Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta
-
Chương 6: Đêm Thất Tịch- Duyên khởi
"Phiến Đình, ngươi nhanh tay một chút..."
Lạc Thanh Linh ngồi trên cành cao nhất của cây đào trong Bích viện nhìn thấy thấp thoáng ánh đèn đỏ lấp lóe ở phía kia không khỏi nóng lòng.
Năn nỉ, làm nũng gần cả canh giờ, phụ thân Lạc Tuân mới gật đầu đồng ý tuy phải kèm theo ca ca Lạc Chính Quân của nàng.
" Tiểu thư, nếu người cứ lay hoay như vậy hoài nô tỳ làm sao có thể chải xong tóc cho người người?" Phiến Đình nhẹ giọng nói.
Lạc Thanh Linh bị Phiến Đình nói vậy liền ngoan ngoãn ngồi im cho nàng chải đầu.
Thành Kính An bình thường đã là náo nhiệt huống hồ hôm nay lại là đêm Thất Tịch? Lạc Thanh Linh vừa bước xuống xe liền vén nhẹ váy bước xuống nhìn khắp nơi đèn lồng phát sáng đẹp lung linh, bên dòng sông Hương gió mát vi vu, lầu các vô số, kế sát bên sông, cột hoa mây cuốn, tinh tế vô cùng, theo lời ca cac bình thường đây là nơi các tao nhân mặc khách ngâm thơ xướng khúc.
Có điều tối nay, hai bên bờ sông đều được tô điểm bởi những chiếc đèn cung đình ngũ sắc, hàng dương liễu ven sông khoác lên mình áo xanh áo đỏ, tất thảy đều chìm trong không khí vui tươi rạng rỡ.
Lầu các tửu lâu ven sông lại càng đèn đuốc sáng trưng, sa mỏng đèn hoa treo quanh xà.
Hôm nay chính là lễ Thất Tịch ngày mùng Bảy tháng Bảy, người dân trong kinh thành tổ chức “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”.
Như thế nào là “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”?
Tên như ý nghĩa, đó chính là thời gian những nam thanh nữ tú trong thành Kính An nhân khi ngắm hoa đăng Thất Tịch mà hẹn hò vui vẻ bên nhau, hoặc tụ họp lại để bà mối xe sợi chỉ hồng bắc mối duyên lành, lại có kết quả kỳ diệu như lễ hội thưởng đèn ngày Mười lăm tháng Giêng vậy.
" Lạc công tử, Hồng Ngọc có lễ!"
Nhìn thấy trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi vận áo sa màu đỏ đang khiêm nhường thi lễ, Lạc Chính Quân chỉ cảm thấy đầu mình như căng ra.
Biết ngay! Đêm nay hắn khó lòng tránh khỏi màn bị nữ tử đeo bám mà.
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy tiếng huyên náo vang lên bên cạnh, tràn trề đầy sức sống, mừng vui mười phần.
“Ôi chao, đây chẳng phải là công tử thừa tướng phủ, Lạc Chính Quân sao?”
Chưa đầy hai phút,một đám nữ tử đua nhau kéo, nhan sắc muôn màu muôn vẻ có đẹp có thanh tú có xấu.
Đứng cách Lạc Chính Quân một quãng, Lạc Thanh Linh không chút phúc hậu, cười trên đau khổ của người khác, quay sang cảm kháng với Phiến Đình: " Ta biết ca ca rất nổi tiếng, ngờ lại nổi ngoài sức tưởng tượng của ta a!"
Cũng may mà nàng nhanh trí đoán ra ý nghĩa đằng sau của nụ cười đầy thâm ý của phụ thân, khi bảo cả cứ chơi thông thả là nghĩa gì, cho nên mới giữ khoảng cách an toàn với ca ca nha!
Lạc Thanh Linh nhắn với nô tài của Lạc Chính Quân dăm ba câu, rồi dẫn Phiến Đình đi đến phố Trang Tước mà ban nãy đám nô tỳ nhiệt liệt đề cử.
Phố Trang Tước,các cửa hàng trang sức chiếm đa số, phần lớn là buôn bán đồ trang sức phụ kiện của nữ tử, bình thường đã náo nhiệt giờ lại đúng dịp Thất Tịch khách càng đông đương nhiên đa số là các cặp tình nhân đến mua món quà tặng nhau rồi.
Bất cứ người con gái nào đều thích làm đẹp, Lạc Thanh Linh cũng chẳng phải ngoại lệ.
Sau khi cùng Phiến Đình đi thăm hơn chục căn tiệm khác nhau, Lạc Thanh Linh cuối cũng lựa chọn được vài món vừa ý, giá cả phải chăng. Tâm tình rất tốt, hớn hở đến nổi nhảy nhẹ chân sáo vài cái.
Phiến Đình cùng những người được Thừa Tướng đại nhân phái đi âm thầm bảo vệ Lạc Thanh Linh đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, khi hồi tưởng lại cuộc tranh luận giá cả mấy món trang sức của chủ tiệm lẫn Lạc Thanh Linh.
Đối với Lạc Thanh Linh, đây là chiến tích vẻ vang mũi nàng không khỏi hếch cao lên.
Hừ, ngay cả ở thời hiện đại dù người bán hàng khóe mồn, khóe miệng cỡ nào cũng phải chịu thua trước nàng. Dù thời không thay đổi thế nào đi nữa, cũng chẳng thể ngăn cản bản lĩnh của bổn cô nương, mặc dù có chút quanh co song có người thay nàng xử lý ổn thỏa cả, việc của nàng chỉ là mua hàng thôi.
Chỉ là Lạc Thanh Linh không ngờ rằng, chuyện này lại trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi nhất kinh thành trong suốt một quãng thời gian dài. Trở thành tấm gương cho các vịphu nhân quyền quý, để rèn dạy cho các tiểu thư học hỏi một hai trong quá trình đi mua sắm: " Mua sắm là một thú vui của nữ nhân, nhưng có thể dùng giá thấp để mua thứ tốt nhất càng khác cho người ta khoái chí!"
Chuyện này lan rộng ra đến đấng mày râu cũng lấy ra mà buôn chuyện: " Nói lại chuyện đêm Thất Tịch không ít chuyện vui, song nổi bật nhất có là chuyện xảy ở phố Trang Tước."
"Là chuyện gi vậy?"
Vị nam nhân trong có phần nho nhả, vỗ nhẹ cây quạt giấy trong tay mà bắt đầu: " Chuyện là thế này, đêm Thất Tịch đó tại hạ có dẫn phu nhân đi đến cửa tiệm nữ trang ở phố Trang Tước chứng kiến ..."
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, cứu mạng!”, đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên.
Hả?
Chúng nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm sang nam tử bận trang phục tiểu nhị, loạng choạng vạch đám đông chạy ra, nửa chạy nửa bò nhanh đến trước một nam tử trung niên đang chọn tranh tết cách đó không xa.
Chỉ thấy nam tử trung niên kia đầu đội mũ vải, râu dài đến ngực, mặc áo bằng gấm, nhìn qua là biết dân buôn bán.
Còn tiểu nhị kia, mặt mũi tang thương, tóc tai rối bù, hô hấp tán loạn, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.
“Đó không phải là Từ chưởng quỹ của tiệm bán trang sức ở phía nam thành sao?”, có người nhận ra thân phận của nam tử trung niên nọ.
“Hốt hoảng cái gì?”, Từ chưởng quỹ cả giận mắng.
Chỉ thấy tiểu nhị kia nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Có một vị tiểu thư đến mua trang sức…”.
“Chuyện này cũng rất bình thường mà, bộ vị tiểu thư này mua rất nhiều trâm vàng hay vòng vàng?”, Từ chưởng quỹ hứng phấn hỏi.
“Quả thật là mua rất nhiều, có điều... Chưởng quầy người tự đi xem đi. …”, tiểu nhị òa khóc.
Từ chưởng quỹ ánh mắt khó kìm chế bất mãn trước bộ dạng của tiểu nhị, mua nhiều như thế đáng lẽ lả phải vui vẻ đằng này lại bày ra bộ mặt như vậy định đuổi khách hay sao? Hừ, xong vụ này hắn nhất định phải tính sổ với tên này.
Vừa bước đến nơi, Từ chưởng quỹ nhìn thấy có rất nhiều người kéo đến trong lòng thầm mừng doanh thu đến này nhất định sẽ tăng vù vụt, cho nên vui vẻ cười chào tất cả mọi người có mặt.
Mọi nhìn bộ dạng còn có thể cười của Từ chưởng quỹ, ánh mắt nhìn Từ chưởng quỹ tràn ngập vẻ thương hại. Điều này làm cho Từ chưởng quầycảm thấy kì lạ, song khi nhìn thấy Lạc Thanh chọn một đống vàng bạc châu báu liền quăng ra đằng sau, tiến tới thân thiện giới thiệu những món tốt nhất của cửa hàng.
“Chưởng quỹ đợi tiểu nhân với!!!”, tiểu nhị cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau, nhìn thấy Lạc Thanh Linh gom sạch số trang sức chỗ này liền câm như hến, nuốt nước miếng: Toi rồi!
Một vị nam hàianh tuấn mặc y phục màu xanh nhạt khoảng chừng 11-12 tuổi, vốn có hẹn đến tửu lâu lại thấy đám người đông nghịt thế kia không khỏi tò mò, sai bảo thư đồng mình đi kéo một vị nam nhân gần đó thăm.
Sau khi hỏi được tin tức công tử nhà mình muốn, vị thư động liền chạy về nói cho công tử nhà mình hay.
" Một vị tiểu thư? Trang sức?”, Vị tiểu nam tử sửng sốt hồi lâu, mặt đầy vẻ khó hiểu, “Một vị tiểu thư đi mua trang sức, cũng không đến mức như vậy…”.
Chúng bách tính nhìn hai người, sau liền tiếp tục bàn tán.
“Này này, đó không phải là ‘Từ hàng giả’ ở phố Trang Tước sao?”
“Chính là lão! Không ngờ lão cũng có ngày hôm nay, thật là hả hê quá đi mất!”
“Chính thế chính thế, ai bảo lão ‘Từ hàng giả’ này chuyên dùng hàng giả để đi lừa gạt người khác, gặp phải vị tiểu thư này thì tuổi còn nhỏ nên định lừa gạt một phiên a ngờ ...Đáng đời, xem như gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”
Xì xà xì xào, xì xà xì xào… cứ thế cứ thế…
Những tiếng rì rầm bàn tán rất tự nhiên một chữ cũng không sót, toàn bộ đều lọt vào tai vị công tử kia cùng thư đồng.
Tuần tự rõ ràng, nhưng một hồi sau lại không hiểu gì.
Vị thư đồng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của chủ tử, bèn nổi máu mà bát quái: “ Công tử chức đang nghi hoặc vì sao lại gọi vị Từ chưởng quỹ kia là ‘Từ hàng giả’?”.
Thấy chủ tử nhìn bản thân, liền biết mình đoán trúng liền vội giải thích: “Thưa công tử, cái lão Từ chưởng quỹ này bình thường toàn bán đồ trang sức giả chất lượng không đảm bảo cho những người từ nơi khác đến mua, lừa gạt những người không biết cách xem hàng, cho, cho nên bách tính trong thành đều gọi lão là ‘Từ hàng giả’…”.
"Vậy vị tiểu thư này…”
Nam tử kia vừa nghe vị công tử nhắc tới Lạc Thanh Linh là hai mắt lập tức phát sáng, chen vào nói: " Tiểu nhị nhìn thấy vị tiểu thư nàylà người từ phương khác đến cộng thêm tuổi nhỏ cho nên định lừa một phen, ai ngờ chẳng những lừa người ta không được còn mất cả chì lẫn chày."
" Đây đã là tiệm thứ tám rồi nhỉ mọi người?"
"Ừm! Công nhân vị tiểu thư này miệng mồn thật lợi hại, tôi xem tiểu thư này trả giá hết 7 tiệm trong lòng hưng phấn không thôi! Phu nhân nàng cần học hỏi người ta một phen nha, muốn sắm tướng công có ý kiến nhưng cần phải học trả giá để tránh bị thiệt!"
Vị phu nhân kia người phu tướng công mình nói vậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Thiếp rõ, phu quân!"
Đúng, đúng! Ta cũng phải quan sát một phen để mà học tập, làm thương nhân nhiều nămta cũng không có bản lĩnh ép giá đến mức như vị tiểu thư này!”, Một đại thúc thân hình béo núc mặc quần áo khá sang trọng chen lên, gạt nam tử kia sang một bên, mặt đầy vẻ sung sướng nói: “Từ khi chứng kiến vị tiểu thư này đến tiệm của Lý chưởng quỹ bán đồ cổ giả ở đầu phố Trang Tước, Lý chưởng quỹ đem toàn bộ đồ cổ giả đập nát trên đường, còn chỉ tay lên trời mà thề rằng nếu sau này lại bán dù chỉ một nửa món đồ giả nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết! Thì ta đã thâm phục vị tiểu thư tiểu trẻ tài cao này ”.
Vị công tử áo xanh nhạt kia nghe vậy cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị, bèn ra sức hỏi thăm định chút nữa kể cho tên kia nghe.
Cuối cùng cũng rõ chuyện ở tiệm của Lý chưởng quỹ, vị tiểu thư kia chỉ dùng 100 lượng bạc liền bảo vật trấn tiệm bình hoa Tước Kiều của Thẩm Tư Bình, nghệ nhân nổi tiếng nhất thời xuân thu, cái bình này hắn có nghe cậu nói mặc kẻ cả ngày cuối cùng cũng chẳng kiến chủ tiệm chịu bán cho hắn, báo hại đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được quà mừng thọ hợp mới cho gia gia.
“Còn có một tiệm bán rượu giả ở cách đây một con phố nữa, vị tiểu thư kia vừa đi vào đó chỉ nửa canh giờ liền cười tươi tắn ôm bình rược thuốc quý 600 năm đi ra, sau đó ông chủ liền ném hết rượu giả đi…”
“Còn có một tiệm ở phố Đông…”
“Một tiệm ở ngoại thành…”
Bô bô ba la, bô bô ba la… cứ thế cứ thế…
Vị công tử áo lam nhạt càng nghe càng cảm thấy vị tiểu thư này thật sự có bản lãnh, do đám người vây xem quá đông cho nên hắn không cách nào thấy mặt được của vị tiểu thư kia, song một chút cũng không cản trở sự hứng thú của hắn dành cho Lạc Thanh Linh.
Mà vị công tử áo lam nhạt này chính là Mộ Thiên Tân, anh trai cùng cha khác mẹ với nữ chính Mộ Khuynh Tuyết cũng là kẻ được định là phải trở thành vật hy sinh.
Cũng nhờ vụ càn quét của Lạc Thanh Linh mà người dân của thành Kính An được lợikhông ích, tình trạng bán hàng giả giảm mạnh đến đáng kể.
Sau khi về phụ thân của nàng Lạc Tuấn nhìn thấy con gái mình mang một đống hàng có giá trị mà chỉ chi một số tiền cực nhỏ cực kì hưng phấn đến tận ba ngày mới bình phục, nhìn đi con gái hắn có khác mưu trí không thua gì hắn.
Lạc Thanh Linh ngồi trên cành cao nhất của cây đào trong Bích viện nhìn thấy thấp thoáng ánh đèn đỏ lấp lóe ở phía kia không khỏi nóng lòng.
Năn nỉ, làm nũng gần cả canh giờ, phụ thân Lạc Tuân mới gật đầu đồng ý tuy phải kèm theo ca ca Lạc Chính Quân của nàng.
" Tiểu thư, nếu người cứ lay hoay như vậy hoài nô tỳ làm sao có thể chải xong tóc cho người người?" Phiến Đình nhẹ giọng nói.
Lạc Thanh Linh bị Phiến Đình nói vậy liền ngoan ngoãn ngồi im cho nàng chải đầu.
Thành Kính An bình thường đã là náo nhiệt huống hồ hôm nay lại là đêm Thất Tịch? Lạc Thanh Linh vừa bước xuống xe liền vén nhẹ váy bước xuống nhìn khắp nơi đèn lồng phát sáng đẹp lung linh, bên dòng sông Hương gió mát vi vu, lầu các vô số, kế sát bên sông, cột hoa mây cuốn, tinh tế vô cùng, theo lời ca cac bình thường đây là nơi các tao nhân mặc khách ngâm thơ xướng khúc.
Có điều tối nay, hai bên bờ sông đều được tô điểm bởi những chiếc đèn cung đình ngũ sắc, hàng dương liễu ven sông khoác lên mình áo xanh áo đỏ, tất thảy đều chìm trong không khí vui tươi rạng rỡ.
Lầu các tửu lâu ven sông lại càng đèn đuốc sáng trưng, sa mỏng đèn hoa treo quanh xà.
Hôm nay chính là lễ Thất Tịch ngày mùng Bảy tháng Bảy, người dân trong kinh thành tổ chức “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”.
Như thế nào là “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”?
Tên như ý nghĩa, đó chính là thời gian những nam thanh nữ tú trong thành Kính An nhân khi ngắm hoa đăng Thất Tịch mà hẹn hò vui vẻ bên nhau, hoặc tụ họp lại để bà mối xe sợi chỉ hồng bắc mối duyên lành, lại có kết quả kỳ diệu như lễ hội thưởng đèn ngày Mười lăm tháng Giêng vậy.
" Lạc công tử, Hồng Ngọc có lễ!"
Nhìn thấy trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi vận áo sa màu đỏ đang khiêm nhường thi lễ, Lạc Chính Quân chỉ cảm thấy đầu mình như căng ra.
Biết ngay! Đêm nay hắn khó lòng tránh khỏi màn bị nữ tử đeo bám mà.
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy tiếng huyên náo vang lên bên cạnh, tràn trề đầy sức sống, mừng vui mười phần.
“Ôi chao, đây chẳng phải là công tử thừa tướng phủ, Lạc Chính Quân sao?”
Chưa đầy hai phút,một đám nữ tử đua nhau kéo, nhan sắc muôn màu muôn vẻ có đẹp có thanh tú có xấu.
Đứng cách Lạc Chính Quân một quãng, Lạc Thanh Linh không chút phúc hậu, cười trên đau khổ của người khác, quay sang cảm kháng với Phiến Đình: " Ta biết ca ca rất nổi tiếng, ngờ lại nổi ngoài sức tưởng tượng của ta a!"
Cũng may mà nàng nhanh trí đoán ra ý nghĩa đằng sau của nụ cười đầy thâm ý của phụ thân, khi bảo cả cứ chơi thông thả là nghĩa gì, cho nên mới giữ khoảng cách an toàn với ca ca nha!
Lạc Thanh Linh nhắn với nô tài của Lạc Chính Quân dăm ba câu, rồi dẫn Phiến Đình đi đến phố Trang Tước mà ban nãy đám nô tỳ nhiệt liệt đề cử.
Phố Trang Tước,các cửa hàng trang sức chiếm đa số, phần lớn là buôn bán đồ trang sức phụ kiện của nữ tử, bình thường đã náo nhiệt giờ lại đúng dịp Thất Tịch khách càng đông đương nhiên đa số là các cặp tình nhân đến mua món quà tặng nhau rồi.
Bất cứ người con gái nào đều thích làm đẹp, Lạc Thanh Linh cũng chẳng phải ngoại lệ.
Sau khi cùng Phiến Đình đi thăm hơn chục căn tiệm khác nhau, Lạc Thanh Linh cuối cũng lựa chọn được vài món vừa ý, giá cả phải chăng. Tâm tình rất tốt, hớn hở đến nổi nhảy nhẹ chân sáo vài cái.
Phiến Đình cùng những người được Thừa Tướng đại nhân phái đi âm thầm bảo vệ Lạc Thanh Linh đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, khi hồi tưởng lại cuộc tranh luận giá cả mấy món trang sức của chủ tiệm lẫn Lạc Thanh Linh.
Đối với Lạc Thanh Linh, đây là chiến tích vẻ vang mũi nàng không khỏi hếch cao lên.
Hừ, ngay cả ở thời hiện đại dù người bán hàng khóe mồn, khóe miệng cỡ nào cũng phải chịu thua trước nàng. Dù thời không thay đổi thế nào đi nữa, cũng chẳng thể ngăn cản bản lĩnh của bổn cô nương, mặc dù có chút quanh co song có người thay nàng xử lý ổn thỏa cả, việc của nàng chỉ là mua hàng thôi.
Chỉ là Lạc Thanh Linh không ngờ rằng, chuyện này lại trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi nhất kinh thành trong suốt một quãng thời gian dài. Trở thành tấm gương cho các vịphu nhân quyền quý, để rèn dạy cho các tiểu thư học hỏi một hai trong quá trình đi mua sắm: " Mua sắm là một thú vui của nữ nhân, nhưng có thể dùng giá thấp để mua thứ tốt nhất càng khác cho người ta khoái chí!"
Chuyện này lan rộng ra đến đấng mày râu cũng lấy ra mà buôn chuyện: " Nói lại chuyện đêm Thất Tịch không ít chuyện vui, song nổi bật nhất có là chuyện xảy ở phố Trang Tước."
"Là chuyện gi vậy?"
Vị nam nhân trong có phần nho nhả, vỗ nhẹ cây quạt giấy trong tay mà bắt đầu: " Chuyện là thế này, đêm Thất Tịch đó tại hạ có dẫn phu nhân đi đến cửa tiệm nữ trang ở phố Trang Tước chứng kiến ..."
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, cứu mạng!”, đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên.
Hả?
Chúng nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm sang nam tử bận trang phục tiểu nhị, loạng choạng vạch đám đông chạy ra, nửa chạy nửa bò nhanh đến trước một nam tử trung niên đang chọn tranh tết cách đó không xa.
Chỉ thấy nam tử trung niên kia đầu đội mũ vải, râu dài đến ngực, mặc áo bằng gấm, nhìn qua là biết dân buôn bán.
Còn tiểu nhị kia, mặt mũi tang thương, tóc tai rối bù, hô hấp tán loạn, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.
“Đó không phải là Từ chưởng quỹ của tiệm bán trang sức ở phía nam thành sao?”, có người nhận ra thân phận của nam tử trung niên nọ.
“Hốt hoảng cái gì?”, Từ chưởng quỹ cả giận mắng.
Chỉ thấy tiểu nhị kia nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Có một vị tiểu thư đến mua trang sức…”.
“Chuyện này cũng rất bình thường mà, bộ vị tiểu thư này mua rất nhiều trâm vàng hay vòng vàng?”, Từ chưởng quỹ hứng phấn hỏi.
“Quả thật là mua rất nhiều, có điều... Chưởng quầy người tự đi xem đi. …”, tiểu nhị òa khóc.
Từ chưởng quỹ ánh mắt khó kìm chế bất mãn trước bộ dạng của tiểu nhị, mua nhiều như thế đáng lẽ lả phải vui vẻ đằng này lại bày ra bộ mặt như vậy định đuổi khách hay sao? Hừ, xong vụ này hắn nhất định phải tính sổ với tên này.
Vừa bước đến nơi, Từ chưởng quỹ nhìn thấy có rất nhiều người kéo đến trong lòng thầm mừng doanh thu đến này nhất định sẽ tăng vù vụt, cho nên vui vẻ cười chào tất cả mọi người có mặt.
Mọi nhìn bộ dạng còn có thể cười của Từ chưởng quỹ, ánh mắt nhìn Từ chưởng quỹ tràn ngập vẻ thương hại. Điều này làm cho Từ chưởng quầycảm thấy kì lạ, song khi nhìn thấy Lạc Thanh chọn một đống vàng bạc châu báu liền quăng ra đằng sau, tiến tới thân thiện giới thiệu những món tốt nhất của cửa hàng.
“Chưởng quỹ đợi tiểu nhân với!!!”, tiểu nhị cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau, nhìn thấy Lạc Thanh Linh gom sạch số trang sức chỗ này liền câm như hến, nuốt nước miếng: Toi rồi!
Một vị nam hàianh tuấn mặc y phục màu xanh nhạt khoảng chừng 11-12 tuổi, vốn có hẹn đến tửu lâu lại thấy đám người đông nghịt thế kia không khỏi tò mò, sai bảo thư đồng mình đi kéo một vị nam nhân gần đó thăm.
Sau khi hỏi được tin tức công tử nhà mình muốn, vị thư động liền chạy về nói cho công tử nhà mình hay.
" Một vị tiểu thư? Trang sức?”, Vị tiểu nam tử sửng sốt hồi lâu, mặt đầy vẻ khó hiểu, “Một vị tiểu thư đi mua trang sức, cũng không đến mức như vậy…”.
Chúng bách tính nhìn hai người, sau liền tiếp tục bàn tán.
“Này này, đó không phải là ‘Từ hàng giả’ ở phố Trang Tước sao?”
“Chính là lão! Không ngờ lão cũng có ngày hôm nay, thật là hả hê quá đi mất!”
“Chính thế chính thế, ai bảo lão ‘Từ hàng giả’ này chuyên dùng hàng giả để đi lừa gạt người khác, gặp phải vị tiểu thư này thì tuổi còn nhỏ nên định lừa gạt một phiên a ngờ ...Đáng đời, xem như gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”
Xì xà xì xào, xì xà xì xào… cứ thế cứ thế…
Những tiếng rì rầm bàn tán rất tự nhiên một chữ cũng không sót, toàn bộ đều lọt vào tai vị công tử kia cùng thư đồng.
Tuần tự rõ ràng, nhưng một hồi sau lại không hiểu gì.
Vị thư đồng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của chủ tử, bèn nổi máu mà bát quái: “ Công tử chức đang nghi hoặc vì sao lại gọi vị Từ chưởng quỹ kia là ‘Từ hàng giả’?”.
Thấy chủ tử nhìn bản thân, liền biết mình đoán trúng liền vội giải thích: “Thưa công tử, cái lão Từ chưởng quỹ này bình thường toàn bán đồ trang sức giả chất lượng không đảm bảo cho những người từ nơi khác đến mua, lừa gạt những người không biết cách xem hàng, cho, cho nên bách tính trong thành đều gọi lão là ‘Từ hàng giả’…”.
"Vậy vị tiểu thư này…”
Nam tử kia vừa nghe vị công tử nhắc tới Lạc Thanh Linh là hai mắt lập tức phát sáng, chen vào nói: " Tiểu nhị nhìn thấy vị tiểu thư nàylà người từ phương khác đến cộng thêm tuổi nhỏ cho nên định lừa một phen, ai ngờ chẳng những lừa người ta không được còn mất cả chì lẫn chày."
" Đây đã là tiệm thứ tám rồi nhỉ mọi người?"
"Ừm! Công nhân vị tiểu thư này miệng mồn thật lợi hại, tôi xem tiểu thư này trả giá hết 7 tiệm trong lòng hưng phấn không thôi! Phu nhân nàng cần học hỏi người ta một phen nha, muốn sắm tướng công có ý kiến nhưng cần phải học trả giá để tránh bị thiệt!"
Vị phu nhân kia người phu tướng công mình nói vậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Thiếp rõ, phu quân!"
Đúng, đúng! Ta cũng phải quan sát một phen để mà học tập, làm thương nhân nhiều nămta cũng không có bản lĩnh ép giá đến mức như vị tiểu thư này!”, Một đại thúc thân hình béo núc mặc quần áo khá sang trọng chen lên, gạt nam tử kia sang một bên, mặt đầy vẻ sung sướng nói: “Từ khi chứng kiến vị tiểu thư này đến tiệm của Lý chưởng quỹ bán đồ cổ giả ở đầu phố Trang Tước, Lý chưởng quỹ đem toàn bộ đồ cổ giả đập nát trên đường, còn chỉ tay lên trời mà thề rằng nếu sau này lại bán dù chỉ một nửa món đồ giả nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết! Thì ta đã thâm phục vị tiểu thư tiểu trẻ tài cao này ”.
Vị công tử áo xanh nhạt kia nghe vậy cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị, bèn ra sức hỏi thăm định chút nữa kể cho tên kia nghe.
Cuối cùng cũng rõ chuyện ở tiệm của Lý chưởng quỹ, vị tiểu thư kia chỉ dùng 100 lượng bạc liền bảo vật trấn tiệm bình hoa Tước Kiều của Thẩm Tư Bình, nghệ nhân nổi tiếng nhất thời xuân thu, cái bình này hắn có nghe cậu nói mặc kẻ cả ngày cuối cùng cũng chẳng kiến chủ tiệm chịu bán cho hắn, báo hại đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được quà mừng thọ hợp mới cho gia gia.
“Còn có một tiệm bán rượu giả ở cách đây một con phố nữa, vị tiểu thư kia vừa đi vào đó chỉ nửa canh giờ liền cười tươi tắn ôm bình rược thuốc quý 600 năm đi ra, sau đó ông chủ liền ném hết rượu giả đi…”
“Còn có một tiệm ở phố Đông…”
“Một tiệm ở ngoại thành…”
Bô bô ba la, bô bô ba la… cứ thế cứ thế…
Vị công tử áo lam nhạt càng nghe càng cảm thấy vị tiểu thư này thật sự có bản lãnh, do đám người vây xem quá đông cho nên hắn không cách nào thấy mặt được của vị tiểu thư kia, song một chút cũng không cản trở sự hứng thú của hắn dành cho Lạc Thanh Linh.
Mà vị công tử áo lam nhạt này chính là Mộ Thiên Tân, anh trai cùng cha khác mẹ với nữ chính Mộ Khuynh Tuyết cũng là kẻ được định là phải trở thành vật hy sinh.
Cũng nhờ vụ càn quét của Lạc Thanh Linh mà người dân của thành Kính An được lợikhông ích, tình trạng bán hàng giả giảm mạnh đến đáng kể.
Sau khi về phụ thân của nàng Lạc Tuấn nhìn thấy con gái mình mang một đống hàng có giá trị mà chỉ chi một số tiền cực nhỏ cực kì hưng phấn đến tận ba ngày mới bình phục, nhìn đi con gái hắn có khác mưu trí không thua gì hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook