Nàng đang an tĩnh nghỉ ngơi trong lòng cô thì bỗng nghe thấy tiếng *ọt ọt* phát ra từ cô khiến nàng không khỏi bật cười.

Cô xấu hổ nhìn nàng trong lòng thầm trách mắng cái dạ dày của mình thật không đúng lúc.
“Nguyệt Nhi…”
“Được rồi, được rồi,…..

Để thϊếp đi xuống bếp xem có thứ gì không?”
Nàng bước chân xuống giường định lấy y phục mặc vào thì bị cô ngăn lại:
“Để ta giúp nàng.”.

Nàng nhìn cô nuông chiều khẽ gật đầu.

Lúc này tuy đã mặc xong y phục rồi nhưng cô cứ mãi ôm nàng từ phía sau khiến nàng không thể đi bình thường được.
“Chàng lại làm sao nữa?”
“Ta muốn ôm thê tử của ta.”
“Chàng làm vậy sao thϊếp đi được”.
“Cho ta thêm một xíu nữa thôi”.

Cô vừa ôm nàng vừa tranh thủ hít lấy mùi hương dễ chịu từ nàng khiến nàng trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến nàng rơi xuống những giọt nước mắt tự bao giờ.

Cô nhìn thấy nàng như vậy, vội rời bỏ cái ôm, lấy tay lâu đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Nàng sao vậy, ta làm nàng khó chịu sao.

Ta sẽ không làm như vậy nữa.

Nàng đừng khóc”.

Cô lo lắng nhìn nàng
Từ lúc được nàng đáp trả tình cảm đến giờ khiến trong lòng cô lúc nào cũng dâng lên cảm giác chiếm hữu nàng, muốn gần gũi với nàng nhất có thể.

Cô thầm nghĩ có lẽ cô đã làm quá mức khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Cô tự nhủ với bản thân mình rằng phải kiềm chế bản thân mình lại.
“Chàng nghĩ gì vậy.

Thϊếp không có, chỉ là thϊếp vui quá thôi”.

Nàng cầm lấy bàn tay cô đáp lại
Sau đó nàng cúi đầu khẽ nói tiếp: “Tại vì thϊếp không nghĩ chàng lại yêu thương thϊếp như vậy”.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng không khỏi vui sướng, nhẹ nhàng đặt mội nụ hôn lên khóa mắt còn vương vài giọt nước mắt của nàng.
“Sau này sẽ còn thấy nhiều nữa đấy, nên nàng hãy chuẩn bị tinh thần đi”.

Cô nhìn nàng mỉm cười dịu dàng rồi nắm lấy đôi bàn tay của nàng hướng tới nhà bếp.

Nàng bị hành động của cô làm cho bối rối, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Lúc này nàng đang loay hoay nấu ăn cho cô, còn cô ôm nàng từ phía đằng sau nhỏ giọng yêu chiều:

“Có cần ta giúp gì không?”
“Có, chàng đừng làm phiền thϊếp là giúp cho thϊếp rồi”.

Khuôn mặt của cô bỗng chốc trở nên ủ rũ, không ngờ nàng lại phũ phàng với cô như vậy.

Cô luyến tiếc rời khỏi cái ôm, ngoan ngoãn đợi nàng nấu ăn.

Cô ngắm nhìn nàng nấu ăn trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ thường.

Đang chăm chú nhìn nàng thì bỗng một giọng nói êm dịu phát ra:
“Thϊếp nấu xong rồi, chàng mau lại đây nếm thử xem”
Bỗng chốc trong căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, những tia ấm áp đan xen xâm chiếm căn phòng không biết là do tàn lửa trong bếp còn chưa tắt gây ra hay do cặp đôi phu thê này tạo thành nữa.

Trong căn phòng lúc này là hình ảnh một người đang chăm chú ăn ngon lành, người còn lại thì nở nụ cười mãn nguyện ngắm nhìn người kia ăn.

Màn đêm cứ thế buông xuống rồi kết thúc.
“Tiểu thư có chuyện rồi, Trần công tử đến gặp ngài”.

Tiếng của Tiểu Đào bên ngoài cửa vang vào trong phòng đánh thức Lâm Chi
“Mới sáng sớm, có cho ta ngủ không hả?”.
Cô giật mình nhìn quanh, không thấy Hạ Minh Nguyệt đâu khiến nàng cảm thấy hốt hoảng.


Cô thầm nghĩ hay là cô nằm mơ nhưng cô vẫn cảm thấy dư âm từ hôm qua còn đọng lại trong tâm trí cô rất chân thật.

Khoan đã, cô bắt đầu nhận ra khung cảnh xung quanh mình.

Đây không phải là phòng của cô mà là của nàng, điều đó chứng tỏ những chuyện xảy ra hôm qua là sự thật không phải là mơ khiến cô chốc lát vui vẻ trở lại.

Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì một tiếng nói vang lên.
“Đại thiếu gia, bây giờ là buổi trưa rồi ạ”.

Câu nói của Tiểu Đào khiến cô ý thức được thời gian, thì ra cô đã ngủ hết cả buổi sáng.

Cô thầm trách nàng, tại sao nàng không gọi cô dậy chứ?
“Chờ ta một chút”.

Cô lên tiếng đáp lại rồi nhanh chóng xuống giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương