Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng
-
Chương 25: Bạc Đãi
Thân thể nghèo kiết hủ lậu của nàng lần đầu tiên uống canh đại bổ cũng đã có tác dụng, chân nàng không còn mềm nhũn, eo vẫn thon gọn, cả người đều hiên ngang muốn xông thẳng về trước!
Trọng điểm là bụng sẽ không đói đến mức kêu rột rột, ở trước mặt quý nhân không làm mất thể diện.
Thúy Vũ tiếp lấy chung trà: "Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, mau gọi Đại quản sự tới dẫn người đi."
"Hôm nay tỷ không đi à?"
"Không đi." Thúy Vũ nhàn nhạt cười đáp.
Bỗng nhiên Bạch Đường có chút tiếc hận, nếu Thúy Vũ không đi, có thể thấy được là vị đại nhân vật mà Dư phủ chờ đợi vẫn như cũ không xuất hiện.
Thúy Vũ thấy ánh mắt nàng chợt lóe, liền đặt tay lên vai nàng: "Muội đúng là còn thông minh hơn tỷ nghĩ."
Bạch Đường nghĩ thầm, nàng bộc lộ ra ngoài cũng đủ nhiều, nếu còn châm thêm lửa, ngược lại mất nhiều hơn được, cho nên cũng không phản bác hay lắm lời, mà chỉ cười cười nhìn mọi người trong phòng, khuỵu gối hành lễ.
Thúy Vũ xua tay nói: "Cũng hiểu chuyện đó."
Bên kia đã có người truyền lời tới Đại quản sự, lúc Bạch Đường vừa xuất hiện thì Đại quản sự cũng tới.
Đôi mắt Đại quản sự như bôi kéo dính, lướt mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần.
"Đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm chưa?"
Lúc ban đầu cũng chính là câu hỏi này.
"Lời không nên nói thì không nói, việc không nên nghe thì không nghe."
Bạch Đường đáp lời như cũ, Đại quản sự có hơi buông lỏng tâm trạng, nhưng vẫn giữ vẻ đe dọa: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu ở bên ngoài phủ, sự tình lần này nếu tốt đẹp, Dư phủ sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng nếu có sai lầm..."
Đại quản sự nâng tay, làm động tác cứa cổ.
Đôi mắt Bạch Đường trừng lớn, bày ra bộ dáng chấn kinh, mặt khác cũng là vì Dư Tuấn lại đến.
Vị Nhị công tử Dư gia này có vẻ thích xen vào việc người khác nhỉ!
Đại quản sự vội vàng tránh sang một bên, Dư Tuấn nhìn Bạch Đường, mắt sáng rực lên: "Nhìn không giống một nha đầu ở nông thôn chút nào."
"Đương nhiên, đương nhiên."
"Cũng không quá gây chú ý, mấy cô nương này đều đúng mực không tồi." Dư Tuấn có vẻ rất vừa lòng. "Một lát trọng thưởng cho các nàng."
Ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Đường: "Nếu như ngươi làm tốt, cũng sẽ được trọng thưởng."
Đại quản sự thấy Nhị công tử ban đầu nói chuyện lanh lẹ, vậy mà bây giờ giống như một kẻ đầu gỗ, liền đẩy Bạch Đường lên trước: "Nhị công tử đã lên tiếng, còn không mau cảm tạ Nhị công tử."
Bạch Đường cố nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Dư Tuấn đã chủ động tiến lên, làm như vô ý giữ nàng lại.
"Ngươi bao nhiêu tuổi? Ta nghe Đại quản sự nói, ngươi tên là Ngũ Nương?"
Bạch Đường cũng không giãy giụa, nàng biết loại người trước mặt, nếu nàng càng bày ra dáng vẻ phản kháng thì hắn sẽ càng không cam lòng, nàng chịu đựng ghê tởm trong lòng, trả lời qua loa mấy câu.
Tối nay có quý nhân, Dư Tuấn không thể không có đầu óc mà chạm vào nàng.
Cứ coi như là bị vuốt cẩu sờ so.ạng đi.
Lúc Dư Tuấn rời đi, Đại quản sự đưa nàng quay về, Bạch Đường đi ở phía sau, thừa dịp Đại quản sự không chú ý, đem bàn tay chà lau trên y phục.
Đại quản sự vẫn mải mê nói chuyện, nàng một chữ cũng không nghe lọt tai.
Chỉ có quỷ mới muốn ở Dư phủ các ngươi, xong chuyện này, ta chỉ cần nhận lấy năm lượng bạc kia thôi.
Bạch Đường lại nghĩ, nàng rời đi nửa ngày, không biết A Mai ở bên kia có ứng phó được không.
Đến khi vào đại sảnh, nàng mới phát hiện mình là người đầu tiên đến, hơn nữa vị trí được an bài là người thứ hai bên tay trái.
Vị trí đầu tiên vẫn trống, Thúy Vũ cũng sẽ không đến.
Như vậy biểu thị nàng được coi trọng hơn.
Đại quản sự chỉ vào bình rượu trên án kỷ: "Lát nữa ngươi khuyên quý nhân uống thêm vài chén rượu."
Bạch Đường ngẩng đầu lên, giả vờ nghe không hiểu.
"Sau đó thăm dò quý nhân một chút." Đại quản sự nhìn thấy nếu không nói rõ, nha đầu này sẽ không hiểu được, chỉ biết mở to đôi mắt, liền cảm thấy không kiên nhẫn. "Hiểu chưa?"
"Tiểu nữ chưa hiểu." Bạch Đường trả lời một cách thành thật.
"Ngươi hỏi quý nhân từ quận Tuân Lăng đến trấn Bình Lương làm gì!"
"Không phải tới Dư phủ dự tiệc sao?"
Nàng hỏi lại một câu, xém chút khiến Đại quản sự mắc nghẹn, nhưng nếu suy nghĩ một chút thì lời này cũng không sai.
Dư phủ phô trương thanh thế vì muốn mời đại nhân vật không thể không đến kia, cho nên khách nhân trong yến tiệc lần này ít nhiều đều có chút thân phận.
Thiệp gửi đến bên phía quận Tuân Lăng mãi không thấy hồi âm, Dư phủ chỉ tưởng rằng quận phủ đại nhân vốn dĩ không có hứng thú.
Nhưng người kia mang ra phong thư, chính Đại quản sự tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối là thật.
"Hỏi quý nhân ngoại trừ dự tiệc thì còn việc gì nữa không!"
"Tiểu nữ hiểu rồi." Bạch Đường trả lời lưu loát gọn gàng.
"Nhị công tử cũng lên tiếng rồi, nếu ngươi hỏi được chuyện gì có ích, quay lại sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi."
Đại quản sự dịu dàng nhìn nàng: "Ngũ Nương, ta nhìn ra được ngươi là một nha đầu có năng lực."
"Tiểu nữ sẽ tận lực."
"Vậy thì tốt." Đại quản sự chuẩn bị rời đi, lại nhắc thêm một câu. "Ngàn vạn lần phải ghi nhớ rằng, không được đắc tội quý nhân."
Bạch Đường cúi đầu, vừa muốn nàng tìm hiểu tin tức, vừa không được đắc tội quý nhân. Một phần tiền công mà làm phần việc của vài người!
Hơn nữa vị quý nhân kia vốn dĩ không phải là người dễ chọc đến, ngày hôm qua hắn đem nàng ấn trên án kỷ, mặc dù nàng không bị trói tay trói chân, vậy mà một chút sức lực cũng không có.
Nàng sợ tới mức không động đậy được, một người như vậy mà bọn họ còn trông cậy hắn sẽ khách sáo với một nha đầu nhà nông à?
Chắc chắn Dư Tuấn và Đại quản sự não để dưới chân mới có ý niệm vớ vẩn này.
Nàng lẳng lặng ngồi một lát, đã có khách nhân lục tục tiến vào.
Từng gian đều được thiết kế tinh xảo, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, Bạch Đường cũng kịp thời xem xét cẩn thận những vị khách nhân này.
Hôm nay khách nhân ít hơn bốn năm người, chắc là do gấp không chờ được, đã rời đi trước.
A Mai cũng nói có mấy nữ tử bị khách nhân mang đi, cái này còn không tính là bay lên cành cao.
Nhìn tuổi tác thì vốn dĩ là mấy cô nương trốn nhà đến đây, hiện giờ lại đi theo một người không rõ thân phận, cùng hắn cao chạy xa bay, đem quá khứ vứt ra sau đầu.
Bạch Đường tự thấy mình không phải một người quyết đoán như vậy, nàng luyến tiếc cha mẹ và đệ muội, cũng vướng bận rất nhiều.
Sáng sớm nàng từ miệng Thúy Vũ đã biết được, người gọi là đại nhân vật sẽ không xuất hiện, cho nên đối với yến tiệc này cũng không chờ mong gì.
Quả nhiên, gia chủ Dư phủ không hề xuất hiện.
Dư Phong vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc ngồi giữa sảnh, tiếng nhạc vẫn dễ nghe như cũ, cũng không có cử chỉ nào khác thường như hôm qua.
Vị lão gia mà A Mai hầu hạ cũng tới trễ, chỉ ngồi một lát thì rời đi.
Mà vị quý nhân Bạch Đường chờ đợi trước sau cũng không xuất hiện.
Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài đã tối đen.
Đại quản sự quay lại nói: "Ngũ Nương, đứng dậy đi theo ta."
Bạch Đường có dự cảm không lành nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau.
Hai người càng đi càng thấy cảnh tượng phồn hoa, mà người bên cạnh lại càng lúc càng vắng.
"Đến nơi rồi, ngươi vào đây, hầu hạ quý nhân cho tốt." Đại quản sự vốn dĩ không cho nàng có cơ hội chạy trốn, trực tiếp đẩy nàng vào cửa viện.
Bạch Đường lảo đảo một cái, Đại quản sự đẩy nàng quá mạnh, xém chút nữa nàng đã té ngã rồi.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ mặt của A Lục, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trọng điểm là bụng sẽ không đói đến mức kêu rột rột, ở trước mặt quý nhân không làm mất thể diện.
Thúy Vũ tiếp lấy chung trà: "Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, mau gọi Đại quản sự tới dẫn người đi."
"Hôm nay tỷ không đi à?"
"Không đi." Thúy Vũ nhàn nhạt cười đáp.
Bỗng nhiên Bạch Đường có chút tiếc hận, nếu Thúy Vũ không đi, có thể thấy được là vị đại nhân vật mà Dư phủ chờ đợi vẫn như cũ không xuất hiện.
Thúy Vũ thấy ánh mắt nàng chợt lóe, liền đặt tay lên vai nàng: "Muội đúng là còn thông minh hơn tỷ nghĩ."
Bạch Đường nghĩ thầm, nàng bộc lộ ra ngoài cũng đủ nhiều, nếu còn châm thêm lửa, ngược lại mất nhiều hơn được, cho nên cũng không phản bác hay lắm lời, mà chỉ cười cười nhìn mọi người trong phòng, khuỵu gối hành lễ.
Thúy Vũ xua tay nói: "Cũng hiểu chuyện đó."
Bên kia đã có người truyền lời tới Đại quản sự, lúc Bạch Đường vừa xuất hiện thì Đại quản sự cũng tới.
Đôi mắt Đại quản sự như bôi kéo dính, lướt mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần.
"Đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm chưa?"
Lúc ban đầu cũng chính là câu hỏi này.
"Lời không nên nói thì không nói, việc không nên nghe thì không nghe."
Bạch Đường đáp lời như cũ, Đại quản sự có hơi buông lỏng tâm trạng, nhưng vẫn giữ vẻ đe dọa: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu ở bên ngoài phủ, sự tình lần này nếu tốt đẹp, Dư phủ sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng nếu có sai lầm..."
Đại quản sự nâng tay, làm động tác cứa cổ.
Đôi mắt Bạch Đường trừng lớn, bày ra bộ dáng chấn kinh, mặt khác cũng là vì Dư Tuấn lại đến.
Vị Nhị công tử Dư gia này có vẻ thích xen vào việc người khác nhỉ!
Đại quản sự vội vàng tránh sang một bên, Dư Tuấn nhìn Bạch Đường, mắt sáng rực lên: "Nhìn không giống một nha đầu ở nông thôn chút nào."
"Đương nhiên, đương nhiên."
"Cũng không quá gây chú ý, mấy cô nương này đều đúng mực không tồi." Dư Tuấn có vẻ rất vừa lòng. "Một lát trọng thưởng cho các nàng."
Ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Đường: "Nếu như ngươi làm tốt, cũng sẽ được trọng thưởng."
Đại quản sự thấy Nhị công tử ban đầu nói chuyện lanh lẹ, vậy mà bây giờ giống như một kẻ đầu gỗ, liền đẩy Bạch Đường lên trước: "Nhị công tử đã lên tiếng, còn không mau cảm tạ Nhị công tử."
Bạch Đường cố nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Dư Tuấn đã chủ động tiến lên, làm như vô ý giữ nàng lại.
"Ngươi bao nhiêu tuổi? Ta nghe Đại quản sự nói, ngươi tên là Ngũ Nương?"
Bạch Đường cũng không giãy giụa, nàng biết loại người trước mặt, nếu nàng càng bày ra dáng vẻ phản kháng thì hắn sẽ càng không cam lòng, nàng chịu đựng ghê tởm trong lòng, trả lời qua loa mấy câu.
Tối nay có quý nhân, Dư Tuấn không thể không có đầu óc mà chạm vào nàng.
Cứ coi như là bị vuốt cẩu sờ so.ạng đi.
Lúc Dư Tuấn rời đi, Đại quản sự đưa nàng quay về, Bạch Đường đi ở phía sau, thừa dịp Đại quản sự không chú ý, đem bàn tay chà lau trên y phục.
Đại quản sự vẫn mải mê nói chuyện, nàng một chữ cũng không nghe lọt tai.
Chỉ có quỷ mới muốn ở Dư phủ các ngươi, xong chuyện này, ta chỉ cần nhận lấy năm lượng bạc kia thôi.
Bạch Đường lại nghĩ, nàng rời đi nửa ngày, không biết A Mai ở bên kia có ứng phó được không.
Đến khi vào đại sảnh, nàng mới phát hiện mình là người đầu tiên đến, hơn nữa vị trí được an bài là người thứ hai bên tay trái.
Vị trí đầu tiên vẫn trống, Thúy Vũ cũng sẽ không đến.
Như vậy biểu thị nàng được coi trọng hơn.
Đại quản sự chỉ vào bình rượu trên án kỷ: "Lát nữa ngươi khuyên quý nhân uống thêm vài chén rượu."
Bạch Đường ngẩng đầu lên, giả vờ nghe không hiểu.
"Sau đó thăm dò quý nhân một chút." Đại quản sự nhìn thấy nếu không nói rõ, nha đầu này sẽ không hiểu được, chỉ biết mở to đôi mắt, liền cảm thấy không kiên nhẫn. "Hiểu chưa?"
"Tiểu nữ chưa hiểu." Bạch Đường trả lời một cách thành thật.
"Ngươi hỏi quý nhân từ quận Tuân Lăng đến trấn Bình Lương làm gì!"
"Không phải tới Dư phủ dự tiệc sao?"
Nàng hỏi lại một câu, xém chút khiến Đại quản sự mắc nghẹn, nhưng nếu suy nghĩ một chút thì lời này cũng không sai.
Dư phủ phô trương thanh thế vì muốn mời đại nhân vật không thể không đến kia, cho nên khách nhân trong yến tiệc lần này ít nhiều đều có chút thân phận.
Thiệp gửi đến bên phía quận Tuân Lăng mãi không thấy hồi âm, Dư phủ chỉ tưởng rằng quận phủ đại nhân vốn dĩ không có hứng thú.
Nhưng người kia mang ra phong thư, chính Đại quản sự tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối là thật.
"Hỏi quý nhân ngoại trừ dự tiệc thì còn việc gì nữa không!"
"Tiểu nữ hiểu rồi." Bạch Đường trả lời lưu loát gọn gàng.
"Nhị công tử cũng lên tiếng rồi, nếu ngươi hỏi được chuyện gì có ích, quay lại sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi."
Đại quản sự dịu dàng nhìn nàng: "Ngũ Nương, ta nhìn ra được ngươi là một nha đầu có năng lực."
"Tiểu nữ sẽ tận lực."
"Vậy thì tốt." Đại quản sự chuẩn bị rời đi, lại nhắc thêm một câu. "Ngàn vạn lần phải ghi nhớ rằng, không được đắc tội quý nhân."
Bạch Đường cúi đầu, vừa muốn nàng tìm hiểu tin tức, vừa không được đắc tội quý nhân. Một phần tiền công mà làm phần việc của vài người!
Hơn nữa vị quý nhân kia vốn dĩ không phải là người dễ chọc đến, ngày hôm qua hắn đem nàng ấn trên án kỷ, mặc dù nàng không bị trói tay trói chân, vậy mà một chút sức lực cũng không có.
Nàng sợ tới mức không động đậy được, một người như vậy mà bọn họ còn trông cậy hắn sẽ khách sáo với một nha đầu nhà nông à?
Chắc chắn Dư Tuấn và Đại quản sự não để dưới chân mới có ý niệm vớ vẩn này.
Nàng lẳng lặng ngồi một lát, đã có khách nhân lục tục tiến vào.
Từng gian đều được thiết kế tinh xảo, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, Bạch Đường cũng kịp thời xem xét cẩn thận những vị khách nhân này.
Hôm nay khách nhân ít hơn bốn năm người, chắc là do gấp không chờ được, đã rời đi trước.
A Mai cũng nói có mấy nữ tử bị khách nhân mang đi, cái này còn không tính là bay lên cành cao.
Nhìn tuổi tác thì vốn dĩ là mấy cô nương trốn nhà đến đây, hiện giờ lại đi theo một người không rõ thân phận, cùng hắn cao chạy xa bay, đem quá khứ vứt ra sau đầu.
Bạch Đường tự thấy mình không phải một người quyết đoán như vậy, nàng luyến tiếc cha mẹ và đệ muội, cũng vướng bận rất nhiều.
Sáng sớm nàng từ miệng Thúy Vũ đã biết được, người gọi là đại nhân vật sẽ không xuất hiện, cho nên đối với yến tiệc này cũng không chờ mong gì.
Quả nhiên, gia chủ Dư phủ không hề xuất hiện.
Dư Phong vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc ngồi giữa sảnh, tiếng nhạc vẫn dễ nghe như cũ, cũng không có cử chỉ nào khác thường như hôm qua.
Vị lão gia mà A Mai hầu hạ cũng tới trễ, chỉ ngồi một lát thì rời đi.
Mà vị quý nhân Bạch Đường chờ đợi trước sau cũng không xuất hiện.
Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài đã tối đen.
Đại quản sự quay lại nói: "Ngũ Nương, đứng dậy đi theo ta."
Bạch Đường có dự cảm không lành nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau.
Hai người càng đi càng thấy cảnh tượng phồn hoa, mà người bên cạnh lại càng lúc càng vắng.
"Đến nơi rồi, ngươi vào đây, hầu hạ quý nhân cho tốt." Đại quản sự vốn dĩ không cho nàng có cơ hội chạy trốn, trực tiếp đẩy nàng vào cửa viện.
Bạch Đường lảo đảo một cái, Đại quản sự đẩy nàng quá mạnh, xém chút nữa nàng đã té ngã rồi.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ mặt của A Lục, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook