Nồng Nàn Vị Yêu
Chương 25: Mưa rào sấm chớp

Trong khoảng khắc đó, An Thành chợt tự khẳng định trong lòng, việc Hân Nhan chia tay anh, nhất định là do Kha Cẩn Niên lấy chuyện của cậu anh ra uy hiếp cô.

Cô gái này thật là, nhìn cứ như không quan tâm đếm đếm xỉa tới, thật ra trong lòng lại hiền lành đến ngu xuẩn.

Sao anh đáng chết đến nỗi quên mất điều này chứ.

Sau khi cúp máy, An Thành tìm số điện thoại của Hân Nhan, lúc bấm danh bạ tìm số của cô, tay của anh cứ run lên bần bật.

Điện thoại được kết nối, âm báo nghe thật dài, anh chưa từng cảm thấy thời gian lại dài dằng dặc như bây giờ.

Nhưng một giây, hai giây, ba giây đã qua, bên tai vẫn chỉ nghe mỗi tiếng âm báo chuông, cô mãi không bắt máy.

Lòng An Thành trĩu nặng.

Từ lúc đầu xuân đến nay, đây là trận mưa đầu tiên có sấm chớp đổ xuống thành phố S.

Hân Nhan mới mua thức ăn từ siêu thị đi ra, cô bung dù ra, bước đi trong mưa.

Ngọn đèn vàng vọt soi giọt mưa như thắp lên những ánh đèn nhỏ li ti khiến cho đêm mưa lạnh buốt thêm phần ấm áp.

Cô ngân nga lời của một bài hát, mượn tiếng mưa gõ lên chiếc dù tạo thành nhịp điệu.

Mấy ngày gần đây, tâm trạng của cô ngày càng thư thái hơn. Cẩn Niên vẫn như lúc trước vì cô mà căng thẳng với gia đình không ít, vào những ngày này, khi có thời gian sẽ gọi điện ân cần hỏi thăm cô, nghe ra giọng anh ta có vẻ mệt mỏi.

Khi ấy Hân Nhan cũng khích lệ anh ta vài câu: Cẩn Niên, anh vì tôi mà làm cho nhà cửa xào xáo, có đáng không? Anh không thấy mệt mỏi sao?

Cẩn Niên nói: Vì em, có mệt mỏi hơn nữa anh vẫn muốn kiên trì. Em chờ anh, Hân Nhan, anh nhất định giải quyết tốt mọi việc.

Hân Nhan đáp: Kết thúc rồi, Cẩn Niên. Chờ tòa án mở xét xử, tôi sẽ thừa nhận hết mọi chuyện, đặt dấu chấm hết cho chuyện giữa chúng ta. Tôi vứt bỏ tất cả, bao gồm cả tôn nghiêm của bản thân, đổi lại anh tha cho tôi đi, như vậy không được sao?

Cẩn Niên trầm mặc một lúc: Ở bên anh khó đến vậy sao?

Hân Nhan cười: Đúng vậy, vì tôi đã yêu người khác rồi.

Sau đó, Cẩn Niên liền cúp máy.

Nhưng chuyện giữa cô và anh ta vẫn không có hồi kết, giống như trận mưa này, cứ rỉ rả mãi không ngừng.

Điện thoại vang lên, Hân Nhan cầm máy lên xem, là một dãy số lạ.

Bấm nút nghe liền nghe được giọng nói quen thuộc: “Chị Hân Nhan.”

Hân Nhan cuối cùng cũng đợi được người cô đã chờ từ lâu.

Vừa che dù bước đi, vừa trả lời điện thoại, Hân Nhan từ tốn nói: “Vy Vy, tôi chờ điện thoại của em lâu lắm rồi”.

Vy Vy khẽ cười, giọng lạnh tanh: “Dạo này chị sống thế nào? Mùi vị trở thành người nổi tiếng thế nào hả chị Hân Nhan?”

“Tại sao em ép tôi đến đường cùng?” Giọng nói của cô vô cùng bình thản, không có chất vấn cũng không có phẫn nộ.

Vy Vy cười lạnh một tiếng: “Tại sao à? Chị còn không biết sao? Vì Hân Duyệt. Chị cùng Kha Cẩn Niên hại chết Hân Duyệt, nó còn trẻ như vậy, các người nhất định sẽ gặp quả báo”.

Hân Nhan im lặng.

Bên tai chỉ nghe tiếng mưa tí tách rơi, cùng tiếng sấm đùng đùng trên bầu trời vần vũ, nghe thật não nề.

Vy Vy đã mất kiên nhẫn, chất vấn cô: “Lục Hân Nhan, chị nói gì đi chứ? Chị không thể đối diện với cái chết của Hân Duyệt đúng không?”

Hân Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng lại giống như đang thở dài.

Hân Nhan nói: “Vy Vy, người hại chết Hân Duyệt thật sự là tôi sao? Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng em không phải rõ nhất sao? Sở dĩ em trả thù tôi và Cẩn Niên, là do trong lòng em vẫn luôn áy náy với Hân Duyệt? Nếu lúc trước không phải em sắp xếp cho nó giả danh tôi, Hân Duyệt cũng sẽ không chết, em nghĩ như thế nên mới trút hết mọi tội lỗi lên người tôi và Cẩn Niên, đúng hay không?”

Thần kinh của Vy Vy bỗng nhiên đứt đoạn, cô ta hét lên: “Chị nói bậy! Là chị dụ dỗ Kha Cẩn Niên, là chị hại chết Hân Duyệt…”

“Vy Vy…” Hân Nhan ngắt lời, nhìn làn mưa mãi rơi trước mắt, chậm rãi nói, “Chuyện của Hân Duyệt, tất cả chúng ta đều có lỗi. Giam mình trong chiếc lồng mình tự tạo ra, đến cuối cùng không ai trong chúng ta có được hạnh phúc. Đã đến lúc phải mở chiếc lồng đó ra rồi.”

Nói xong Hân Nhan liền cúp máy.

Dừng chân đứng lại bên đường.

Trầm mặc thật lâu, nhớ đến rất nhiều chuyện.

Trên đường về nhà từ trường cấp 3 vào giờ tan học, cô cùng Hân Duyệt, Vy Vy, ba người tay nắm tay đi trên con đường yên tĩnh rợp bóng cây phía trước khuôn viên trường.

Ở đây mùa hè thật là tuyệt, không có ánh mặt trời chiếu xuống oi bức, không có xe cộ qua lại tấp nập.

Trên lưng đeo túi xách màu đen đơn giản, trong tay không ôm hai quyển sách nặng trịch, bước chân thật nhẹ nhàng, dọc theo ven đường ba người cùng cười đùa tí tửng.

Các cô thích ăn mì thịt bò ở lề đường nhất.

Hân Duyệt luôn cầm đũa gắp miếng thịt bò lớn trong tô của cô, cười mỉm bảo: “Chị là tốt nhất.”

Cô không để bụng, đôi khi còn gắp thêm thịt bò trong tô của mình cho Hân Duyệt.

Vy Vy ở bên cạnh cắn đũa, nghiêng đầu nhìn cô, thở dài nói: “Nếu mình cũng có một người chị song sinh như vậy thì hay biết mấy.”

Hân Duyệt dí dỏm đắc ý rung đùi: “Hâm mộ hả? Mình cho cậu biết, cái tốt khi có một người chị song sinh là không ngại gắp thịt bò cho mình, mà nếu hôm nào mình không muốn đi học, chị của mình có thể đi học thay. Chúng mình vẫn luôn là vật thay thế cho nhau.”

Hân Nhan nhịn không được cười rộ lên: “Gì mà vật thay thế. Em đúng là ranh ma, lúc đầu đã nói trước rồi, nếu em không muốn đi học, chị sẽ không đi học thay em.”

Hân Duyệt bĩu môi bất mãn, nhìn Vy Vy nói: “ Vy Vy, cậu xem có một người chị cũng không tốt như vậy đâu.”

Điện thoại lại vang lên.

Hân Nhan cúi đầu nhìn, là An Thành.

Trên màn hình hiện lên hình của anh, anh mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, tay áo và ống quần đều ngắn, nụ cười của anh rất sáng chói, rực rỡ như ánh mặt trời vậy.

Cô nhìn ảnh chụp trên điện thoại đến thất thần, nhất thời quên nghe máy.

Không để ý đằng xa có một chiếc xe đang chạy đến. Lúc cô ngẩng đầu lên chỉ thấy được ánh sáng chói mắt.

Sau đó là tiếng xe phanh lại rất chói tai.

Màu đỏ của máu lan tràn ra, như đóa hoa anh túc đang nở rộ.

Hồi ức lại lần nữa trở về, bên tai cô còn vang vọng lời nói yếu ớt cuối cùng của Hân Duyệt, Chị, em xin lỗi…

Cô ôm lấy khuôn mặt của Hân Duyệt, dùng hai tay dính đầy máu lau đi máu trên mặt Hân Duyệt, lớn tiếng khóc không dứt, Hân Duyệt, em đừng nói chuyện, em sẽ không sao, sẽ không sao đâu…

Đến cuối cùng, Hân Duyệt dùng hết sức nắm lấy tay của cô sau đó ngất đi.

Cô muốn nắm lấy tay em gái nhưng chẳng còn chút sức lực nào có, dần mất đi ý thức.

Đó đã là một năm trước. Thời gian không thể quay lại được.

Một năm sau, cô nằm ở phía trước xe, toàn thân đều là máu, đùi phải cũng đau đớn kịch liệt.

Cô từ từ nhắm mắt lại.

Bóng tối bao phủ cô như trước kia, Hân Nhan biết rất rõ, cơn ác mộng vô tận lại đến.

“Xin hỏi phải anh An không?”

An Thành tiếp điện thoại, nghe được lời nói như vậy, bỗng nhiên khẽ giật mình.

Câu hỏi quen thuộc dường nào.

Lúc anh và Hân Nhan mới quen biết nhau, cô dùng điện thoại của Thiếu Phi gọi cho anh, giọng điệu bình tĩnh không sợ hãi: “Xin hỏi phải anh An không?”

Anh vẫn còn sững sờ, sau đó nghe trong điện thoại một giọng nữ nhẹ nhàng nói tiếp: “Xin chào, chúng tôi gọi từ bệnh viện XX. Đây là điện thoại của người mới vừa bị tai nạn xe, vì chúng tôi không thể nào liên lạc được với người nhà, đành phải gọi đến số của anh…”

“Phanh!”

Trong không khí bỗng nhiên phát ra tiếng vang cực lớn.

Ngữ Thiên sợ đến mức vội vàng chạy từ trên lầu xuống xem chuyện gì đã xảy ra: “An Thành, làm sao vậy?”

Chứng kiến An Thành giật mình sững sờ đứng bất động một chỗ, sắc mặt tái mét, ánh mắt trống rỗng bất lực. Bên cạnh là ấm nước sôi mới đun, nước nóng đổ đầy đất, bắn tung tóe đến chân của anh, anh lại không hề hay biết.

Ngữ Thiên đi đến, cầm lấy tay của anh dịu dàng trấn an: “Anh làm sao vậy? Có bị phỏng không?”

Trong điện thoại có tiếng người lo lắng hỏi: “Anh An?”

Lúc này anh mới khôi phục lại tinh thần, giọng run rẩy hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Có sao không? Có chuyện gì hay không?”

"Thương tích của cô ấy khá nghiêm trọng vẫn đang được cấp cứu ở bên trong. Nếu anh biết người nhà của cô ấy, xin…”

An Thành không nghe hết câu đã cúp điện thoại, vội vàng lấy chìa khóa xe chạy nhanh ra cửa.

Ngực bỗng nhiên như bị ai đục khoét, gió thổi đến toàn thân đều đau nhức, sau đó cả người như bị một cơn sóng lớn bao phủ lấy.

An Thành không kiềm được bắt đầu sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ như vậy. Giống như trước mắt có một ánh sáng, nếu không bước nhanh đến sẽ không bắt kịp, ánh sáng đó bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại màn đêm dày đặc.

Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hân Nhan không thể có gì được, anh còn có chuyện phải nói với cô.

Ngữ Thiên đi theo phía sau, nắm lấy cánh tay của anh: “Trễ như vậy rồi anh còn muốn đi đâu?”

An Thành hất mạnh tay, hét lên một tiếng: “Cút ngay!”

Ngữ Thiên kinh ngạc đến ngây ngẩn, anh cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương