Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Anh ta vừa bước vào thì thấy có hai cô gái đang khom lưng nhìn màn hình giám sát.

Hàn Vân Gia mồm miệng oang oang hỏi:

- Diệp Kỳ, hai cô này là ai thế?

Lâu Diệp Kỳ đáp:

- Hai cô ấy đến xem camera ghi hình bãi đỗ xe sáng nay.

Nói xong lại lẩm bẩm:

- Trong bãi đỗ xe có chuyện gì đâu nhỉ.

Hàn Vân Gia sờ cái đầu húi cua sát rạt của mình, ngồi xuống ghế, không hỏi thêm gì nữa.

Vị trí của thùng công tắc điện vừa hay nằm ở góc chết của camera.

Nam Sơn bảo Lâu Diệp Kỳ tua đi tua lại vài lần xem thử, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Người nọ khá rành rẽ về các vị trí lắp đặt của camera, mỗi lần đều có thể né tránh rất dễ dàng, không để lại chút dấu vết nào.

- Cô Nam, chúng ta về thôi.

Lý Tử Di đứng thẳng dậy, thấy Nam Sơn vẫn đứng im nhìn màn hình thì nói với cô.

- Đợi lát đã, hai người ở phòng giám sát có nhìn thấy người khả nghi nào vào công ty không.

Hàn Vân Gia cười thành tiếng:

- Nếu như có ai khả nghi thì thì bảo vệ đã cản lại từ lâu rồi.

Nam Sơn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:

- Hôm nay làm phiền các anh quá…

Có ở lại đây cũng không làm được gì mà chỉ phí thời gian thêm thôi.

Nam Sơn quay lại nói với Lý Tử Di:

- Thư ký Lý, chúng ta đi thôi.

Sau khi quay về, Nam Sơn báo cáo tình hình lại cho Cố Thăng.

Cố Thăng đứng trước cửa sổ, kiên nhẫn cắt tỉa cành lá cho hai chậu cảnh.

Nghe xong anh buông cây kéo xuống, dùng khăn lau tay.



Giờ ăn trưa ở canteen công ty.

Nam Sơn bưng khay cơm, cùng ngồi với thư ký Lý.

Cả buổi sáng hôm nay chạy tới chạy lui mấy bận, cô đang đói muốn chết đây.

- A, Nam Sơn đấy hả?

Một giọng nói vang lên bên tai cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là chị Lý.

Nam Sơn mỉm cười, ngừng đũa lại:

- Chị Lý, chào buổi trưa.

Cô không thích khi gặp phải chị Lý ở hoàn cảnh này tí nào. Chị Lý ở phòng cô có biệt danh là giang hồ Lý Hiểu Sinh.

Nữ nhân viên nào kết hôn, gây sự với ai… Tất tần tật mọi chuyện, chị Lý có thể biết được với tốc độ nhanh nhất.

- Không phải em từ chức rồi à? – chị Lý hỏi.

Nam Sơn cười:

- Tìm được công việc khác ở công ty rồi chị ơi. - Thấy chị Lý còn định hỏi, nên cô đành phải trả lời: - Trợ lý tổng giám đốc ạ.

Hết cách rồi, dù cô mà không nói thì chị Lý cũng có cách tìm hiểu thôi.

- À — Chị Lý vỗ vai cô với vẻ thâm ý – Nam Sơn à, phất lên rồi thì chớ quên bạn xưa.

Nam Sơn dám cá, không tới nửa ngày chị Lý sẽ nói chuyện cô làm trợ lý của Cố Thăng cho toàn bộ người trong phòng biết.

Cô chỉ cười:

- Chị Lý đừng hiểu lầm, chỉ là trợ lý bình thường thôi ấy mà.

Chị Lý ném cho cô một ánh mắt như thể đang nói ‘chị hiểu mà’.

Đột nhiên bị tổng giám đốc sa thải, mà mình thậm chí còn không nghe ngóng được lý do, đúng là thẹn với danh xưng Lý Hiểu Sinh.

Lúc quay về đã biến thành trợ lý của tổng giám đốc.

Chuyện này khó mà khiến người ta không nghĩ lung tung.

Coi thường chị đây không đọc tiểu thuyết tổng tài văn à? Hứ!

Giờ chị đây chính là VIP cao cấp của trang web ngôn tình đấy nhé, số tiểu thuyết tổng tài mà chị đã xem còn nhiều hơn sách giáo khoa các cô đọc đấy, chị Lý thầm nghĩ.



Nam Sơn cúi đầu lùa cơm, còn Lý Tử Di thì vẫn cứ ăn từ tốn từng chút một.

Chị Lý xoay người bước đi, chưa được mấy bước đã gặp Tiểu Dương.

Chị Lý gọi cô ấy lại gần, nói với vẻ thần bí:

- Tiểu Dương này, em biết bây giờ Nam Sơn đang đi làm ở đâu không?

Tiểu Dương đần mặt lắc đầu, sao tự nhiên lại nhắc đến Nam Sơn thế này.

Tiểu Dương cũng phối hợp hỏi tiếp:

- Ở đâu thế ạ?

Chị Lý hắng giọng một cái:

- Ở văn phòng của tổng giám đốc, làm trợ lý đấy.

Nam Sơn: …

Trong lòng cô đang gào thét: Chị Lý, chị quay lại nhìn tôi này, tôi còn ngồi ở đây đấy nhé, nghe thấy cả đấy nhé.

Tốt xấu gì cũng phải đợi mình đi rồi hãy nói sau lưng chứ.



Đúng như lời hẹn buổi sáng, Cố Thăng đưa Nam Sơn về nhà cũ của anh.

Sau khi nhập một dãy mã dài thì cửa mở ra.

Nam Sơn bước theo đằng sau, đi vào trong.

Trong phòng khá rộng, dùng màu trắng đen xám làm chủ đạo, thanh thoát gọn gàng, ở gần bếp còn có một quầy bar nhỏ nữa.

Cố Thăng mở tủ lạnh lấy hai chai nước ra, vặn nắp một chai đưa cho cô.

- Tôi dẫn cô vào phòng tắm xem thử xem chỗ nào có vấn đề nhé.

- Được.

Sau khi Nam Sơn bước vào phòng tắm, không dừng lại ở chỗ nào hết mà đi thẳng đến bên cạnh vòi hoa sen, gõ gõ nó vài cái.

Trong mắt Cố Thăng lóe lên vẻ kinh ngạc, anh còn chưa nói cho cô biết là thứ nào trong phòng tắm có vấn đề.

Sau khi thấy thế thì anh yên tâm gật đầu, quả nhiên cô ấy cũng có chút bản lĩnh đấy.

Nam Sơn vờ vịt một phen, sờ sờ vòi sen, miệng thì lẩm bẩm liên hồi, đại khái chừng mười phút.

Cô thấy làm thế cũng đủ rồi, nên phủi tay.

- Xong rồi đấy.

Cố Thăng chớp mắt:

- Có thế thôi á?

Nam Sơn tự mình đi đến bồn nước rửa tay.

- Thì vậy thôi. – Sợ anh ta vẫn lo lắng nên cô nói thêm: - Lá bùa mà tôi đưa anh ấy, nhớ phải luôn mang theo bên người, thế thì sẽ không có chuyện gì cả.

Cố Thăng gật đầu, nửa tin nửa ngờ.

Nam Sơn đi ra ngoài, vẫy tay với anh ta.

- Tôi đi trước nhé.

Lòng thầm nghĩ kéo cô đến đây ép cô xem phòng tắm nhà anh ta thì kiểu gì cũng phải tiễn cô về chứ.

- Ừ.

Cố Thăng ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da êm ái của mình, mở TV lên xem. Quay sang thấy Nam Sơn còn chưa đi, đang đứng bên cạnh nhìn mình với ánh mắt rực sáng.

Anh ta hắng giọng rồi bỏ thêm một câu:

- Đi đường cẩn thận nhé.

Nam Sơn: …

Cô quay đầu bước đi, mấy kẻ tư bản đúng là độc ác.

Lúc cần nhờ vả cô thì ân cần biết mấy.

Lúc không cần nữa thì vứt đi như một chiếc giày rách.

Nơi này vừa ở cách xa nhà cô, lại vừa xa trạm xe bus nữa.

- Đợi đã.

Tiếng Cố Thăng đột nhiên vang lên sau lưng.

Nam Sơn lập tức dừng bước, trong lòng thầm hân hoan.

Chợt nghe anh ta nói:

- Đi ra xong nhớ đóng cửa lại luôn nhé.

Nam Sơn: …

Cô quay gót đi thẳng ra ngoài, đóng sầm của lại.

Một tiếng ‘Rầm’ thật to khiến cho Cố Thăng giật mình, anh ta quay lại nhìn cửa với vẻ khó hiểu.

Đóng mạnh như thế làm gì, ai không biết còn tưởng cô ấy đang tức giận ấy chứ.



Nam Sơn bị tiếng gõ phím lách cách liên hồi đánh thức.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là cô đã xuyên đến phòng của Tiểu Tửu.

Trong số những người cô biết thì cũng chỉ có mình cậu ta là hay thức tới khuya để chơi game mà thôi.

Cô không thèm mở mắt ra, thầm nghĩ, đợi qua năm phút nữa sẽ quay lại phòng mình ngủ tiếp.

Trong phòng có mùi hương bách hợp thoang thoảng rất dễ ngửi.

Cô chợt mở mắt ra, kiểu trạch nam như Tiểu Tửu không thể nào có mùi thế này được.

Quả nhiên, Nam Sơn phát hiện Lý Tử Di đang ngồi gõ chữ bên cạnh máy tính.

Còn cô thì biến thành cái camera bên cạnh.

Bây giờ chắc cũng đã khuya rồi.

Nam Sơn đưa mắt nhìn đồng hồ bên dưới máy tính, một giờ sáng rồi.

Không tin nổi, Lý Tử Di ngủ trễ như thế này mà da cô ấy vẫn đẹp như thế.

Đợi ngày mai đi làm cô nhất định phải thỉnh giáo bí quyết dưỡng da của Lý Tử Di mới được.

Nam Sơn lại nhìn khắp phòng một cái, giường, búp bê, trên tường còn dán poster của mấy chàng trai nổi tiếng bây giờ, rặt một màu hường phấn thiếu nữ, giống hệt với vẻ ngoài của cô ấy.

Nam Sơn thấy có một quyền sổ bìa đen đặt cạnh máy tính, bên trên viết chi chít toàn chữ là chữ.

Đại khái đây là bản thảo của Lý Tử Di, Nam Sơn chán chẳng buồn nhìn thêm làm gì cho đau đầu.

Lại nhớ ra lúc cô nhìn giờ trên máy tính thì thấy trang web Lý Tử Di đang mở nhìn hơi quen.

Hình như là trang web tiểu thuyết cho nữ nổi tiếng nào đó.

Vì để chắc ăn, Nam Sơn lại nhìn màn hình thêm lần nữa.

Quả đúng rồi.

Lý Tử Di mở giao diện tác giả, đang gõ chữ trên web.

Nam Sơn lập tức mở to hai mắt.

Hóa ra ngoài công việc thư ký ra, Lý Tử Di còn là một tác giả viết tiểu thuyết nữa.

Nam Sơn tò mò muốn xem truyện Lý Tử Di viết là gì.

Cho nên cô cố ý nhìn kỹ, tên sách trên web là ‘Yêu Anh Là Chuyện Của Em’, bút danh của Lý Tử Di là Di Di.

Nghe cũng thấy có vài phần lãng mạn đấy, Nam Sơn nghĩ thế, nhưng cũng không để ý lắm.

Thời gian vừa đến thì cô lập tức quay về giường của mình nằm ngủ.



Từ sau khi Nam Sơn giải quyết chuyện vòi hoa sen trong phòng tắm của Cố Thăng xong thì anh ta trông có vẻ tinh thần dữ lắm.

Thấy cô đi làm còn chủ động chào hỏi nữa.

- Chào buổi sáng.

- Chào tổng giám đốc.

Nam Sơn về lãnh thổ sofa của mình.

Nhận ân huệ của người ta thì phải làm việc giúp họ.

Nam Sơn có chút bực bội, bởi vì chuyện này thật sự rất khó giải quyết.

Biết thế lúc trước cô khỏi nhận cho xong, điều tra vụ án này đâu phải chỉ dựa vào ngủ một giấc là giải quyết được đâu.

Cô có thể bắt gian là bởi vì cô biết mục tiêu là ai, nhưng chuyện mà cô gặp phải bây giờ căn bản không có mục tiêu nào để tập trung cả.

Cố Thăng đưa mắt nhìn cô mấy lượt, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Anh mở máy tính lên, giải quyết đống email trong máy tính.

Mỗi khi Cố Thăng tập trung làm việc thì vẻ mặt sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, tâm không tạp niệm.

Không có chuyện gì đặc biệt thì thư ký Lý cũng không dám đi vào quấy rầy anh ta.

Nam Sơn thấy Cố Thăng nghiêm túc làm việc, thi thoảng lại nhìn máy tính, tay thì lật văn kiện ra.

Từ đầu chí cuối, không hề liếc cô một cái nào.

Nên cô cầm điện thoại, mở web lên định xem tiểu thuyết.

Đành chịu thôi, nếu mà còn ngồi đồng ở đây nữa thì cô sẽ ngủ gục mất.

Cafe không có bất kỳ tác dụng nào với cô cả, uống vào chỉ tổ mệt hơn.

Xem truyện gì đây nhỉ?

Cô lướt ngón tay trên màn hình, đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Thôi thì cứ xem tiểu thuyết mà thư ký Lý viết đi vậy, cô gõ hai chữ Di Di vào, lập tức phát hiện một danh sách thật dài có kèm theo tên Di Di.

Cô đếm thử thì thấy đã có hơn chục quyển rồi, hiệu suất đúng là cao thật đấy.

Mỗi quyển đều có mấy chục nghìn lượt đề cử, cũng là một tác giả lớn đấy.

Nam Sơn trực tiếp chọn mở quyển ‘Yêu Anh Là Chuyện Của Em’ ra.

Lúc đọc lướt qua phần giới thiệu thì chợt khựng lại.

Giới thiệu: Yêu anh là chuyện của em, đến sau cùng lại là chuyện của chúng ta. Tử Di yêu thầm Cố Thăng rất nhiều năm, sau khi trở thành thư ký của anh cô mới quyết định ra tay.

Ps: Cô nàng tâm cơ theo đuổi anh chàng ngốc nghếch đáng yêu, không thích chớ vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương