Nữ Chính Là Thê Tử Tôi
-
Chương 21: Ta yêu nàng
Hạ Minh Nguyệt dần dần tỉnh dậy liền cảm thấy cả người đau nhức , mệt mỏi.
“Ưʍ..”
Tiếng động khe khẽ của nàng đánh thức cô đang nằm ôm nàng từ phía sau.
“Thϊếp làm chàng tỉnh rồi sao?”
“Ừm”. Cô vừa đáp, vừa dụi dụi vào vai nàng, rồi tạo ra trên đấy thêm vài dấu hôn
“ha..chàng có thôi đi không, còn chưa đủ sao”.
“Chưa đủ”. Cô nũng nịu đáp lại
Nói xong, cô cẩn thận mặc lại y phục cho nàng, rồi ân cần hỏi:
“Nàng có muốn ăn chút gì đó không? Hay là muốn đi tắm trước?”
“Thϊếp muốn đi tắm”.
“Vậy ta tắm chung”. Cô nhìn nàng cười gian xảo
“Ai cho chàng tắm chung?”. Nàng nghiêm giọng trả lời với ánh mắt nuông chiều
“Ta thấy từ lúc ở bên nàng ta chưa từng làm trong bổn phận của một phu quân và Tự cảm thấy mình có lỗi vì đã bỏ bê nàng. Để nàng, sau này khỏi oán tránh ta nữa thì ta sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều”. Cô nhìn nàng với ý cười vẫn giữ nguyên
“Chàng là đồ cơ hội thì có”. Nàng vừa nói vừa đánh nhẹ lên bả vai cô, cúi đầu ẹ thẹn
Nhìn thấy bộ dáng bị cô trêu trọc của nàng thì cô cảm thấy vô cùng thích thú, bật cười thành tiếng.
“Chàng có thôi đi không”. Nàng vừa xấu hổ, vừa tức giận nhìn cô
“Không trêu nàng nữa, không trêu nữa. Nàng đừng giận ta mà”. Cô vừa đưa tay lên mặt nhéo hai cái má đang phồng lên vì tức giận, vừa đáp lại
Lúc này, nàng đang cảm thấy vừa vui sướng, vừa hạnh phúc vì cuối cùng hai người cũng chính thức trở thành phu thê. Nàng không còn phải lẻ loi trong căn phòng ấy một mình nữa, nó thật sự khiến nàng cô đơn, khiến nàng tủi thân. Nàng nghĩ sau này sẽ trả đũa con người trước mặt này gấp nhiều lần vì đã để nàng phải chịu đựng những cảm xúc ấy. Đang say sưa suy nghĩ về cuộc sống của hai người sau này thì nàng đột nhiên nhớ ra một điều gì đó.
“Nụ hôn đó là sao?”.
“Nụ hôn nào, giữa ta và nàng có rất nhiều nụ hôn đó?” Chàng vừa nhìn cô vừa mỉm cười gian xảo
“Thật chẳng nghiêm túc gì cả, chàng biết thϊếp đang hỏi chuyện gì mà”. Nàng đáp lại cô với giọng nói đầy giận dỗi
“Nàng biết mà, ta chỉ làm như vậy với người mà ta yêu thôi”.
Nghe những lời đó khiến nàng trong lòng thầm vui mừng nhưng vẫn cố ý làm khó cô.
“Với người mà chàng yêu hay với ai chàng cũng làm như vậy. Không phải chàng thường xuyên đến thanh lâu sao?”.
“Nàng hiểu lầm, quả thật ta hãy đến thanh lâu nhưng chỉ đến đó thưởng thức kỹ nghệ đánh đàn của Khúc cô nương thôi”. Cô hoảng hốt vội giải thích
Nàng lúc này, không kiềm chế được bất giác bật cười thành tiếng.
“Nàng cố ý?” Cô tức giận nhìn nàng
“Đừng giận”. Nàng nhướn người lên hôn vào má cô
Cô cố gắng khống chế để có thể giận nàng lâu hơn nữa nhưng không được, vô thức nở một nụ cười mỉm trên môi. Cô bế nàng lên đầy yêu chiều
“Vậy...chúng ta đi tắm thôi”.
Nàng thẹn thùng áp mặt vào lòng cô, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi hai người tắm xong, đang chuẩn bị về phòng mình ăn cơm thì một tiếng nói từ đâu vang lên:
“Phụ nhân gọi đại thiếu gia và thiếu phu nhân đến dùng bữa cơm ạ”
“Ta biết rồi”. Cô đáp lại
Cô đoán chắc là vì vấn đề của cô và nàng, chuyện cô và nàng chắc đã sớm đến tai mẫu thân cô rồi. Chuyện đại thiếu gia và thiếu phu nhân đột nhiên trở nên mặn nồng thắm thiết đến như vậy, sớm đã đồn khắp trong phủ. Bất giác cô lại cảm thấy lo lắng vì mẫu thân cô sẽ không chấp nhận chuyện này mặc dù bà rất yêu quý nàng.
Hạ Minh Nguyệt biết được cô đang lo lắng điều gì vội an ủi.
“Mẫu thân là người rất thấu tình đạt lý, chắc chắn bà sẽ chúc phúc cho chúng ta mà. Chàng đừng lo”.
“Ưʍ..”
Tiếng động khe khẽ của nàng đánh thức cô đang nằm ôm nàng từ phía sau.
“Thϊếp làm chàng tỉnh rồi sao?”
“Ừm”. Cô vừa đáp, vừa dụi dụi vào vai nàng, rồi tạo ra trên đấy thêm vài dấu hôn
“ha..chàng có thôi đi không, còn chưa đủ sao”.
“Chưa đủ”. Cô nũng nịu đáp lại
Nói xong, cô cẩn thận mặc lại y phục cho nàng, rồi ân cần hỏi:
“Nàng có muốn ăn chút gì đó không? Hay là muốn đi tắm trước?”
“Thϊếp muốn đi tắm”.
“Vậy ta tắm chung”. Cô nhìn nàng cười gian xảo
“Ai cho chàng tắm chung?”. Nàng nghiêm giọng trả lời với ánh mắt nuông chiều
“Ta thấy từ lúc ở bên nàng ta chưa từng làm trong bổn phận của một phu quân và Tự cảm thấy mình có lỗi vì đã bỏ bê nàng. Để nàng, sau này khỏi oán tránh ta nữa thì ta sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều”. Cô nhìn nàng với ý cười vẫn giữ nguyên
“Chàng là đồ cơ hội thì có”. Nàng vừa nói vừa đánh nhẹ lên bả vai cô, cúi đầu ẹ thẹn
Nhìn thấy bộ dáng bị cô trêu trọc của nàng thì cô cảm thấy vô cùng thích thú, bật cười thành tiếng.
“Chàng có thôi đi không”. Nàng vừa xấu hổ, vừa tức giận nhìn cô
“Không trêu nàng nữa, không trêu nữa. Nàng đừng giận ta mà”. Cô vừa đưa tay lên mặt nhéo hai cái má đang phồng lên vì tức giận, vừa đáp lại
Lúc này, nàng đang cảm thấy vừa vui sướng, vừa hạnh phúc vì cuối cùng hai người cũng chính thức trở thành phu thê. Nàng không còn phải lẻ loi trong căn phòng ấy một mình nữa, nó thật sự khiến nàng cô đơn, khiến nàng tủi thân. Nàng nghĩ sau này sẽ trả đũa con người trước mặt này gấp nhiều lần vì đã để nàng phải chịu đựng những cảm xúc ấy. Đang say sưa suy nghĩ về cuộc sống của hai người sau này thì nàng đột nhiên nhớ ra một điều gì đó.
“Nụ hôn đó là sao?”.
“Nụ hôn nào, giữa ta và nàng có rất nhiều nụ hôn đó?” Chàng vừa nhìn cô vừa mỉm cười gian xảo
“Thật chẳng nghiêm túc gì cả, chàng biết thϊếp đang hỏi chuyện gì mà”. Nàng đáp lại cô với giọng nói đầy giận dỗi
“Nàng biết mà, ta chỉ làm như vậy với người mà ta yêu thôi”.
Nghe những lời đó khiến nàng trong lòng thầm vui mừng nhưng vẫn cố ý làm khó cô.
“Với người mà chàng yêu hay với ai chàng cũng làm như vậy. Không phải chàng thường xuyên đến thanh lâu sao?”.
“Nàng hiểu lầm, quả thật ta hãy đến thanh lâu nhưng chỉ đến đó thưởng thức kỹ nghệ đánh đàn của Khúc cô nương thôi”. Cô hoảng hốt vội giải thích
Nàng lúc này, không kiềm chế được bất giác bật cười thành tiếng.
“Nàng cố ý?” Cô tức giận nhìn nàng
“Đừng giận”. Nàng nhướn người lên hôn vào má cô
Cô cố gắng khống chế để có thể giận nàng lâu hơn nữa nhưng không được, vô thức nở một nụ cười mỉm trên môi. Cô bế nàng lên đầy yêu chiều
“Vậy...chúng ta đi tắm thôi”.
Nàng thẹn thùng áp mặt vào lòng cô, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi hai người tắm xong, đang chuẩn bị về phòng mình ăn cơm thì một tiếng nói từ đâu vang lên:
“Phụ nhân gọi đại thiếu gia và thiếu phu nhân đến dùng bữa cơm ạ”
“Ta biết rồi”. Cô đáp lại
Cô đoán chắc là vì vấn đề của cô và nàng, chuyện cô và nàng chắc đã sớm đến tai mẫu thân cô rồi. Chuyện đại thiếu gia và thiếu phu nhân đột nhiên trở nên mặn nồng thắm thiết đến như vậy, sớm đã đồn khắp trong phủ. Bất giác cô lại cảm thấy lo lắng vì mẫu thân cô sẽ không chấp nhận chuyện này mặc dù bà rất yêu quý nàng.
Hạ Minh Nguyệt biết được cô đang lo lắng điều gì vội an ủi.
“Mẫu thân là người rất thấu tình đạt lý, chắc chắn bà sẽ chúc phúc cho chúng ta mà. Chàng đừng lo”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook