*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ken nằm trên giường với vẻ lười biếng và chẳng muốn động tay động chân hay làm bất cứ gì dù đó chỉ là hành động xoay người nhẹ, Ken cũng chẳng cho ai bước vào phòng cả, chỉ là tên đó cần yên tĩnh thôi, mà cũng chẳng phải tên đó lười nữa, bận suy nghĩ nên nó thế ý. Cảm xúc ban nãy có cái gì đó khác lắm, dù chỉ là 1 sự cố nhỏ nhưng cũng khiến Ken chẳng thể xem là bình thường được... vì nó gợi cho Ken cảm xúc, cái cảm xúc đã từng có với Khánh Hạ, mọi giác quan như tê liệt hoàn toàn, cảm tưởng của bản thân là mọi thứ xung quanh đều bất động, chẳng tự dối mình làm gì, đúng thật là Ken thấy vui khi cảm nhận được mối quan hệ giống như lúc trước ở khoảnh khắc đó, và Ken cũng chẳng đần đến mức chẳng thể nhận ra thái độ của nhỏ ngày càng có ý xa lánh mình, cảm thấy khó chịu ~ 

Vấn đề quan trọng là Ken chẳng còn cảm giác gì với Khánh Hạ nữa, vậy mà vẫn muốn giữ cô ta lại, lẽ nào như ông quản gia nói, đó ko phải là tham lam, mà chỉ là trách nhiệm và thói quen, tự bản thân Ken cảm thấy có trách nhiệm với chị ta nên thế, cũng như thói quen của quá khứ là giữ chị ta bên mình, còn 1 thứ là lòng tự tôn của Ken nữa, nó chẳng thể hiện rõ ràng nhưng điều duy nhất khiến Ken biết nó đang hiện hữu là cảm giác muốn giữ Khánh Hạ, vì chị ta đã từng rời bỏ Ken, nên bây giờ Ken muốn giữ lại để cho tất cả thấy rằng cái gì của mình thì sẽ lại là của mình ~ Ken đưa tay lên bóp trán mình.

- Lẽ nào là vì trách nhiệm thật?

Hắn vốn dĩ đang nằm nghỉ ngơi rất thư thả, trong đầu còn đang vạch định ra kế hoạch cho tương lai, hắn 12, sắp thi rồi nên cũng phải cố gắng mà học, theo đuổi cái mộng làm bác sĩ của mình, nghe cũng mâu thuẫn, tự hắn cũng tự thấy như thế, có đời nào con của một xã hội đen, sẽ giết người ko nương tay mà lại muốn làm bác sĩ để cứu chữa cho những người bị bệnh và sắp chết? Hắn cũng đã nghĩ tới nên thứ nhất, 1 là sau khi đậu hắn sẽ làm bác sĩ riêng của chính Tổ chức, 2 là nếu mọi người đều đồng tình, hắn sẽ làm bác sĩ trong bệnh viện của Ken, hắn làm việc vốn chẳng nghĩ cho ai cả nhưng đây chẳng phải chuyện đùa, nếu ko tính toán kĩ thì sẽ có ối chuyện khác để lo ~ Chẳng đùa đâu, nhưng tự hắn thấy bản thân mình đủ năng lực để làm 1 bác sĩ giỏi. Thử tưởng tượng xem thế nào nhỉ? Một kẻ có vẻ ngoài như hắn mà khoác áo đó lên người, chắc bệnh nhân nữ tăng đột biến quá!?!

Đang thông thả nghiên cứu những cuốn sách ý khoa, tin từ bọn đàn em nhận được khiến hắn tức điên máu. Chẳng chần chừ, vừa nghe xong câu chuyện hắn đã phóng như bay vào phòng làm việc của ba hắn.

- Sao ko gõ cửa? – ba hắn vẫn bình thản, vẫn nhìn vào sổ sách trên bàn.

- Ông ngừng tay mà nói chuyện rõ ràng với tôi! – hắn giật lấy cây bút trên tay ông mà quăng xuống sàn.

Ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh vốn có, chẳng manh động với hắn được, giờ mà làm hắn điên tiết thì xem như chỉ có mang thêm hạo thôi, bác sĩ cũng bảo nên tránh hắn khỏi những hoạt động mà, nhưng hắn thì biết rồi đó, chẳng có gì tác động thì hắn sẽ như 1 mặt hồ yên ả trôi, nhưng 1 khi hắn tức lên thì hắn chẳng nể nang ai cả.

- Thế con muốn nói gì? – ông điềm tĩnh.

- Đừng gải ngây nữa, tôi và những người trong Tổ chức chưa đủ hay sao mà ông còn lôi kéo cô ta vào công việc bẩn thỉu này? – hắn nghiến răng.

- Là con bé tự nguyện, nó tự tìm ta và bảo muốn được rèn luyện để trở thành 1 sát thủ bậc nhất! Con bé đó có tài, ta chẳng thể từ chối được! – ba hắn.

- Có gì mà ko thể chứ? – hắn đập mạnh xuống bàn.

- Sao con ko nghĩ là do con quá ích kỉ? Nếu con ko hành động như thế thì con bé có như thế ko? Nó làm thế là tại vì nó hiểu nếu con ko thể buông xuôi thì chỉ còn 1 cách là nó phải hoà nhập, chỉ có như thế con mới chẳng còn lý do gì để đẩy nó ra nữa. Con làm như thế nhưng con có bao giờ nghĩ cho cảm xúc của con bé? Ta ko biết 2 đứa đã xảy ra những gì nhưng ta hiểu được tinh1tinh2 và cách con hành xử mọi việc. Tự tôn của con quá lớn, bị thương như thế thì nhầm gì? – nói đoạn ông tự cởi áo mình ra, trên đó là chi chít vô số những vết sẹo cũ lẫn mới – Thấy? Bị thương mà trở về được, trong khi đó kẻ làm mình bị thương lại chết mất xác thì đó đã là chiến thắng rồi! Ko phải cứ như những trận đánh ngoài đường đâu, có thể con ít bị thương hoặc hiếm khi bị gì khi xảy ra xô xát nhưng con phải hiểu, đây là 1 thế giới khác phức tạp hơn rất nhiều. Những chuyện đã qua chứng tỏ con đã bảo vệ người con gái mình yêu rất tốt. Nhưng... con quá ích kỉ rồi! 

Nói rồi ông cũng ngồi xuống ghế làm sổ sách như chẳng có gì xảy ra, hắn đứng trơ như tưởng 1 khoảng thời gian khá lâu rồi mới cất từng bước khó nhọc trở về phòng. Ba hắn nói ko sai, là do hắn quá ích kỉ, quá tự đề cao mình... hãy xem hắn đã làm gì? Giờ thì người con gái hắn yêu cũng đã làm như thế chỉ để hắn chấp nhận. Rối bời những cảm xúc ko tên ~

Nghĩ là làm, hắn lập tức vào gara lái xe qua nhà nó ngay dù cho mọi người có can ngăn cỡ nào đi chăng nữa!

Hắn bấm chuông nhưng người ra mở cửa là ông quản gia, ông nói thẳng rằng nó bảo chẳng muốn gặp hắn, tuy là vậy nhưng hắn vẫn muốn được vào nhà. Hắn ngồi đó cho đến khi trời tối mịt nhưng dường như nó chưa có ý định xuống gặp hắn thì phải?

- Có phiền ko nếu tôi ở đây 1 đêm?

Thoáng thấy nét phân vân trên mặt ông quản gia, hắn thêm vào.

- Tôi chỉ muốn mượn băng ghế sopha này!

Đương nhiên là ông chẳng thể từ chối được vì dù sao ông cũng là thuộc hạ của ba hắn mà!

Xem ra hắn gặp chút khó khăn, hắn chưa uống thuốc, phải nói đúng hơn là ko mang thuốc theo nên ko có mà uống, hắn đang trong quá trình điều trị và hồi phục mà... cũng may là thay băng thay rồi, nhưng vì chưa uống thuốc nên vết thương hắn càng ngày càng trở nên nhức hối khi về đêm, cứ thế mà hắn vẫn cong mình chịu đựng, nhức ko chịu được! 

Nằm ngẫm lại những gì ba hắn đã nói, có lẽ hắn đã ích kỉ thật!  Nói là làm những điều đó tốt cho nó nhưng dường như hắn chưa nghĩ cho viễn cảnh sau này, cũng ko nghĩ cho người con gái hắn yêu, chỉ biết hy vọng nó sẽ hạnh phúc với người khác xứng đáng hơn, thật quá nhục nhã, sau bao nhiêu thứ đó rốt cuộc hắn đã làm được những gì, hắn đẩy người yêu mình ra, tự tạo khoảng cách cho cả hai rồi tự khiến nhau đau khổ, rốt cuộc là ko đẩy được mà còn khiến người con gái đó phải hy sinh vì mình, nó đã cảnh báo trước mà hắn lại ko nghe ~ Hắn biết, nó đã quyết định như thế rồi thì dù Trời có sập xuống nó vẫn sẽ kiên quyết giữ quyết định đó tới cùng.

- Chết tiệc! Hóa ra tôi lại là người lôi em vào nguy hiểm!

Dù biết có rủa bản thân cả ngàn lần cũng chẳng thay đổi được gì nhưng ít ra nó có lợi vào lúc này vì điều đó giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn 1 chút. Nhờ thế mà hắn cũng biết được nó yêu hắn như thế nào, nó chẳng níu hắn bằng những câu ‘em yêu anh’ hay đại loại như thế, nó chỉ gợi ý, thậm chí ko có 1 lần van xin hắn quay lại, nhưng hành động của nó là quá rõ ràng. 

Vốn dĩ rằng yêu là yêu, chẳng có khái niệm nào phân biệt điều đó cả. Khác màu da cũng có thể yêu, đồng tính cũng thể, chỉ cần là yêu thì ko gì có thể can ngăn được. Vậy huống gì chỉ vì địa vị xã hội mà phải xa nhau? Có đáng hay ko? Hắn đã tự hỏi mình cả ngàn lần câu hỏi đó, là ‘ko đáng’, hắn tìm được câu trả lời sau khi nghe ba mình nói những điều đó, chẳng chi tiết nhưng đủ để khiến hắn tỉnh ngộ và nhận ra những gì bản thân cần biết, nhưng có muộn quá hay ko?

Bây giờ hắn mới nhận ra là người con gái hắn yêu yêu hắn nhiều hơn bất kì thứ gì trên đời, có thể vì hắn mà làm mọi thứ tưởng chừng như ko thể!

p.s: đính chính nhé! Chee từng nói là post khuya mà nhỉ? Chỉ là mọi lần đều post vào tầm 10, 11h nên các bn quen như thế ~ Mà khái niệm thời gian của Chee cũng khác mng lắm, với Chee chưa sáng thì vẫn gọi là khuya, dù bây giờ là 1.00 tính ra là thứ 2, nhưng từ khi còn bé thì Chee đã quan điểm nó còn là chủ nhật rồi!  Thói quen khó bỏ mà, nếu ai quan niệm bây giờ là t2 thì Chee cũng chỉ biết cười và xin lỗi thôi!:")

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương