Thành phố Thượng Hải.


Khí trời oi bức không chịu nổi.


Trong căn phòng thuê một phòng ngủ, chiếc quạt điện cũ kỹ đang quay cót ca cót két.


Con gái Chu Chi Chi ngủ ở trên chiếc giường trúc cũ kỹ, trên vầng trán trắng nõn mịn màng chảy ra một tầng mồ hôi hột, lông mi nhỏ như rẻ quạt khẽ rung động, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nanh hiện lên hai vệt đỏ ửng.


Lâm Phong cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt gió cho Chi Chi, hỏi: “Chi Chi, ngủ không được sao?"

"Ba ba, Chi Chi nóng.

"

Chi Chi thành thực mở mắt ra, cánh tay nhỏ bé nhéo nhéo cánh tay của Lâm Phong, ỏn a ỏn ẻn nói: “Chi Chi muốn ăn dâu tây, vừa nhắm mắt, đã nhìn thấy dâu tây có cánh bay tới bay lui trước mắt của Chi Chi, ba ba xem đi, Chi Chi chảy cả nước miếng rồi nè!"

Nói xong thở hổn hà hổn hển lúc lắc cái đầu nhỏ, cho Lâm Phong thấy nước bọt ở khóe miệng của mình.



Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái, quả nhiên có!

Anh lập tức bật cười, vươn tay sờ sờ đầu của Chi Chi.


"Được được được, tối nay ba ba về sẽ mua dâu tây cho con ăn, có được hay không?"

Lâm Phong khom người xuống, bế Chi Chi lên.


"Giờ chúng ta đi đến nhà của bà Hoàng chơi nha, buổi chiều đợi ba ba tan làm trở lại đón con, con phải ngoan, biết không?"

"Dạ! Chi Chi là bảo bảo ngoan nhất!"

Chu Chi Chi trong ngực ỏn a ỏn ẻn đáp.


Bà Hoàng năm nay 60 rồi, là một bà cụ sống một mình, cũng là hàng xóm của Lâm Phong cùng Chu Chi Chi.


Hiện tại may mà Chi Chi đi nhà trẻ, bà Hoàng cũng thoải mái hơn không ít.



Nhưng đối với Lâm Phong thì ngược lại, nhiệm vụ của anh lại nặng hơn!

Dù sao nhà trẻ tại thành phố Thượng Hải, một năm phải trả ít nhất 20,000 tệ, chớ đừng nhắc tới để trẻ em phát triển toàn diện, còn phải cho ăn các loại đồ ăn.


Chỉ tiền nuôi dưỡng của Chi Chi thôi, một năm cũng lên tới 30,000 tệ rồi!

Tiền lương chuyển phát nhanh cơ bản một tháng của Lâm Phong chỉ có 3,000 tệ, cộng với tiền hoa hồng cho mỗi đơn hàng là 1.

8 tệ, một tháng làm việc vất vả cũng kiếm được khoảng 10,000 tệ.


Hơn nữa còn tiền thuê phòng, tiền ăn, tiền điện nước, tiền gas, v.

v.

.

áp lực không thể bảo là không lớn.


Lâm Phong nhìn về phía Chi Chi đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, thầm cắn răng hạ quyết tâm.


Anh nhất định phải nỗ lực cho Chi Chi một cuộc sống thoải mái mới được!

"Ai ui! Chi Chi tới rồi! Tới đây! Để bà ôm một cái!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương