta cũng đều phải học. Có anh chàng siêu cấp đẹp trai không gì sánh được thì không tốt sao?”

Cô ấy cười nói: “Dù sao tớ vô cùng vui vẻ! Để ý giáo viên và chuyện của trường nhiều như vậy để làm gì chứ?”

Tần Tịch rũ mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương