Nồng Nàn Vị Yêu
-
Chương 31: Kết cục đại đoàn viên
Thật ra mọi chuyện cũng vì bà Dư Ninh Vi.
Hân Nhan đã nói dối An Thành, cánh cửa kia không phải cảnh sát 110 đến tháo xuống, mà do bà Dư Ninh Vi nhờ người đến giúp.
Lúc sáng, An Thành vừa đi ra ngoài không lâu thì bà Dư Ninh Vi đến.
Hân Nhan tưởng rằng An Thành cắn rứt lương tâm, trở về thả cô ra, nên vội vàng đập cửa la lớn: “An Thành, anh mau mở cửa ra, em đói bụng quá.”
Bên ngoài yên lặng một lúc, mới nghe một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa: “Hân Nhan?”
Hân Nhan suy nghĩ một hồi, mới nhận ra là ai: “Bác gái?”
Bà Dư Ninh Vi vốn cũng tức giận, sau lại gượng cười: “Nó lại nhốt con trong phòng hả? Đã ba mươi tuổi đầu mà làm việc chẳng biết suy nghĩ nặng nhẹ gì cả…”
Nói rồi bà an ủi Hân Nhan: “Con đừng sợ, bác lập tức tìm người mở khoá.”
Bà Dư Ninh Vi vốn định gọi mắng An Thành một trận, nhưng cuối cùng thay đổi ý định, gọi tìm người mở khoá. Cho dù gọi được An Thành về cũng chỉ rối rắm thêm mà thôi, thà là tìm một thợ mở khoá còn tốt hơn. Hơn nữa, bà có thể thừa dịp này trò chuyện cùng Hân Nhan.
Để điện thoại xuống, bà Dư Ninh Vi nói với Hân Nhan qua cánh cửa: “Bác xin lỗi, đứa con trai này của bác đến bác cũng phải bó tay với nó.”
Hân Nhan lễ phép đáp lời: “Không sao đâu, bác gái.”
Trước khi người thợ khóa đến, Hân Nhan trò chuyện cùng bà Dư Ninh Vi.
Bà Dư Ninh Vi hỏi Hân Nhan mấy năm qua sống thế nào. Hân Nhan đáp, cũng khá tốt.
Bà Dư Ninh Vi vẫn dịu dàng hiền hậu như xưa, đậm chất phụ nữ Giang Nam: “Bác và ba An Thành đánh cược, bác nói nhất định con sẽ trở về, mà ba An Thành quyết không tin, xem đi, bác đã thắng rồi.”
Hân Nhan cười khẽ.
Bà Dư Ninh Vi nói tiếp: “Thật ra An Thành nó… ” Còn chưa nói hết thì người mở khóa đã đến. Thợ khóa nói loại khóa này không mở được, chỉ còn cách tháo cửa xuống thôi. Bà Dư Ninh Vi lập tức đồng ý.
Đục đẽo một lúc, cuối cùng cửa cũng được tháo xuống.
Hân Nhan nhìn gương mặt vẫn đằm thắm vẹn nguyên theo thời gian của bà Dư Ninh Vi, lễ phép cười chào. Bà Dư Ninh Vi tiễn thợ khoá về, rồi xoay người, cười nói với Hân Nhan: “Con biết không, vài hôm trước chị họ An Thành vừa sinh em bé, hỏi An Thành nên đặt tên gì, nó không hề do dự, đặt là Nhan Nhan ngay.”
Hân Nhan tư lự.
Sau cùng, bà Dư Ninh Vi nói: “Hân Nhan, con đã trở về rồi, thật tốt quá.”
Hân Nhan gặp lại Cẩn Niên lần nữa, không phải ngẫu nhiên mà do An Thành đã giúp cô sắp xếp. Chính Hân Nhan đã nói với An Thành là muốn gặp anh ta, An Thành cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Cẩn Niên ngó cô, cười điềm đạm: “Đã lâu không gặp, Hân Nhan.”
Hân Nhan cúi đầu, xoay ly nước trong tay: “Cẩn Niên, tôi muốn gặp anh để cám ơn. Tôi có nghe mẹ nói, anh đã giúp nhà xưởng chú Lâm vượt qua khó khăn.”
Cẩn Niên vẫn lịch thiệp như ngày nào: “Tiện tay thôi mà, không có gì phải cám ơn. Hơn nữa, so với chuyện anh làm tổn thương em, thì việc giúp chú Lâm chẳng đáng là bao.”
Hân Nhan nghe vậy trịnh trọng lắc đầu: “Chuyện của chúng ta đã qua rồi, anh không cần nhắc đến tổn thương với không tổn thương làm gì.”
“Em nghĩ được như thế, anh vô cùng cảm kích.”
Hân Nhan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cẩn Niên: “Thật ra, là do Hân Duyệt đã giúp tôi thông suốt.”
Cẩn Niên ngớ ra, không hiểu ý cô cho lắm.
Cô nói tiếp: “Tôi đã đọc quyển nhật ký của Hân Duyệt, mới biết nó vốn cũng rất đau khổ. Lúc trước, nó mạo danh tôi đi gặp anh không phải vì nó ích kỉ, chỉ vì muốn thay tôi xem anh có hợp với tôi không. Nhưng không ngờ nó lại yêu anh, nó rất muốn nói với anh sự thật nhưng lại sợ anh sẽ rời xa nó, vì vậy đã che giấu anh. Trong khoảng thời gian đó, Hân Duyệt luôn sống trong đau khổ và dằn vặt, sợ mất đi anh, cũng thấy có lỗi với tôi, mãi đến sau này xảy ra quá nhiều chuyện, nó dần mất đi phương hướng. Vì vậy đã dẫn đến sai lầm quá lớn, để chúng ta đều phải đau khổ. Bây giờ nghĩ lại, chúng ta ai cũng không có lỗi.”
“Ai cũng không có lỗi …. “Cẩn Niên thất thần thì thào.
Lúc hai người ra về, thành phố S bỗng đổ mưa to, ào ào như thác đổ. Đứng ngay cửa ra vào của quán cafe, hai người đều khá bất ngờ với trận mưa này. Cẩn Niên bèn nói: “Mưa lớn như vậy, hay là anh đưa em về?”
Hân Nhan lắc đầu: “An Thành dặn tôi ở đây chờ anh ấy đến rước. Nếu không thấy tôi, không biết lại cáu gắt sao nữa.”
Cẩn Niên bật cười: “Anh biết rõ tính tình của anh ta. Ba năm nay, anh ta cứ đối chọi với anh suốt, cứ y như con ba ba cắn anh không chịu buông, anh không muốn quan tâm đến anh ta cũng không được.”
Hân Nhan khẽ cười, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Cẩn Niên khăng khăng đứng cùng Hân Nhan đợi An Thành. Hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trời đổ mưa như trút. Cẩn Niên nhớ lần đầu tiên gặp Hân Nhan, cũng chính là khoảng cách không gần không xa này, nhìn cô hoà mình trong khung cảnh tuyết rơi . Hôm nay cũng thế, chỉ có hoàn cảnh đã thay đổi.
Chỉ có một mình Cẩn Niên hiểu rõ, kể từ đây, cô và anh mãi mãi chỉ còn là hồi ức của nhau mà thôi.
An Thành đậu xe trước quán cafe, anh xuống xe và bung chiếc dù màu đỏ, chiếc dù bung ra trong mưa như đoá hoa màu đỏ đang nở rộ trên đỉnh đầu. Anh thong dong sải bước tới chỗ Hân Nhan. Bước đi trong cơn mưa là chuyện vô cùng chật vật lại gây cảm giác bức bối, thế mà anh cất bước khoan thai, không kém phần phong độ và quyến rũ.
Hân Nhan bước đến đứng chung dưới dù với anh, thản nhiên khoác tay anh. Cẩn Niên vươn tay ra, bắt tay chào hỏi An Thành, cười một cách nhạt nhẽo. An Thành khinh khỉnh nhìn Cẩn Niên, sau đó quay sang hỏi Hân Nhan: “Hắn có làm gì em không? Có còn làm gì bậy bạ với em nữa không?”
“Anh nói nhảm gì thế.” Hân Nhan lườm anh, kéo anh đi về phía xe đang đậu, lảng sang chuyện khác: “Em đói bụng rồi, đi ăn “bữa tiệc lớn” chịu không?”
Anh khẽ cười, tiếng mưa dường như trở nên rất êm tai: “Được, em khao anh đi.”
“Hay là chúng ta về nhà ăn đi, Tiramisu chắc đói lắm rồi.”
“Này, sao em ki bo thế!”
“An đại thiếu gia, anh nói đúng lắm, em ki bo thế đó, không chỉ ki bo, mà còn xấu tính lắm, em khuyên anh khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.”
“Ồ, thì ra cô Lục cũng biết rõ bản thân mình ghê ta. Anh một mình chết đuối trong bể khổ thì cô đơn lắm, thôi thì kéo em theo cho vui, hai ta làm đôi uyên ương số khổ vậy.”
“Sao lúc nào anh cũng nói chuyện khó nghe như vậy hả?”
“Muốn dễ nghe à?” An Thành ngừng một lúc, tay không cầm dù bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hân Nhan nói: “Lấy anh đi, Hân Nhan.”
“….”
“Sao lại không trả lời… Em khóc à? Đừng khóc mà, anh nói giỡn đấy …. Á, đừng nhéo anh chứ, đau lắm, anh không nói đùa nữa, rất nghiêm túc được chưa… Sao em lại khóc dữ dội hơn vậy…”
Ngoài trời mưa rơi không ngừng trên chiếc dù, ngoài tiếng mưa lốp ba lốp bốp, chỉ còn tiếng hai trái tim hoà cùng nhịp đập, hai người dưới chiếc dù dường như đang ở một thế giới khác. Những giọt mưa rơi tạo thành một giai điệu nhịp nhàng, thi thoảng lại có hạt mưa từ những chiếc lá cây ngô đồng ven đường nhỏ giọt xuống, phát ra âm thanh tí tách khe khẽ, rồi nương theo mép dù rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
Người đi đường tấp nập qua lại trong làn mưa mờ ảo, cầm trong tay những chiếc dù đủ loại màu sắc, tựa như những đoá hoa mùa hè nở rộ trong nưa.
Chỉ mới giữa hè, cảnh vật đã rạng ngời muôn sắc.
Hân Nhan đã nói dối An Thành, cánh cửa kia không phải cảnh sát 110 đến tháo xuống, mà do bà Dư Ninh Vi nhờ người đến giúp.
Lúc sáng, An Thành vừa đi ra ngoài không lâu thì bà Dư Ninh Vi đến.
Hân Nhan tưởng rằng An Thành cắn rứt lương tâm, trở về thả cô ra, nên vội vàng đập cửa la lớn: “An Thành, anh mau mở cửa ra, em đói bụng quá.”
Bên ngoài yên lặng một lúc, mới nghe một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa: “Hân Nhan?”
Hân Nhan suy nghĩ một hồi, mới nhận ra là ai: “Bác gái?”
Bà Dư Ninh Vi vốn cũng tức giận, sau lại gượng cười: “Nó lại nhốt con trong phòng hả? Đã ba mươi tuổi đầu mà làm việc chẳng biết suy nghĩ nặng nhẹ gì cả…”
Nói rồi bà an ủi Hân Nhan: “Con đừng sợ, bác lập tức tìm người mở khoá.”
Bà Dư Ninh Vi vốn định gọi mắng An Thành một trận, nhưng cuối cùng thay đổi ý định, gọi tìm người mở khoá. Cho dù gọi được An Thành về cũng chỉ rối rắm thêm mà thôi, thà là tìm một thợ mở khoá còn tốt hơn. Hơn nữa, bà có thể thừa dịp này trò chuyện cùng Hân Nhan.
Để điện thoại xuống, bà Dư Ninh Vi nói với Hân Nhan qua cánh cửa: “Bác xin lỗi, đứa con trai này của bác đến bác cũng phải bó tay với nó.”
Hân Nhan lễ phép đáp lời: “Không sao đâu, bác gái.”
Trước khi người thợ khóa đến, Hân Nhan trò chuyện cùng bà Dư Ninh Vi.
Bà Dư Ninh Vi hỏi Hân Nhan mấy năm qua sống thế nào. Hân Nhan đáp, cũng khá tốt.
Bà Dư Ninh Vi vẫn dịu dàng hiền hậu như xưa, đậm chất phụ nữ Giang Nam: “Bác và ba An Thành đánh cược, bác nói nhất định con sẽ trở về, mà ba An Thành quyết không tin, xem đi, bác đã thắng rồi.”
Hân Nhan cười khẽ.
Bà Dư Ninh Vi nói tiếp: “Thật ra An Thành nó… ” Còn chưa nói hết thì người mở khóa đã đến. Thợ khóa nói loại khóa này không mở được, chỉ còn cách tháo cửa xuống thôi. Bà Dư Ninh Vi lập tức đồng ý.
Đục đẽo một lúc, cuối cùng cửa cũng được tháo xuống.
Hân Nhan nhìn gương mặt vẫn đằm thắm vẹn nguyên theo thời gian của bà Dư Ninh Vi, lễ phép cười chào. Bà Dư Ninh Vi tiễn thợ khoá về, rồi xoay người, cười nói với Hân Nhan: “Con biết không, vài hôm trước chị họ An Thành vừa sinh em bé, hỏi An Thành nên đặt tên gì, nó không hề do dự, đặt là Nhan Nhan ngay.”
Hân Nhan tư lự.
Sau cùng, bà Dư Ninh Vi nói: “Hân Nhan, con đã trở về rồi, thật tốt quá.”
Hân Nhan gặp lại Cẩn Niên lần nữa, không phải ngẫu nhiên mà do An Thành đã giúp cô sắp xếp. Chính Hân Nhan đã nói với An Thành là muốn gặp anh ta, An Thành cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Cẩn Niên ngó cô, cười điềm đạm: “Đã lâu không gặp, Hân Nhan.”
Hân Nhan cúi đầu, xoay ly nước trong tay: “Cẩn Niên, tôi muốn gặp anh để cám ơn. Tôi có nghe mẹ nói, anh đã giúp nhà xưởng chú Lâm vượt qua khó khăn.”
Cẩn Niên vẫn lịch thiệp như ngày nào: “Tiện tay thôi mà, không có gì phải cám ơn. Hơn nữa, so với chuyện anh làm tổn thương em, thì việc giúp chú Lâm chẳng đáng là bao.”
Hân Nhan nghe vậy trịnh trọng lắc đầu: “Chuyện của chúng ta đã qua rồi, anh không cần nhắc đến tổn thương với không tổn thương làm gì.”
“Em nghĩ được như thế, anh vô cùng cảm kích.”
Hân Nhan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cẩn Niên: “Thật ra, là do Hân Duyệt đã giúp tôi thông suốt.”
Cẩn Niên ngớ ra, không hiểu ý cô cho lắm.
Cô nói tiếp: “Tôi đã đọc quyển nhật ký của Hân Duyệt, mới biết nó vốn cũng rất đau khổ. Lúc trước, nó mạo danh tôi đi gặp anh không phải vì nó ích kỉ, chỉ vì muốn thay tôi xem anh có hợp với tôi không. Nhưng không ngờ nó lại yêu anh, nó rất muốn nói với anh sự thật nhưng lại sợ anh sẽ rời xa nó, vì vậy đã che giấu anh. Trong khoảng thời gian đó, Hân Duyệt luôn sống trong đau khổ và dằn vặt, sợ mất đi anh, cũng thấy có lỗi với tôi, mãi đến sau này xảy ra quá nhiều chuyện, nó dần mất đi phương hướng. Vì vậy đã dẫn đến sai lầm quá lớn, để chúng ta đều phải đau khổ. Bây giờ nghĩ lại, chúng ta ai cũng không có lỗi.”
“Ai cũng không có lỗi …. “Cẩn Niên thất thần thì thào.
Lúc hai người ra về, thành phố S bỗng đổ mưa to, ào ào như thác đổ. Đứng ngay cửa ra vào của quán cafe, hai người đều khá bất ngờ với trận mưa này. Cẩn Niên bèn nói: “Mưa lớn như vậy, hay là anh đưa em về?”
Hân Nhan lắc đầu: “An Thành dặn tôi ở đây chờ anh ấy đến rước. Nếu không thấy tôi, không biết lại cáu gắt sao nữa.”
Cẩn Niên bật cười: “Anh biết rõ tính tình của anh ta. Ba năm nay, anh ta cứ đối chọi với anh suốt, cứ y như con ba ba cắn anh không chịu buông, anh không muốn quan tâm đến anh ta cũng không được.”
Hân Nhan khẽ cười, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Cẩn Niên khăng khăng đứng cùng Hân Nhan đợi An Thành. Hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trời đổ mưa như trút. Cẩn Niên nhớ lần đầu tiên gặp Hân Nhan, cũng chính là khoảng cách không gần không xa này, nhìn cô hoà mình trong khung cảnh tuyết rơi . Hôm nay cũng thế, chỉ có hoàn cảnh đã thay đổi.
Chỉ có một mình Cẩn Niên hiểu rõ, kể từ đây, cô và anh mãi mãi chỉ còn là hồi ức của nhau mà thôi.
An Thành đậu xe trước quán cafe, anh xuống xe và bung chiếc dù màu đỏ, chiếc dù bung ra trong mưa như đoá hoa màu đỏ đang nở rộ trên đỉnh đầu. Anh thong dong sải bước tới chỗ Hân Nhan. Bước đi trong cơn mưa là chuyện vô cùng chật vật lại gây cảm giác bức bối, thế mà anh cất bước khoan thai, không kém phần phong độ và quyến rũ.
Hân Nhan bước đến đứng chung dưới dù với anh, thản nhiên khoác tay anh. Cẩn Niên vươn tay ra, bắt tay chào hỏi An Thành, cười một cách nhạt nhẽo. An Thành khinh khỉnh nhìn Cẩn Niên, sau đó quay sang hỏi Hân Nhan: “Hắn có làm gì em không? Có còn làm gì bậy bạ với em nữa không?”
“Anh nói nhảm gì thế.” Hân Nhan lườm anh, kéo anh đi về phía xe đang đậu, lảng sang chuyện khác: “Em đói bụng rồi, đi ăn “bữa tiệc lớn” chịu không?”
Anh khẽ cười, tiếng mưa dường như trở nên rất êm tai: “Được, em khao anh đi.”
“Hay là chúng ta về nhà ăn đi, Tiramisu chắc đói lắm rồi.”
“Này, sao em ki bo thế!”
“An đại thiếu gia, anh nói đúng lắm, em ki bo thế đó, không chỉ ki bo, mà còn xấu tính lắm, em khuyên anh khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.”
“Ồ, thì ra cô Lục cũng biết rõ bản thân mình ghê ta. Anh một mình chết đuối trong bể khổ thì cô đơn lắm, thôi thì kéo em theo cho vui, hai ta làm đôi uyên ương số khổ vậy.”
“Sao lúc nào anh cũng nói chuyện khó nghe như vậy hả?”
“Muốn dễ nghe à?” An Thành ngừng một lúc, tay không cầm dù bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hân Nhan nói: “Lấy anh đi, Hân Nhan.”
“….”
“Sao lại không trả lời… Em khóc à? Đừng khóc mà, anh nói giỡn đấy …. Á, đừng nhéo anh chứ, đau lắm, anh không nói đùa nữa, rất nghiêm túc được chưa… Sao em lại khóc dữ dội hơn vậy…”
Ngoài trời mưa rơi không ngừng trên chiếc dù, ngoài tiếng mưa lốp ba lốp bốp, chỉ còn tiếng hai trái tim hoà cùng nhịp đập, hai người dưới chiếc dù dường như đang ở một thế giới khác. Những giọt mưa rơi tạo thành một giai điệu nhịp nhàng, thi thoảng lại có hạt mưa từ những chiếc lá cây ngô đồng ven đường nhỏ giọt xuống, phát ra âm thanh tí tách khe khẽ, rồi nương theo mép dù rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
Người đi đường tấp nập qua lại trong làn mưa mờ ảo, cầm trong tay những chiếc dù đủ loại màu sắc, tựa như những đoá hoa mùa hè nở rộ trong nưa.
Chỉ mới giữa hè, cảnh vật đã rạng ngời muôn sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook