Bởi vì chuyện này, thân thể bà ngoại càng ngày càng kém hơn, không tới hai năm sau thì buông tay mà đi.

Ông ngoại bởi vì bà ngoại mất đi, tinh thần nhiệt tình đều không có, không bao lâu cũng đi theo.

Mà cậu út càng chán chường vô cùng, không còn là cậu út hăng hái, anh tuấn, cởi mở nữa.Về sau nữa, theo Đỗ gia dọn nhà vào trong huyện, nàng không bái kiến cậu út, cho đến khi đại ca gặp chuyện, nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, và cũng không còn tin tức của Mai gia nữa.Làm sao bây giờ?Lô Kiều Nguyệt không khỏi bắt đầu lo nghĩ.Nàng mặc dù sống hai đời, đến cùng vẫn chỉ là nữ tử, bình thường không ra khỏi cổng lớn hai bước, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được biện pháp tốt gì đi ngăn cản chuyện này phát sinh.Ăn ngay nói thật, nhất định là không được, loại chuyện hoang đường này, cậu út chắc chắn sẽ không tin.


Nhưng trơ mắt ếch ra nhìn ông bà ngoại và cậu út từ nhỏ yêu thương mình, rơi vào kết cục như vậy, nàng không thể làm được.Vừa lúc đó, gian ngoài vang lên tiếng cười cởi mở.Là đại cữu cữu.Mai Đại Hổ trở về rồi.Theo mặt trời dần dần ngả về tây, Mai gia càng lúc càng náo nhiệt lên.Mai lão hán và con trai trưởng về đầu tiên, già trẻ bốn người đánh hai chiếc xe trâu, đẩy trở về bốn con lợn rừng to béo.

Lợn rừng toàn thân lông màu đen, răng nanh sắc nhọn, máu heo đỏ sậm xen lẫn trên da lợn, thoạt nhìn rất dữ tợn.Lợn rừng này là mấy người Mai lão hán lên núi mua, dựa vào núi Đại Hắc có một thôn gọi là thôn Đại Hắc, thôn Đại Hắc xa xôi hẻo lánh, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, đại đa số thôn dân là thợ săn.Trong thôn có một đám thợ săn hùn vốn dò xét ổ lợn rừng, thoáng cái đánh được bốn con lợn rừng lớn nhỏ.

Bọn họ nhất thời không ăn hết, cha con Mai lão hán là đồ tể nổi danh quanh đây, liền tới nhà chào hỏi bảo Mai lão hán đi qua mua lợn.Từ Lê Hoa lĩnh đến Đại Hắc thôn, qua lại một chuyến mất gần ba canh giờ.


Rất vất vả, nhưng bốn con lợn rừng dẫu thế nào cũng có lợi nhuận mấy lượng bạc, cho nên khi về nhà, mấy người Mai lão hán đều cười ha hả.Nhóm người Mai lão hán chân trước vừa tiến vào nhà, hai vợ chồng Nhị phòng và Mai Hồng Bang cũng trở về.Sau khi về đến nhà, mấy người thấy hai mẹ con Mai thị đến, đều hết sức cao hứng.

Chào hỏi qua một tiếng rồi ai nấy về phòng mình thu dọn.Thu dọn xong, người một nhà ngồi một chỗ nói chuyện.Nói không được vài câu, huynh đệ Mai Hồng Vũ không thấy vợ của mình, nhi tử cũng không thấy đâu, liền lên tiếng hỏi một câu.Lưu thị hơi sững sờ, nói nhà mẹ đẻ hai người có việc, đi về nhà mẹ đẻ rồi, mang cả cháu trai đi, còn chưa trở lại.Không khí có chút ngưng trệ, trên mặt Mai lão hán và Liễu thị cũng bị mất tươi cười, Mai thị nghiêm mặt, Lô Kiều Nguyệt là tiểu bối, không dám xen vào, chỉ có thể cẩn thận cúi đầu xuống.

Ngược lại Nhị tẩu Trần thị của Mai thị có chút hiểu ra, nhưng không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn thôi.“Bà nương này, hôm nay tiểu cô cô gia về đây, vậy mà lại chạy về nhà mẹ đẻ, thực là không biết chọn thời gian.” Mai Hồng Vũ mắng chửi một tiếng.Lưu thị giảng hòa giúp hai con dâu: “Chúng nó đi sớm, không biết tiểu cô các con về đây.”“Con đi đón mẹ con bọn họ về, vừa vặn về ăn cơm chiều.” Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ đứng lên.

Trong nhà có xe trâu, qua lại một chuyến rất nhanh.Mai thị cười mỉm, lên tiếng ngăn cản: “Rất lâu không gặp hai huynh đệ các cháu rồi, ngồi xuống trò chuyện với tiểu cô, hai đứa cháu dâu của ta kia không phải không biết đường về nhà, còn cần phải mấy huynh đệ các cháu đi đón sao?”Mai thị nói lời này rất hàm xúc, toàn bộ phòng đều tĩnh lặng lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương