Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 13:
Ông ấy nhận lấy thẻ đen từ người phục vị đưa cho, giơ lên cao: “Tấm thẻ này…”
Giám đốc nhà hàng giơ nó lên một vòng cho mọi người xem.
Có sự rung động từ hai lần trước, trong mắt các khách mời đều lộ ra tia chờ mong.
“Có được nó, thì có thể ở lại tất cả loại phòng, tất cả khách sạn trải rộng khắp toàn cầu của tập đoàn Lạc thị, hơn nữa còn có thể dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn.”
Giám đốc nhà hàng cười híp mắt, chậm rãi bổ sung: “Miễn phí, trọn đời.”
Thực ra giá trị của giải thưởng này cũng không nhỏ.
Nhưng mà có sự rung động với biệt thự trước đó, nên các khách mời đều còn có chút chết lặng.
Tiếng bàn bạc vang lên trong chốc lát, lại nhanh chóng yên lặng lần nữa.
Giám đốc nhà hàng đã để lại thẻ đen vào trong khay của người phục vụ: “Giải cuối cùng…”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho người phục vụ cuối cùng nâng cao hộp gỗ trong tay: “Đây là một bình rượu vang đỏ, sản xuất từ năm 86, ở Pháp, là một trong các bình rượu vang đỏ tốt nhất được nhà hàng chúng tôi cất giữ kĩ càng.”
Có ba giải thưởng châu ngọc trước đó, bình rượu sau cùng này trái lại bình thường không đáng để nhắc đến.
Lần này ngay cả một chút phản ứng các khách mời cũng không cho ông ấy.
"Ha ha, ha ha ha.” Giám đốc nhà hàng cười hớn hở, “Vừa khéo có thể để vị xổ số may mắn này dùng để chúc mừng với bạn bè mà.”
Trong nhà hàng, một loạt tiếng cười đầy thiện ý lại vang lên lần nữa.
“Được rồi.” Giám đốc nhà hàng nghiêng người, nhìn về phía màn hình, “Dưới đây chúng ta sẽ công bố, rốt cuộc vị may mắn ngày hôm nay, là vị may mắn nào đây?”
Ông ấy tiếp tục nói: “Ngài ấy nhận toàn bộ giải thưởng trên, đương nhiên, vì để bảo vệ riêng tư cho khách hàng, vị khách trúng thưởng có thể không nhận thưởng ngay tại đây. Hoan nghênh ngài liên hệ riêng với chúng tôi.”
Nếu như chỉ là một bình rượu thì không sao.
Nhưng là biệt thự, thẻ đen miễn phí nghỉ lại trọn đời, hơn nữa dịch vụ khách hàng quần áo, giày và túi của tập đoàn Lạc thị…
Giá trị của những thứ này cộng lại, đã lớn kếch xù hơn rất nhiều mức tiền thưởng của vé xổ số.
Khó tránh khỏi có người sẽ có hành động và suy nghĩ không chính đáng.
Trên màn hình, quả cầu nhỏ chậm rãi chuyển động, cuối cùng hiện ra chính giữa màn hình, xoay người lại, lộ ra một con số màu đen rõ ràng — “9”!
“Chín?” Mắt Âu Dương Nguyệt nhìn tấm thẻ của mình mà thất vọng, lắc lắc đầu, “Hừ, tạm thời các cậu không có biệt thự ở miễn phí nhé! Nhưng mà không sao…”
Trong nháy mắt cô ấy liền phấn chấn lên, nhìn về phía Tần Tịch các cô bằng đôi mắt lấp lánh: “Đợi sau này tớ tự mua biệt thự rồi, sẽ cho ba người các cậu mỗi người một phòng như cũ.”
“Tớ đây sẽ chờ ở biệt thự đấy.” Đường Lăng nói một cách nửa đùa.
“Ừ, đúng lúc tớ đang lo, nếu sau này làm việc ở thành phố A, giá nhà nơi đây đắt như vậy, tớ chắc chắn sẽ không mua nổi, bây giờ cũng không cần lo nữa rồi.” Kiều Sơ Hạ cũng đùa giỡn theo.
Khi nói đùa như này, rất nhiều người cũng sẽ không cho là thật.
Nhưng Tần Tịch lại không nói hùa theo.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
Chỉ có cô biết, bạn cùng phòng hào phóng, nhiệt tình và cởi mở này của cô sẽ có một ngày thật sự mua biệt thự ở thành phố A trong tương lai.
Về sau, cô ấy từ đầu đến cuối đều giữ lại một căn phòng cho Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ ở.
Các cô ấy đều có thể xách hành lý vào ở bất cứ lúc nào.
Muốn ở bao lâu cũng không sao cả.
Chỉ là do lúc đó bản thân cô đã sớm rời khỏi ký túc xá vì chuyển chuyên ngành, mất liên lạc với Âu Dương Nguyệt.
Bằng không thì cô tin, đối phương cũng sẽ giữ lại một căn phòng cho cô như vậy.
“Ừ.” Tần Tịch đóng vở lại, “Tớ thích loại phòng có ban công lớn, có thể trồng hoa.”
Cô chững chạc đưa ra yêu cầu: “Ánh nắng phải đủ, tốt nhất trên ban công có thể để cái ghế dựa. Loại có thể nằm đọc sách, nghỉ ngơi một lát vào buổi chiều.”
“Bé Tiểu Tịch bảo bối của Âu Dương tớ muốn gì tớ cũng cho!” Âu Dương Nguyệt dứt khoát chen vào sô pha Tần Tịch, ôm vai cô, “Không phải ghế nằm ban công lớn sao? Mua mua mua! Cái gì chị cũng mua cho cậu!”
“Trả lại thẻ tín dụng cho cậu chưa?” Tần Tịch đưa cuốn vở cho Đường Lăng, “Chúng ta đi được chưa?”
“Ừ rồi!”
Đường Lăng quay người gọi phục vụ, lấy lại thẻ tín dụng của mình.
Bốn người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, xách túi đi ra ngoài cửa.
Sau lưng các cô, trong nhà hàng vẫn có chút ồn ào náo nhiệt.
Giám đốc nhà hàng giơ nó lên một vòng cho mọi người xem.
Có sự rung động từ hai lần trước, trong mắt các khách mời đều lộ ra tia chờ mong.
“Có được nó, thì có thể ở lại tất cả loại phòng, tất cả khách sạn trải rộng khắp toàn cầu của tập đoàn Lạc thị, hơn nữa còn có thể dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn.”
Giám đốc nhà hàng cười híp mắt, chậm rãi bổ sung: “Miễn phí, trọn đời.”
Thực ra giá trị của giải thưởng này cũng không nhỏ.
Nhưng mà có sự rung động với biệt thự trước đó, nên các khách mời đều còn có chút chết lặng.
Tiếng bàn bạc vang lên trong chốc lát, lại nhanh chóng yên lặng lần nữa.
Giám đốc nhà hàng đã để lại thẻ đen vào trong khay của người phục vụ: “Giải cuối cùng…”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho người phục vụ cuối cùng nâng cao hộp gỗ trong tay: “Đây là một bình rượu vang đỏ, sản xuất từ năm 86, ở Pháp, là một trong các bình rượu vang đỏ tốt nhất được nhà hàng chúng tôi cất giữ kĩ càng.”
Có ba giải thưởng châu ngọc trước đó, bình rượu sau cùng này trái lại bình thường không đáng để nhắc đến.
Lần này ngay cả một chút phản ứng các khách mời cũng không cho ông ấy.
"Ha ha, ha ha ha.” Giám đốc nhà hàng cười hớn hở, “Vừa khéo có thể để vị xổ số may mắn này dùng để chúc mừng với bạn bè mà.”
Trong nhà hàng, một loạt tiếng cười đầy thiện ý lại vang lên lần nữa.
“Được rồi.” Giám đốc nhà hàng nghiêng người, nhìn về phía màn hình, “Dưới đây chúng ta sẽ công bố, rốt cuộc vị may mắn ngày hôm nay, là vị may mắn nào đây?”
Ông ấy tiếp tục nói: “Ngài ấy nhận toàn bộ giải thưởng trên, đương nhiên, vì để bảo vệ riêng tư cho khách hàng, vị khách trúng thưởng có thể không nhận thưởng ngay tại đây. Hoan nghênh ngài liên hệ riêng với chúng tôi.”
Nếu như chỉ là một bình rượu thì không sao.
Nhưng là biệt thự, thẻ đen miễn phí nghỉ lại trọn đời, hơn nữa dịch vụ khách hàng quần áo, giày và túi của tập đoàn Lạc thị…
Giá trị của những thứ này cộng lại, đã lớn kếch xù hơn rất nhiều mức tiền thưởng của vé xổ số.
Khó tránh khỏi có người sẽ có hành động và suy nghĩ không chính đáng.
Trên màn hình, quả cầu nhỏ chậm rãi chuyển động, cuối cùng hiện ra chính giữa màn hình, xoay người lại, lộ ra một con số màu đen rõ ràng — “9”!
“Chín?” Mắt Âu Dương Nguyệt nhìn tấm thẻ của mình mà thất vọng, lắc lắc đầu, “Hừ, tạm thời các cậu không có biệt thự ở miễn phí nhé! Nhưng mà không sao…”
Trong nháy mắt cô ấy liền phấn chấn lên, nhìn về phía Tần Tịch các cô bằng đôi mắt lấp lánh: “Đợi sau này tớ tự mua biệt thự rồi, sẽ cho ba người các cậu mỗi người một phòng như cũ.”
“Tớ đây sẽ chờ ở biệt thự đấy.” Đường Lăng nói một cách nửa đùa.
“Ừ, đúng lúc tớ đang lo, nếu sau này làm việc ở thành phố A, giá nhà nơi đây đắt như vậy, tớ chắc chắn sẽ không mua nổi, bây giờ cũng không cần lo nữa rồi.” Kiều Sơ Hạ cũng đùa giỡn theo.
Khi nói đùa như này, rất nhiều người cũng sẽ không cho là thật.
Nhưng Tần Tịch lại không nói hùa theo.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
Chỉ có cô biết, bạn cùng phòng hào phóng, nhiệt tình và cởi mở này của cô sẽ có một ngày thật sự mua biệt thự ở thành phố A trong tương lai.
Về sau, cô ấy từ đầu đến cuối đều giữ lại một căn phòng cho Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ ở.
Các cô ấy đều có thể xách hành lý vào ở bất cứ lúc nào.
Muốn ở bao lâu cũng không sao cả.
Chỉ là do lúc đó bản thân cô đã sớm rời khỏi ký túc xá vì chuyển chuyên ngành, mất liên lạc với Âu Dương Nguyệt.
Bằng không thì cô tin, đối phương cũng sẽ giữ lại một căn phòng cho cô như vậy.
“Ừ.” Tần Tịch đóng vở lại, “Tớ thích loại phòng có ban công lớn, có thể trồng hoa.”
Cô chững chạc đưa ra yêu cầu: “Ánh nắng phải đủ, tốt nhất trên ban công có thể để cái ghế dựa. Loại có thể nằm đọc sách, nghỉ ngơi một lát vào buổi chiều.”
“Bé Tiểu Tịch bảo bối của Âu Dương tớ muốn gì tớ cũng cho!” Âu Dương Nguyệt dứt khoát chen vào sô pha Tần Tịch, ôm vai cô, “Không phải ghế nằm ban công lớn sao? Mua mua mua! Cái gì chị cũng mua cho cậu!”
“Trả lại thẻ tín dụng cho cậu chưa?” Tần Tịch đưa cuốn vở cho Đường Lăng, “Chúng ta đi được chưa?”
“Ừ rồi!”
Đường Lăng quay người gọi phục vụ, lấy lại thẻ tín dụng của mình.
Bốn người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, xách túi đi ra ngoài cửa.
Sau lưng các cô, trong nhà hàng vẫn có chút ồn ào náo nhiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook