Mặc dù lúc đứng dậy có hơi tốn sức nhưng sau khi nâng lên chỉ kiên trì được chưa đầy năm giây đã không chịu được và buộc phải đặt tảng đá xuống.
Nhưng với kết quả này, Ôn Hạ cũng đã rất hài lòng.
Có được thể chất xuất chúng như vậy, sau này bất kể làm gì, nàng cũng có thêm tự tin.
Sau khi hiểu rõ về thể chất của mình, Ôn Hạ nhặt cái giỏ vừa đặt xuống đất lên, buộc lại sau lưng, rồi nắm chặt liềm, sau đó mới cẩn thận đi vào sâu trong núi.
Hôm nay Ôn Hạ không đi xa, thêm vào đó là vào mùa đông, động vật cơ bản sẽ không đến ngoại vi dãy núi.
Vì vậy, Ôn Hạ đi một vòng cũng không phát hiện ra thứ gì có thể dùng được.
Thấy sắp đến giờ ăn tối, Ôn Hạ mới buộc chặt những cành cây khô chặt được trên núi lại, chuẩn bị mang về nhà.
Ôn Hạ nắm bắt thời gian khá tốt, vừa xuống núi không lâu đã nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên từ tiệm thêu trở về.
Thấy Ôn Hạ từ trên núi đi xuống, trong mắt những người này rõ ràng có chút không tán thành.
Một người phụ nữ rất thân thiết với Ôn Ngọc Lan, bước nhanh hai bước đến bên Ôn Hạ cùng nàng đi về, có chút không yên tâm hỏi:
"Hạ Nương, hôm nay sao lại là ngươi lên núi chặt củi? Ngươi nghe ta này, việc này không phải việc mà tiểu cô nương như ngươi có thể làm.
Không nói đến việc củi nặng như vậy, tiểu nữ oa như ngươi không thể mang nổi, chỉ nói đến việc ngươi là một tiểu cô nương, một mình đến hậu sơn.
Như vậy cũng không an toàn."
Nghe lời bà ấy nói, Ôn Hạ cúi đầu làm ra vẻ khó xử.
"Đinh thẩm, ta biết người tốt bụng.
Nhưng tình hình nhà chúng ta hiện tại người cũng rõ, nếu ta không làm thì nhà chúng ta cũng không còn người nào khác có thể làm việc này."
Nghe ý tứ này của Ôn Hạ nghĩa là sau này nàng vẫn tiếp tục làm việc này, Đinh thẩm lập tức sốt ruột, nói:
"Sao lại không có người làm việc này? Cha ngươi hôn mê, đại ca ngươi không ở nhà.
Sao những người khác trong hai phòng còn lại của nhà họ Tần không làm được? Đốt củi cũng không phải chỉ có nhà ngươi đốt.
Trong nhà ngươi có nhiều nam nhân như vậy cũng không đến lượt ngươi ra làm việc này."
Ôn Hạ lắc đầu, nói: "Đinh thẩm, bà nội ta trước đây đã nói không cho chúng ta lợi dụng bá phụ và tam thúc.
Cha ta hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, ta muốn làm nhiều việc hơn.
Ta sợ bà nội đuổi cả nhà chúng ta ra ngoài."
Thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Hạ, nghĩ đến tình hình nhà họ hiện tại, trong lòng Đinh thẩm có chút đau lòng.
Cả nhà Tần Nhị Trụ đều rất tốt, chỉ là số phận không tố.
Không nói đến việc gặp phải trưởng bối như lão thái gia và lão thái thái nhà họ Tần, lại còn gặp phải chuyện như vậy.
Vì thương xót Ôn Hạ, giọng điệu lúc bà ấy nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook