Nông Nữ Khuynh Thành Dịch
1: Ta Xuyên Rồi


Tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng nức nở như ẩn như hiện cùng thanh âm chửi mắng hòa lại với nhau, lung tung rối loạn, có thể so với chợ bán thức ăn.

Thẩm Hiểu Hiểu bị ồn ào đến mức lỗ tai ong ong, đầu đau muốn nứt ra.

Nàng gian nan mà mở hai mắt, choáng váng! Cột gỗ cùng với nhà ngói? Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ nàng bị tai nạn xe làm hư cả đầu óc rồi? Nàng như thế nào lại không biết thành phố A có loại bệnh viện thiết kế như này? Nàng bị tai nạn xe cộ, theo lý thuyết tỉnh lại hẳn là ở bệnh viện a! Đây là địa phương nào? Nàng lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh bốn phía: Tường trát bùn, cửa sổ ô vuông bằng gỗ, giấy dán cửa sơ sài còn bị lủng vài chỗ, còn có giường đất, chiếu rách! Này chính là có bao nhiêu nghèo khó a! Ở ngay mép giường còn có một phụ nhân đang ôm trẻ con ngồi khóc thút thít, trọng điểm là phụ nhân này còn đang mặc một bộ đồ cổ trang! Nàng nhắm mắt lại lại mở ra, đây là nói giỡn sao? Chính mình chẳng lẽ đang ở hiện trường quay phim cổ trang?

Nàng nâng tay lên, muốn gõ gõ cái đầu đang đau đến nhức ra của mình, hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không! Từ từ, như thế nào tay mình lại nhỏ xíu vậy, này rõ ràng là tay của một đứa con nít a! Lại nhìn nhìn vào thân thể hiện tại của mình.


Trời ạ! Đây là thân thể của một đứa nhỏ năm sáu tuổi cơ mà! Chẳng lẽ mình xuyên không rồi? Trò đùa này lớn quá rồi....

Phụ nhân bên người nhận thấy được động tĩnh của Hiểu Hiểu, trong lòng vui vẻ, lập tức ngừng khóc, kinh hỉ nói: “Hiểu Nhi, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ngươi rốt cuộc tỉnh, cám ơn trời đất! Hiểu Nhi của ta rốt cuộc tỉnh!” Phụ nhân đem trẻ con trong lòng ngực điều chỉnh tư thế một chút, sau đó đưa ra một tay tới sờ soạng trán Thẩm Hiểu Hiểu một chút, “Đầu Hiểu Nhi còn đau sao? Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không? Có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho nương biết biết không?”

Thẩm Hiểu Hiểu lẳng lặng mà đánh giá vị phụ nhân này, nàng gọi mình là Hiểu Nhi, còn tự xưng là nương mình.

Đó chính là mẹ của thân thể này.

Trên người phụ nhân ăn một thân quần áo bị giặt đến bạc màu còn chắp vá khắp nơi, tóc được bối kiểu đơn giản rồi dùng mộc trâm cố định lại, trên lỗ tai đeo một đôi bông tai bản to, làn da có chút đen và thô ráp, nhưng làn do còn tính là tinh tế, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt có điểm sưng đỏ, hẳn là do khóc lâu mà thành.

Vị phụ nhân này cho người ta cảm giác thật ôn nhu hiền lành, nếu làn da này mà trắng lên, lại tăng thêm vài cân, khẳng định chính là một vị đại mỹ nhân, còn hiện tại chỉ có thể nói là dân chạy nạn chỉ còn da bọc xương a! Hiểu Hiểu ở trong lòng vừa quan sát vừa đánh giá.

“Hiểu Nhi, Hiểu Nhi......!Là chỗ nào không thoải mái sao?“ Phụ nhân thấy Thẩm Hiểu Hiểu nhìn nhìn mình không chớp mắt không đáp lời, duỗi tay ở trước mắt nàng lắc lắc, không khỏi lo lắng cho nữ nhi mình, không phải là bị té hư đầu óc rồi đi.


Thẩm Hiểu Hiểu phục hồi tinh thần lại, cảm giác yết hầu thực khô, vừa định mở miệng muốn một chén nước.

Rèm cửa bị mở ra, một nam hài tuổi không lớn cùng một người nam nhân cao lớn cường tráng trước sau đi đến, hai người mặt mày thực tương tự, vừa thấy liền biết là hai phụ tử.

Phụ nhân thấy bọn họ tiến vào vội cao hứng tiếp đón bọn họ, “Hài tử cha hắn, mau tới đây, Hiểu Nhi tỉnh lại.” Nói xong đôi mắt lại nhịn không được trữ đầy nước mắt.

Đương nhiên đây là vui quá mà khóc.

“Hiểu Nhi”, hai người trăm miệng một lời, sau đó lại cùng bước nhanh đến trước giường.


Nam nhân dùng tay nhẹ nhàng mà vuốt ve đỉnh đầu Thẩm Hiểu Hiểu, đau lòng hỏi: “Hiểu Nhi, đầu còn đau sao?”

Nam hài lôi kéo tay nàng, khóc nức nở nói: “Hiểu Nhi, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi đã ngủ ba ngày hai đêm.

Ngươi nếu không tỉnh lại, ta sẽ đem tất cả trứng chim mà ta đào đều ăn hết, không cho ngươi ăn......!Hiểu Nhi ngươi như thế nào không nói lời nào?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương