Nồng Nàn Vị Yêu
-
Chương 27: Rời khỏi
Trước khi rời khỏi thành phố S, Hân Nhan ngồi xe lăn
đến tham dự hôn lễ của Tô Vãn.
Đêm trước khi hôn lễ diễn ra, Tô Vãn gọi điện cho cô: “Lục Hân Nhan, không phải cô đã hứa sẽ làm phù dâu cho tôi rồi sao?”
Hân Nhan cười khẽ: “Thưa cô Tô, cô có thấy có phù dâu nào ngồi trên xe lăn chưa hả?”
Tô Vãn không vui: “Tôi hoãn lại lễ cưới là được.”
“Đừng làm thế, tôi không muốn Hàn Phong hận tôi đâu.”
Trong lúc hai người say sưa tán gẫu, Cẩn Niên đi đến nói với cô, nói: “Hân Nhan, cả ngày ở trong phòng rất buồn chán, lát nữa anh đưa em đi dạo công viên.”
Hân Nhan mỉm cười: “Được, chờ tôi nói chuyện xong rồi chúng ta đi.”
Sau khi Cẩn Niên đi khỏi, Tô Vãn mới hỏi: “Là Kha Cẩn Niên hả?”
“Ừ.”
Tô Vãn im lặng một lát, lại thở dài nói: “Tôi nghĩ cô nên cùng An Thành mới phải.”
Hân Nhan vẫn cười bình thản như trước: “Ai tôi cũng không chọn, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.”
“Rời khỏi đây rồi cô đi đâu?”
Hân Nhan ngừng một lúc, mắt nhìn ra cửa sổ: “Về nhà.”
Trong lễ cưới của Tô Vãn, cô lại gặp được An Thành.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, anh đeo cà vạt mà cô đã mua. Lần trước gặp anh, là khi cô ra viện, An Thành cầm lấy tay của cô, cố gắng lần cuối cùng: “Hân Nhan, em hãy cho anh một cơ hội nữa được không, anh sẽ thật lòng đối xử tốt với em. Cầu xin em, đừng rời xa anh.”
Thậm chí Hân Nhan nhìn thấy trong mắt anh có một vài giọt nước mắt sắp trào ra.
Cô không phải là người có lòng dạ sắt đá, lúc đó cô cũng muốn áp hai tay lên mặt của anh, nói cho anh biết trong lòng cô vẫn yêu anh.
Nhưng cuối cùng cô lại không thể.
Giãy khỏi tay của anh, cô nói: “An Thành, anh không phải là em, anh sẽ không thể hiểu được nỗi đau trong lòng em. Chỉ cần anh ở bên cạnh em, mỗi khi trông thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh, thậm chí chỉ là hơi thở cũng đều làm cho em rất đau đớn. Em nghĩ em nên rời xa anh, nếu không em sẽ đau đớn đến chết.”
Cô không nghĩ đến An Thành sẽ nằm khóc trên đùi của mình. Nước mắt của người đàn ông là vật quý giá vô cùng.
Một lúc sau, anh đứng dậy, đưa lưng về phía cô, không để cô nhìn thấy nước mắt của mình, nhỏ nhẹ nói: “Hân Nhan, chờ đến khi em không còn thấy đau nữa, hãy trở về bên anh.”
Sau đó anh cất bước đi.
Hôm nay, anh mặc đồ tây, đứng từ đằng xa mỉm cười với cô.
Thời gian như ngừng lại, ngay cả gió và không khí cũng lắng đọng.
Cô cũng đứng tại chỗ mỉm cười. Không ai tiến lên trước cũng không ai hỏi thăm một câu, như hai người xa lạ nhìn nhau cười.
Cô dâu thay bộ sườn xám đỏ đi đến, cùng chú rể mời rượu khách dự tiệc.
Đi đến chỗ Hân Nhan, trên mặt Tô Vãn đã ửng hồng vì rượu. Tô Vãn cạn ly với Hân Nhan, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, vui vẻ nói: “Hân Nhan, tôi với Hàn Phong có được ngày hôm nay tất cả là nhờ có cô, tôi mời cô một ly.”
Hàn Phong và Tô Vãn nho nhã nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Hân Nhan nở nụ cười trên môi. Không quan tâm sự can ngăn của Cẩn Niên, uống cạn nửa ly rượu trong tay, mắt cũng đã nhoè nước: “Tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Tô Vãn cùng Hàn Phong cũng uống cạn ly rượu trong tay: “Hân Nhan, cô cũng phải hạnh phúc đấy.”
Ngày Hân Nhan rời khỏi thành phố S, An Thành nhất quyết ở trong nhà, không đi tiễn cô.
Thiếu Phi nhìn thấy dáng vẻ chán chường của anh họ mình cũng thấy bực bội: “Anh, Hân Nhan đã đi rồi, anh sao còn ở đây uống rượu giải sầu? Chẳng lẽ anh uống rượu thì có thể đem cô ấy trở về sao?”
Cao Tuấn cũng tiếc hùi hụi: “Tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi, An Thành. Con người mạnh mẽ không sợ trời, không sợ đất trước biến đi đâu rồi hả?”
An Thành chỉ nói: “Con mẹ nó, các người mặc kệ tôi đi.”
Ngồi ở cửa sổ sát đất, xung quanh anh đầy chai rượu rỗng và vương vãi thuốc lá. Bỗng nhiên trên trời có máy bay đang bay qua, anh thất thần nhìn đến mấy giây. Máy bay lưu lại trên bầu trời một vệt dài màu trắng, anh đang nghĩ, trên máy bay đó có cô hay không.
Người cha mà anh ngưỡng mộ đã từng nói: “Trách nhiệm của một người đàn ông chính là bảo vệ người phụ nữ của mình.”
Cho nên lúc trước dù nhà họ Dư không đồng ý bà Dư Ninh Vi qua lại cùng người đàn ông nghèo An Viễn Kính, ông vẫn kiên trì đến cùng chứng minh tình yêu của mình, và đã thực hiện được lời hứa đem cuộc sống hạnh phúc cho bà Dư Ninh Vi.
An Thành rất khâm phục sự kiên trì của ba anh, cũng vô cùng khâm phục sự dũng cảm của mẹ.
Nhưng chính anh lại làm tổn thương người phụ nữ mình yêu, ngay cả con của hai người cũng không bảo vệ được.
Anh thậm chí đã từng trách cô ngay cả câu ‘Em yêu anh’ cũng chưa từng nói qua, nhưng khi đã yêu nhau có nhau trong lòng thì cần chi 3 chữ kia chứ.
Lúc cô tình nguyện nói ‘Anh hãy đưa em đi’, cũng chính là lúc cô đã trao trái tim mình cho anh.
Tiếc rằng anh không biết quý trọng.
Thành phố S đã vào mùa mưa dài đằng đẵng, nhưng thành phố B hoa lại đang nở.
Dù cho thành phố đang trải qua mùa mưa hay mùa xuân khô hạn, thì mùa hạ rồi cũng đến mà thôi.
Đêm trước khi hôn lễ diễn ra, Tô Vãn gọi điện cho cô: “Lục Hân Nhan, không phải cô đã hứa sẽ làm phù dâu cho tôi rồi sao?”
Hân Nhan cười khẽ: “Thưa cô Tô, cô có thấy có phù dâu nào ngồi trên xe lăn chưa hả?”
Tô Vãn không vui: “Tôi hoãn lại lễ cưới là được.”
“Đừng làm thế, tôi không muốn Hàn Phong hận tôi đâu.”
Trong lúc hai người say sưa tán gẫu, Cẩn Niên đi đến nói với cô, nói: “Hân Nhan, cả ngày ở trong phòng rất buồn chán, lát nữa anh đưa em đi dạo công viên.”
Hân Nhan mỉm cười: “Được, chờ tôi nói chuyện xong rồi chúng ta đi.”
Sau khi Cẩn Niên đi khỏi, Tô Vãn mới hỏi: “Là Kha Cẩn Niên hả?”
“Ừ.”
Tô Vãn im lặng một lát, lại thở dài nói: “Tôi nghĩ cô nên cùng An Thành mới phải.”
Hân Nhan vẫn cười bình thản như trước: “Ai tôi cũng không chọn, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.”
“Rời khỏi đây rồi cô đi đâu?”
Hân Nhan ngừng một lúc, mắt nhìn ra cửa sổ: “Về nhà.”
Trong lễ cưới của Tô Vãn, cô lại gặp được An Thành.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, anh đeo cà vạt mà cô đã mua. Lần trước gặp anh, là khi cô ra viện, An Thành cầm lấy tay của cô, cố gắng lần cuối cùng: “Hân Nhan, em hãy cho anh một cơ hội nữa được không, anh sẽ thật lòng đối xử tốt với em. Cầu xin em, đừng rời xa anh.”
Thậm chí Hân Nhan nhìn thấy trong mắt anh có một vài giọt nước mắt sắp trào ra.
Cô không phải là người có lòng dạ sắt đá, lúc đó cô cũng muốn áp hai tay lên mặt của anh, nói cho anh biết trong lòng cô vẫn yêu anh.
Nhưng cuối cùng cô lại không thể.
Giãy khỏi tay của anh, cô nói: “An Thành, anh không phải là em, anh sẽ không thể hiểu được nỗi đau trong lòng em. Chỉ cần anh ở bên cạnh em, mỗi khi trông thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh, thậm chí chỉ là hơi thở cũng đều làm cho em rất đau đớn. Em nghĩ em nên rời xa anh, nếu không em sẽ đau đớn đến chết.”
Cô không nghĩ đến An Thành sẽ nằm khóc trên đùi của mình. Nước mắt của người đàn ông là vật quý giá vô cùng.
Một lúc sau, anh đứng dậy, đưa lưng về phía cô, không để cô nhìn thấy nước mắt của mình, nhỏ nhẹ nói: “Hân Nhan, chờ đến khi em không còn thấy đau nữa, hãy trở về bên anh.”
Sau đó anh cất bước đi.
Hôm nay, anh mặc đồ tây, đứng từ đằng xa mỉm cười với cô.
Thời gian như ngừng lại, ngay cả gió và không khí cũng lắng đọng.
Cô cũng đứng tại chỗ mỉm cười. Không ai tiến lên trước cũng không ai hỏi thăm một câu, như hai người xa lạ nhìn nhau cười.
Cô dâu thay bộ sườn xám đỏ đi đến, cùng chú rể mời rượu khách dự tiệc.
Đi đến chỗ Hân Nhan, trên mặt Tô Vãn đã ửng hồng vì rượu. Tô Vãn cạn ly với Hân Nhan, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, vui vẻ nói: “Hân Nhan, tôi với Hàn Phong có được ngày hôm nay tất cả là nhờ có cô, tôi mời cô một ly.”
Hàn Phong và Tô Vãn nho nhã nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Hân Nhan nở nụ cười trên môi. Không quan tâm sự can ngăn của Cẩn Niên, uống cạn nửa ly rượu trong tay, mắt cũng đã nhoè nước: “Tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Tô Vãn cùng Hàn Phong cũng uống cạn ly rượu trong tay: “Hân Nhan, cô cũng phải hạnh phúc đấy.”
Ngày Hân Nhan rời khỏi thành phố S, An Thành nhất quyết ở trong nhà, không đi tiễn cô.
Thiếu Phi nhìn thấy dáng vẻ chán chường của anh họ mình cũng thấy bực bội: “Anh, Hân Nhan đã đi rồi, anh sao còn ở đây uống rượu giải sầu? Chẳng lẽ anh uống rượu thì có thể đem cô ấy trở về sao?”
Cao Tuấn cũng tiếc hùi hụi: “Tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi, An Thành. Con người mạnh mẽ không sợ trời, không sợ đất trước biến đi đâu rồi hả?”
An Thành chỉ nói: “Con mẹ nó, các người mặc kệ tôi đi.”
Ngồi ở cửa sổ sát đất, xung quanh anh đầy chai rượu rỗng và vương vãi thuốc lá. Bỗng nhiên trên trời có máy bay đang bay qua, anh thất thần nhìn đến mấy giây. Máy bay lưu lại trên bầu trời một vệt dài màu trắng, anh đang nghĩ, trên máy bay đó có cô hay không.
Người cha mà anh ngưỡng mộ đã từng nói: “Trách nhiệm của một người đàn ông chính là bảo vệ người phụ nữ của mình.”
Cho nên lúc trước dù nhà họ Dư không đồng ý bà Dư Ninh Vi qua lại cùng người đàn ông nghèo An Viễn Kính, ông vẫn kiên trì đến cùng chứng minh tình yêu của mình, và đã thực hiện được lời hứa đem cuộc sống hạnh phúc cho bà Dư Ninh Vi.
An Thành rất khâm phục sự kiên trì của ba anh, cũng vô cùng khâm phục sự dũng cảm của mẹ.
Nhưng chính anh lại làm tổn thương người phụ nữ mình yêu, ngay cả con của hai người cũng không bảo vệ được.
Anh thậm chí đã từng trách cô ngay cả câu ‘Em yêu anh’ cũng chưa từng nói qua, nhưng khi đã yêu nhau có nhau trong lòng thì cần chi 3 chữ kia chứ.
Lúc cô tình nguyện nói ‘Anh hãy đưa em đi’, cũng chính là lúc cô đã trao trái tim mình cho anh.
Tiếc rằng anh không biết quý trọng.
Thành phố S đã vào mùa mưa dài đằng đẵng, nhưng thành phố B hoa lại đang nở.
Dù cho thành phố đang trải qua mùa mưa hay mùa xuân khô hạn, thì mùa hạ rồi cũng đến mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook