“Anh Cường, chúng ta thật sự sẽ đi bắt một đứa trẻ sao? Em nghe nói dân trong thôn hung hãn lắm, ngộ nhỡ...” Trong xe đang yên tĩnh, Cẩu Tam đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngộ nhỡ cái quái gì, cái gì mà dân hung hãn, chỉ là tin vịt mà thôi.

Nông dân ở quê thì có cái bản lĩnh gì cơ chứ, cấy mạ giỏi à? Hay là gánh phân giỏi?”
Ngô Tự Cường bị người ta mắng, trong người tức giận, vừa lúc Cẩu Tam tự dâng mình đến, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Nhưng mà, anh Cường này, tên họ Chu kia dù sao cũng từng ngồi tù, nghe nói nhà giam Tây Hải vô cùng khắc nghiệt, tên họ Chu ấy lại có vẻ rất có bản lĩnh, mới ra tù vài năm đã làm trong đội xe vận tải rồi.” Tiểu Hoàng lái xe cũng không nhịn được mà hỏi.
Bởi cái xe này là của Tiểu Hoàng nên Ngô Tự Cường cũng không muốn hung hãn với anh ta, chỉ giải thích một câu: “Tao đương nhiên là biết tên họ Chu kia không dễ gì đối phó, có điều anh Man lại càng không phải dạng vừa, huống hồ cũng chẳng phải là làm không công, trói con bé kia lại, anh Man đã hứa số tiền này rồi.”
Ngô Tự Cường đắc ý giơ bàn tay lên đưa qua lại.


Lập tức người trong xe đều trở nên kích động.
“Mười nghìn tệ? Nhiều như vậy ư?”
Tất cả đều yên lặng tính toán, tính trong nhóm bốn người, coi như anh Cường sẽ được nhận năm nghìn, còn lại là phần của mọi người, mỗi người cũng được nhận tới hơn một nghìn, cũng chính là tiền công một ngày.

Một hai tháng cũng chẳng thể dễ dàng mà kiếm được nhiều như thế, tất cả ngay lập tức liền trở nên hăng hái.
Cẩu Tam lại thu bầu không khí về, hỏi: “Anh Cường, sao chúng ta không để cho đám Đại Long đi cùng, nhiều người thì sẽ dễ phối hợp hơn.”
Ngay lập tức Cẩu Tam liền bị Đại Bồn ngồi bên cạnh đập bộp một phát vào gáy, hùng hổ mắng: “Đồ ngu, nhiều người thì tiền chia ra sẽ ít đi, ba người chúng ta là đủ rồi, anh Cường coi trọng mày thì mới đưa mày đi cùng.”
Cẩu Tam bị mắng đến mức cảm động.
“Theo tao thì, con bé kia vẫn còn đang ở nhà trẻ, chúng ta sẽ trực tiếp giả làm lãnh đạo vào tham quan, vào lừa con bé kia ra ngoài là được rồi, sự việc bị phát giác, thì bọn chúng sẽ đi tìm lãnh đạo.” Đại Bồn bình thường là tên mưu mô nhất, hắn vừa mở miệng nói thì đám người kia đều cảm thấy ý kiến không tồi.
“Đúng vậy, tới nhà trẻ, dù sao chúng cũng chỉ là đám nông dân ít học, nói chúng ta là lãnh đạo cấp cao, không chừng còn được mời cơm.” Tên lái xe Tiểu Hoàng cao hứng đáp.
Một đám người thường ngày làm không ít thể loại việc như thế này, trong lúc đợi xe tới thôn Bình Khẩu của thị trấn Lục Phong, biển số xe đều đã được làm giả hết.
Ngô Tự Cường khoác trên mình áo sơ mi trắng, còn đeo một cái kính gọng vàng, vuốt tóc dựng đứng, trông rất giống dáng vẻ của lãnh đạo.

Có điều cây dao kia của hắn vẫn còn mang theo mình, hắn liền đem bỏ vào trong túi.
Đây chính là đồ cổ.


Ngô Tự Cường từ nhỏ đã thích đi dạo trên con phố bán đồ cổ.

Sau khi trưởng thành lại không có công việc đàng hoàng, tuỳ tiện sống qua ngày.

Hắn cũng lén lút bán được ít đồ, sau này quen biết được anh Man rồi thì phát hiện ra giúp anh Man kiếm tiền còn giàu hơn, liền không bán mấy thứ đồ cổ này nữa.

Nhưng hắn ta vẫn là người có mắt, con dao nhỏ này, có thể bán được mấy vạn liền.
Ngô Tự Cường từ lúc kiếm được con dao này thì vô cùng ưa thích, từ đó tới giờ chưa từng rời tay, đến lúc ngủ cũng phải gối dưới đầu mới yên tâm.
Đại Bồn mang theo một cái túi da màu đen, giả làm thư kí.
Tiểu Hoàng vẫn mang bộ dạng ban đầu, làm tài xế.

Cẩu Tam bị mắng cũng không chịu tháo cái dây chuyền vàng giả trên cổ xuống, cũng mặc áo sơ mi, kẹp một cái túi đen.

Trong túi còn nhét linh tinh đủ thứ đồ.
Một nhóm bốn người, nghênh ngang đi tới thôn Bình Khẩu.
Trưởng thôn Vương Đại Phú ra tiếp đón lãnh đạo liền bị đứng hình.

Ban nãy hắn ta nghe nói là người của Cục Điện lực được chỉ đạo tới tham quan, hắn ta không nghi ngờ một chút nào, nhiệt tình tới nghênh đón.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương