Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 20:
Tạ Liên Thành mỉm cười đi vào.
Anh ta mặc một bộ âu phục thoải mái, thong dong đi vào phòng học, thoạt nhìn còn phong độ nhẹ nhàng.
“Rất vui vì còn có nữ sinh khóa dưới biết tôi.” Anh ta cười một cái với Âu Dương Nguyệt, “Nhưng mà bây giờ…”
Tạ Liên Thành giơ kẹp tài liệu trong tay: “Có phải nên gọi tôi là thầy Tạ rồi không?”
“Tạ, thầy Tạ?” Âu Dương Nguyệt chợt phản ứng lại, “Aaa!”
Cô ấy hoảng sợ nhỏ giọng kêu: “Trời ơi trời ơi, tớ không nghe nhầm chứ? Thầy Tạ?!”
Cô ấy trợn to mắt nhìn Tạ Liên Thành, lại nhìn máy vi tính trước mặt các cô.
Nơi đây là phòng máy vi tính, không sai, các cô cũng học tiết khoa học máy tính.
Nhưng mà!
Đây là Tạ Liên Thành đấy!
Không sai, lúc học tại đại học A Tạ Liên Thành chính là sinh viên học viện công nghệ thông tin.
Cũng là học chuyên ngành liên quan.
Bao gồm cả công ty hắn ta thành lập sau này, cũng là ngành liên quan.
Nhưng mà!
Âu Dương Nguyệt lại muốn nói nhưng mà!
Một đàn anh thiên tài nổi tiếng từ lúc đi học.
Một chủ tịch của quý công ty khoa học kĩ thuật mới.
Lúc trước cô ấy cũng nghe người nhà nói qua, tuy rằng thời gian thành lập công ty của Tạ Liên Thành không lâu, nhưng vì ánh mắt chuẩn xác, hơn nữa còn có lực lượng kỹ thuật hùng mạnh chèo chống.
Hiện tại tình hình phát triển rất tốt, tương lai tiền đồ không thể giới hạn.
Quy mô và lợi nhuận của bây giờ cũng sớm đã không thua gì nhà Âu Dương.
Cho nên…
Một nhân vật truyền kỳ đã từng phong thần ở lĩnh vực khoa học máy tính từ lúc đi học như vậy.
Bây giờ lại là chủ tịch từng phút quản lý biết bao việc làm ăn trong tay.
Chạy tới dạy môn khoa học máy tính cho sinh viên ngành Y học lâm sàng bọn họ.
Công ty của Tạ Liên Thành anh ta… phá sản rồi sao?
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, cảm thấy có lẽ cách mình vào phòng học hôm nay không đúng.
Cô ấy có chút ngơ ngác mà quay đầu, nhìn về phía Tần Tịch ngồi bên cạnh mình: “Bé bảo bối Tiểu Tịch….. ”
Âu Dương Nguyệt nói lẩm bẩm: “Có phải chúng ta vẫn còn ở kí túc xá không, hiện tại tớ đang nằm mơ nhỉ?”
“Bé bảo bối Tiểu Tịch…” Giống như tò mò, cũng có thể là thích thú, Tạ Liên Thành học dáng vẻ của Âu Dương Nguyệt, nhẹ giọng, chậm rãi lặp lại năm chữ này.
Âu Dương Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Đàn anh Tạ… A! Không phải, thầy Tạ.”
Cô ấy vội vàng tự giới thiệu: “Thưa thầy, chúng em đều là sinh viên khóa 19 của ngành Y học lâm sàng, năm nay là năm hai đại học, hẳn là thầy biết.”
“Em tên Âu Dương Nguyệt, đây là bạn học Tần Tịch của em, Âu Dương Nguyệt chỉ vào Kiều Sơ Hạ bên còn lại của mình, “Kiều Sơ Hạ.”
Ngồi ở bên tay trái Tần Tịch, “Đường Lăng.”
“Bốn người chúng em cùng một kí túc xá, bình thường quen gọi tên thân mật rồi. Giáo viên thầy đừng để ý, về sau em sẽ chú ý.” Âu Dương Nguyệt ngượng ngùng thè lưỡi.
Khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, trang điểm thời trang, nhiệt tình cởi mở, bạn học và thầy cô đều rất được ưa thích.
Giáo viên lên lớp Tần Tịch bọn họ có thể không biết lớp trưởng là ai, nhưng không ai không nhận ra Âu Dương Nguyệt.
“Chào các em.” Tạ Liên Thành gật đầu một cái với bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tần Tịch, người luôn yên lặng từ đầu đến cuối.
“Vị bạn học này.” Anh ta để kẹp tài liệu lên bàn, lúc này mới đi đến trước mặt Tần Tịch lần nữa, “Tên là Tần Tịch phải không?”
Một tay Tạ Liên Thành chống lên bàn của Tần Tịch, nhướng mày nhìn cô: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Thưa thầy.” Mí mắt Tần Tịch hơi rủ xuống, không nhìn anh ta.
Cô lễ phép gọi “thầy”, giọng điệu lại có vẻ hơi xa cách.
“Em quên rồi sao?” Tạ Liên Thành cười vui vẻ, “Giữa trưa thứ sáu, ở bên ngoài nhà ăn Đông khu, em nói…”
Anh ta nhìn mí mắt Tần Tịch rũ xuống, nhìn lông mi dài của đối phương giống như run nhẹ một cái.
Tạ Liên Thành im hơi lặng tiếng mà hít sâu một hơi: “Em nói, em không phải là sinh viên của trường chúng ta.”
“Phốc…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng.
Kiều Sơ Hạ cũng cười theo một cái.
Chỉ có Đường Lăng, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tần Tịch một cách tò mò, ánh mắt thầm lộ ra một chút lo lắng.
“Thầy, thật xin lỗi.” Tần Tịch nói: ‘Nhưng em không nhớ được.”
Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn Tạ Liên Thành.
Thoạt nhìn có lẽ trẻ hơn rất nhiều so với người đàn ông luôn tao nhã trong ký ức.
Nếu như cởi bỏ áo sơ mi và âu phục trên người, thay vào đó là bộ đồ thể thao, thì kì thực Tạ Liên Thành vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà hòa mình cùng sinh viên đại học A.
Đường nét khuôn mặt anh ta vẫn anh tuấn sáng sủa như xưa, thoạt nhìn vẫn luôn kiêu ngạo lại lịch thiệp.
Lúc anh ta đang mỉm cười nhìn bạn, thường sẽ làm người khác hiểu lầm, bạn, chính là cả thế giới của anh ấy.
Tần Tịch cười nhàn nhạt với Tạ Liên Thành, có lẽ nụ cười đó so giọng điệu của cô còn tỏ vẻ xa cách hơn: “Nếu như do đó mà làm chậm trễ việc của thầy, em xin nhận lỗi với thầy.”
Anh ta mặc một bộ âu phục thoải mái, thong dong đi vào phòng học, thoạt nhìn còn phong độ nhẹ nhàng.
“Rất vui vì còn có nữ sinh khóa dưới biết tôi.” Anh ta cười một cái với Âu Dương Nguyệt, “Nhưng mà bây giờ…”
Tạ Liên Thành giơ kẹp tài liệu trong tay: “Có phải nên gọi tôi là thầy Tạ rồi không?”
“Tạ, thầy Tạ?” Âu Dương Nguyệt chợt phản ứng lại, “Aaa!”
Cô ấy hoảng sợ nhỏ giọng kêu: “Trời ơi trời ơi, tớ không nghe nhầm chứ? Thầy Tạ?!”
Cô ấy trợn to mắt nhìn Tạ Liên Thành, lại nhìn máy vi tính trước mặt các cô.
Nơi đây là phòng máy vi tính, không sai, các cô cũng học tiết khoa học máy tính.
Nhưng mà!
Đây là Tạ Liên Thành đấy!
Không sai, lúc học tại đại học A Tạ Liên Thành chính là sinh viên học viện công nghệ thông tin.
Cũng là học chuyên ngành liên quan.
Bao gồm cả công ty hắn ta thành lập sau này, cũng là ngành liên quan.
Nhưng mà!
Âu Dương Nguyệt lại muốn nói nhưng mà!
Một đàn anh thiên tài nổi tiếng từ lúc đi học.
Một chủ tịch của quý công ty khoa học kĩ thuật mới.
Lúc trước cô ấy cũng nghe người nhà nói qua, tuy rằng thời gian thành lập công ty của Tạ Liên Thành không lâu, nhưng vì ánh mắt chuẩn xác, hơn nữa còn có lực lượng kỹ thuật hùng mạnh chèo chống.
Hiện tại tình hình phát triển rất tốt, tương lai tiền đồ không thể giới hạn.
Quy mô và lợi nhuận của bây giờ cũng sớm đã không thua gì nhà Âu Dương.
Cho nên…
Một nhân vật truyền kỳ đã từng phong thần ở lĩnh vực khoa học máy tính từ lúc đi học như vậy.
Bây giờ lại là chủ tịch từng phút quản lý biết bao việc làm ăn trong tay.
Chạy tới dạy môn khoa học máy tính cho sinh viên ngành Y học lâm sàng bọn họ.
Công ty của Tạ Liên Thành anh ta… phá sản rồi sao?
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, cảm thấy có lẽ cách mình vào phòng học hôm nay không đúng.
Cô ấy có chút ngơ ngác mà quay đầu, nhìn về phía Tần Tịch ngồi bên cạnh mình: “Bé bảo bối Tiểu Tịch….. ”
Âu Dương Nguyệt nói lẩm bẩm: “Có phải chúng ta vẫn còn ở kí túc xá không, hiện tại tớ đang nằm mơ nhỉ?”
“Bé bảo bối Tiểu Tịch…” Giống như tò mò, cũng có thể là thích thú, Tạ Liên Thành học dáng vẻ của Âu Dương Nguyệt, nhẹ giọng, chậm rãi lặp lại năm chữ này.
Âu Dương Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Đàn anh Tạ… A! Không phải, thầy Tạ.”
Cô ấy vội vàng tự giới thiệu: “Thưa thầy, chúng em đều là sinh viên khóa 19 của ngành Y học lâm sàng, năm nay là năm hai đại học, hẳn là thầy biết.”
“Em tên Âu Dương Nguyệt, đây là bạn học Tần Tịch của em, Âu Dương Nguyệt chỉ vào Kiều Sơ Hạ bên còn lại của mình, “Kiều Sơ Hạ.”
Ngồi ở bên tay trái Tần Tịch, “Đường Lăng.”
“Bốn người chúng em cùng một kí túc xá, bình thường quen gọi tên thân mật rồi. Giáo viên thầy đừng để ý, về sau em sẽ chú ý.” Âu Dương Nguyệt ngượng ngùng thè lưỡi.
Khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, trang điểm thời trang, nhiệt tình cởi mở, bạn học và thầy cô đều rất được ưa thích.
Giáo viên lên lớp Tần Tịch bọn họ có thể không biết lớp trưởng là ai, nhưng không ai không nhận ra Âu Dương Nguyệt.
“Chào các em.” Tạ Liên Thành gật đầu một cái với bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tần Tịch, người luôn yên lặng từ đầu đến cuối.
“Vị bạn học này.” Anh ta để kẹp tài liệu lên bàn, lúc này mới đi đến trước mặt Tần Tịch lần nữa, “Tên là Tần Tịch phải không?”
Một tay Tạ Liên Thành chống lên bàn của Tần Tịch, nhướng mày nhìn cô: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Thưa thầy.” Mí mắt Tần Tịch hơi rủ xuống, không nhìn anh ta.
Cô lễ phép gọi “thầy”, giọng điệu lại có vẻ hơi xa cách.
“Em quên rồi sao?” Tạ Liên Thành cười vui vẻ, “Giữa trưa thứ sáu, ở bên ngoài nhà ăn Đông khu, em nói…”
Anh ta nhìn mí mắt Tần Tịch rũ xuống, nhìn lông mi dài của đối phương giống như run nhẹ một cái.
Tạ Liên Thành im hơi lặng tiếng mà hít sâu một hơi: “Em nói, em không phải là sinh viên của trường chúng ta.”
“Phốc…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng.
Kiều Sơ Hạ cũng cười theo một cái.
Chỉ có Đường Lăng, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tần Tịch một cách tò mò, ánh mắt thầm lộ ra một chút lo lắng.
“Thầy, thật xin lỗi.” Tần Tịch nói: ‘Nhưng em không nhớ được.”
Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn Tạ Liên Thành.
Thoạt nhìn có lẽ trẻ hơn rất nhiều so với người đàn ông luôn tao nhã trong ký ức.
Nếu như cởi bỏ áo sơ mi và âu phục trên người, thay vào đó là bộ đồ thể thao, thì kì thực Tạ Liên Thành vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà hòa mình cùng sinh viên đại học A.
Đường nét khuôn mặt anh ta vẫn anh tuấn sáng sủa như xưa, thoạt nhìn vẫn luôn kiêu ngạo lại lịch thiệp.
Lúc anh ta đang mỉm cười nhìn bạn, thường sẽ làm người khác hiểu lầm, bạn, chính là cả thế giới của anh ấy.
Tần Tịch cười nhàn nhạt với Tạ Liên Thành, có lẽ nụ cười đó so giọng điệu của cô còn tỏ vẻ xa cách hơn: “Nếu như do đó mà làm chậm trễ việc của thầy, em xin nhận lỗi với thầy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook