Sáng sớm thôn Vĩ Khê.

Dương Hoằng mở mắt muốn biết cái gì đang chói mắt mình, thì ra mặt trời buổi sáng chiếu vào phòng, ánh sáng thật mạnh, nhìn kế bên không thấy nương đâu, chuẩn nhà nghèo thức sớm làm.


Dương Hoằng lồm cồm ngồi dậy, hít vào thở ra làm vài động tác giản cơ thể dục, để xóc lại tinh thần, ngó nhìn quanh phòng ngủ chỉ có 4 bức tường đất, trên nóc phòng mấy yêu nhền nhện giăng tơ tứ phía.


Còn giường ngủ cũng là giường đất đơn giản không lò, một cái tủ làm thủ công đơn sơ.

Dương gia quá nghèo:
"Mà cũng không phải chỉ là tiền này còn sử dụng cho ai!!.

"Nói rồi thở dài hazzz.

.

!!!.


Dương Hoằng còn không có nhiều đồ để thay đổi, giá trị thuộc về cậu chắc là 3 bộ đồ, Dương Hoằng ảo não.


" Phải tìm cách kiếm tiền, mua đồ để mặc, no được dạ dày, chăm sóc cho nương, vậy
Mới được.

"

Ở cổ đại nông dân rất ít được ăn no mà công việc thì rất nhiều.


Dương Hoằng quay lại phòng lấy cái bánh nướng trên giường gậm,cõng cái sọt tre củ kĩ đi hái rau dại ăn, đây là một trong những công việc no bụng mỗi ngày của Dương Hoằng 14 tuổi.


Lúc hắn bước ra trước tiền viện dương gia mới nhớ lại.



"Hình như không có ai ở nhà.

"

Không gian yên tĩnh chỉ có mấy còn gà mái ở hậu viện và heo trong chuồn ồn ào!.

im vắng.


Nơi Dương Hoằng đi hái rau dại dưới chân núi Cảnh Sơn cách đây hai dặm.


" Xem ra cũng gần, nếu quá xa với thân thể vừa hết bệnh có đi nổi không?.

"

Dương Hoằng vừa đi vừa nguyện cầu, hôm nay phải gặp được gì ăn lắp cái bụng còn đói,bồi dưỡng lại cơ thể yếu ớt, học lại kỹ năng săn mồi của kiếp trước, hiện đại hay cổ đại điều có núi để kiếm thịt ăn.


" Ý tiểu Hoằng cháu đã khỏe rồi sao? Nghe nói cháu đã bệnh nằm mấy ngày.

"

Là giọng của Điền Thẩm nhà cũng gần Dương gia, nhìn bà cũng quải sọt chắc hái rau heo.


Dương Hoằng gật nhẹ đầu:

"Cháu đã khỏe rồi, cảm ơn Điền thẩm thẩm đã hỏi thăm.

"

Điền Liên nương nhìn Dương Hoằng một đứa trẻ từ nhỏ đã giỏi làm việc, nhưng lại không được nhà lão đại thương, bà thấy tội cũng không giúp được gì, gia đình nào cũng có chuyện phát sinh mâu thuẫn.



Từ lúc chào Điền Liên thẩm, Dương Hoằng khá lâu không thấy người nào nữa.


Ở thôn này trai tráng khỏe mạnh sẽ đi bến tàu Bách Thương làm công, còn phụ nhân lo việc nhà chăm sóc con làm đồng nhiều.


Dương Hoằng mới đi hơn một dậm mà mệt muốn đức hơi, tay chống cây làm rạy được bẻ bên lề đường.


" Sức khỏe phải rèn luyện mơi được.

"

Lấy lết cuối cùng Dương Hoằng cũng đến chân núi Cảnh Sơn.


Lúc này nhìn ra xa thấy núi non bao la hùng vĩ, giờ đến gần nhìn cây lớn che nắng rậm rạp,ở cổ đại không sợ có núi chỉ sợ biển rộng sông sâu thôi.


Lên núi dễ xuống biển khó, tất nhiên ở đây là cổ đại làm gì có điều kiện đánh bắt thủy Hải sản quy mô lớn.


Dương Hoằng nhìn xung quanh rất ít rau dại,tay cũng không chậm chút nào, già nhiều non ít cọng nào cũng không tha.


"Ân, đã đầy sọt rồi, tuy già nhưng miễn cưỡng luộc ăn cũng được.

"

Ngước lên nhìn mặt trời:

"Thời gian còn nhiều, mình vào rừng xem kiếm có gì ăn không?.

"

Rừng là nơi sinh sống của nhiều động vật hoang dã trong rừng có nhiều loại cây khác nhau.


Đây là nguồn thực phẩm dược phẩm thiên nhiên.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương