Gần đây, trong thị trấn rộ lên tin đồn, vị huyện lệnh tiền nhiệm đã bị du hiệp Bạc sát hại, và trên triều đình đã phái một vị Nhiếp đại nhân mới đến để điều tra vụ án này.




Nhưng vị đại nhân mới tới không phải là một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cũng không phải là một người giàu kinh nghiệm, mà là một thiếu niên chưa đến tuổi nhược quán (20 tuổi).

Như vậy, một thiếu niên trẻ tuổi đã được gọi là đại nhân và giữ chức huyện lệnh.

Tuy không rõ hắn đã trải qua những gì ở kinh thành, nhưng chắc chắn hắn là một vị quý nhân không thể xem thường.


Nhiếp đại nhân, Nhiếp Minh Ly… Này, họ Nhiếp chính là họ của hoàng tộc a.


“Vị này chính là Nhiếp đại nhân, không biết đã trễ thế này, ngài đến tiểu điếm có việc gì chỉ giáo?”

Nhiếp Minh Ly liếc nhìn quanh, đánh giá sơ qua: “Chưởng quầy, chúng ta đang truy bắt kẻ phạm tội, mong chưởng quầy phối hợp.




Chưởng quầy có chút khó xử, tìm cách thương lượng: “Đại nhân, đã muộn thế này, khách điếm của ta đầy ắp khách trọ, ngài điều tra thế này, e là không tiện đâu.



Nhiếp Minh Ly khẽ nhướng mày, cười nhạt.

Dù đôi mắt hắn bị che khuất, nhưng chưởng quầy vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, khiến toàn thân rùng mình.


“Chưởng quầy không muốn phối hợp? Gây trở ngại công vụ, có muốn vào nhà lao ngồi vài ngày không?” Nhiếp Minh Ly lạnh lùng hỏi người bên cạnh.


Chưởng quầy nuốt khan, lúng túng đáp: “Không dám, không dám, đại nhân xin cứ tự nhiên.



Hắn chỉ là lỡ miệng, sao lại nhiều lời như vậy chứ?

Chưởng quầy vội vàng chuẩn bị cho đội quan binh ập vào điều tra, đồng thời cũng sẵn sàng nghe những tiếng than phiền của khách hàng.


Nhưng Nhiếp Minh Ly vẫn giữ thái độ bình tĩnh, rất lịch sự đến trước từng phòng, ra hiệu cho quan binh gõ cửa.


Khi cửa mở, Nhiếp Minh Ly liền đưa thẻ bài chức vụ ra trước ngực.


Dù người trong phòng có hung hãn đến đâu, khi nhìn thấy thẻ bài quyền lực của hắn, đều ngoan ngoãn im lặng.


“Quấy rầy rồi, chúng ta đang truy tìm kẻ phạm tội, mong các vị phối hợp.

” Nhiếp Minh Ly nói nhẹ nhàng, sau đó đội quan binh phía sau liền tiến vào phòng điều tra.



Nhiếp Minh Ly cũng cẩn thận quan sát khắp phòng, chỉ khi thấy không có gì đáng nghi mới rời đi.


Mỗi phòng đều được kiểm tra tỉ mỉ, không bỏ sót.


Cho đến khi họ tới phòng của Nguyên Nguyên.


Nghe tiếng gõ cửa, Nguyên Nguyên chỉ khoác thêm áo ngoài rồi tiến đến hỏi: “Ai đó? Ca ca bảo ta không mở cửa cho người lạ.



“Tiểu hài tử?” Quan binh gõ cửa lẩm bẩm, ngạc nhiên nhìn Nhiếp Minh Ly, không ngờ bên trong lại là một đứa trẻ.


Dù Nhiếp đại nhân cũng còn trẻ, nhưng hoàn toàn không giống với đứa bé này.


Nhiếp Minh Ly cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, liền ra hiệu cho chưởng quầy đang căng thẳng đứng gần đó.


Chưởng quầy vội vàng chạy tới, chờ chỉ thị.


“Ngươi gõ cửa đi.


” Nhiếp Minh Ly chỉ vào cửa, rồi lùi lại một bước, nhường chỗ.


“Dạ, dạ.

” Chưởng quầy thanh giọng, gọi qua cửa: “Tiểu nha đầu, ta là Lưu chưởng quầy, hôm nay ngươi có gặp ta rồi, ca ca ngươi còn nói nếu có chuyện gì cứ tìm ta, ngươi còn nhớ chứ?”
Có thể đoán được chăng? Vì sao tiểu Nhiếp đại nhân lại phải che đôi mắt bằng một dải lụa?



Nguyên Nguyên ngừng lại một chút, rồi cất tiếng: “Nhớ chứ, chưởng quầy bá bá, có chuyện gì sao? Có phải ca ca đến đón ta về nhà không?”

“Không phải đâu, tiểu nha đầu, ca ngươi chưa đến, nhưng nơi này có vài vị đại nhân, họ muốn kiểm tra xem trong phòng ngươi có người xấu ẩn nấp không.

Ngươi yên tâm, họ đến để bảo vệ ngươi, hãy mở cửa cho họ vào xem, một lát là xong thôi.

” Chưởng quầy trấn an.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương