Bởi vì một câu phố xá sầm uất khai thẩm của Vương huyện lệnh, lượng người đến vây xem vốn đã đông, bây giờ càng đông hơn.
Sau khi di chuyển vào khu vực trung tâm đã sẵn sàng, ngoại trừ nhóm người trong thôn của Lâm Trạch ra, hầu như tất cả người ở huyện Thanh Sơn đều chạy đến xem náo nhiệt.
Có người chen chúc nhau trên đất trống, trên lầu của quán trà, thậm chí còn có người trèo lên tường rào để xem vì hiếm lạ.
Sau khi kinh hách ngắn ngủi qua đi, Vương huyện lệnh liền trấn định lại, biểu tình nghiêm túc ngồi thẳng lưng trên ghế.
Không cần điều tra thâm cung bí sử, Vương huyện lệnh thực sự giống như một vị thanh quan vì dân vì nước, cũng khó trách chỉ làm huyện lệnh trong ba năm liền thăng chức.
Lâm Trạch lặng lẽ đánh giá Vương huyện lệnh vài lần, trong lòng có điểm mấu chốt.
Hôm nay hắn sở dĩ có lá gan dám làm lớn như vậy, ngoại trừ luật pháp của triều Đại Tắc, còn nguyên nhân quan trọng nhất là Vương huyện lệnh sắp lên chức quan.
Đối với quan viên sắp lên chức mà nói, giữ vững thanh danh cuối cùng còn quan trọng hơn nhiều so với việc nhận hối lộ.

Trên dưới chỉ có một chức vụ nhưng lại bị hàng ngàn đôi mắt nhìn đến, hôm nay Vương huyện lệnh không muốn công chính cũng buộc phải công chính.
Bởi vì suy xét khoảng cách từ trấn Nam Dương đến huyện thành, Lâm Trạch đã viết ra một danh sách từ bị cáo, nguyên cáo, người hiềm nghi đến nhân chứng của vụ án.
Bằng cách này, đem toàn bộ người có liên quan đến thẩm tra hết, thứ nhất là tránh lãng phí thời gian, thứ hai tránh cho đêm dài lắm mộng.
Vì để đánh đối thủ không kịp trở tay, Lâm Trạch đã viết một bài phân tích vụ án bằng cách sử dụng hồ sơ tâm lý phạm tội , một điều rất phổ biến trong điều tra tội phạm ở hiện đại.

Đúng như tên gọi, đó là suy đoán tâm lý và suy nghĩ của hung thủ, dựa trên các chứng cứ để điều tra vụ án.
Về phương diện này, Lâm Trạch cũng không có chuyên nghiệp lắm, nhưng rốt cuộc hắn cũng thường xuyên xem các bộ phim hình sự trinh sát, vẫn học được vài phần.

Còn thêm học thức của nguyên thân bút ký, phân tích vụ án dựa trên cơ sở rõ ràng, Vương huyện lệnh sau khi đọc xong vô cùng kinh ngạc, hắn gần như cảm thấy không cần tái thẩm, trực tiếp để phạm nhân nhận tội cũng không thành vấn đề.
Ngay cả những người bị thẩm vấn đang quỳ dưới ở dưới đều ngây người, nếu không phải bọn họ không viết chữ, còn cho rằng đó là thư nhận tội của mình!
Đương nhiên, người bị kêu tên cũng không ngốc đến nỗi bị dọa như vậy liền nhận tội.
"Oan uổng quá Huyện đại nhân, tiểu nhân oan uổng......"
Mở miệng chính là mấy hạ nhân ở trong phủ Ngụy Hồng Trương, đó là những nha hoàn và gã sai vặt canh giữ ở hậu viện lúc trước.
Sau đó mới là lời phủ nhận của Lâm Kiến Văn, không có biện pháp, gã chính là một trong số người hiềm nghi mà Lâm Trạch đã viết ra, nếu gã không lập tức kêu oan, nhất định sẽ bị định tội!
Dù sao huynh đệ đã xé rách mặt, lúc này Lâm Trạch không cần lưu tình.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm Kiến Văn ở trong thôn, hắn đoán là đối phương đã dùng cái đuôi quét sạch sẽ.

Sợ sẽ không dễ dàng để dựa vào chuyện Ngụy Vân Anh làm chết Lâm Kiến Văn, vì thế hắn đã dời mục tiêu, đem những chuyện dơ bẩn xảy ra trong thôn nói ra hết.
Mấy năm nay mẹ con Trần Thục Cúc đã hất nước bẩn lên nguyên thân ra sao, hiện tại hắn sẽ trả lại hết.
Cho dù chuyện của Ngụy Vân Anh không làm Lâm Kiến Văn có việc gì, về chuyện huynh đệ Lâm gia tranh giành gia sản* truyền ra bên ngoài, từ nay về sau, thanh danh của Lâm Kiến Văn nhiều năm tích góp có thể mất hết, có thể thi khoa cử hay không không thể nói trước được.
*(Là chuyện hai mẹ con Trần Thục Cúc và Lâm Kiến Văn hạ thuốc, làm Lâm Trạch bị ngất trong lúc vào thi, thông đồng với vợ chồng Tiết Lượng nói Lâm Trạch say rượu định hi*p vợ Tiết Lượng => để tiền bạc trong nhà cho Lâm Kiến Văn hết.)
Mọi người nghe được đều bàn tán xôn xao, bọn họ không thể tin được đây là chuyện xảy ra trong một gia đình nghèo.
Lâm Kiến Văn hận đến mức muốn cắn nát hàm răng, hắn trăm tính ngàn tính, lại không tính được Lâm Trạch trăm triệu lại không màng tới mặt mũi của Lâm Tam Quý, đây hoàn toàn là báo thù muốn hủy diệt hắn.
Nhưng mà những chuyện đó đều do mẹ hắn ra tay, người khác nói thế nào thì nói, hắn không thừa nhận thì không có việc gì, về phần thanh danh đã đành phải vậy.
"Huyện lệnh đại nhân, ta và huynh trưởng là huyết mạch tương liên, ta không dám đố kỵ với huynh trưởng, mẹ của ta làm những chuyện hồ đồ đó cũng bởi vì tấm lòng cha mẹ, mong đại nhân khoan hồng độ lượng, mẫu thân đã ở từ đường trong thôn chịu phạt......!Đại ca, dù sao huynh và mẹ cũng có tình cảm dưỡng dục nhiều năm, huynh hãy tha thứ cho bà ấy đi."

Trong đầu óc mực đen chính là chuyển mình rất nhanh, bản lĩnh giảo biện của Lâm Kiến Văn không hề kém chút nào.
Trong một câu liền đem trách nhiệm đẩy đến trên người Trần Thục Cúc, làm người khác thấy gã rất trong sạch, lại dùng hiếu tự áp chế hắn, lời ngầm chỉ vào Lâm Trạch có thù tất báo dù là mẫu thân đều oán hận hết.
Trong bông có kim* chính là kỹ năng của Lâm Kiến Văn.
Trong bông có kim*(绵里藏针): Có cái kim ẩn trong sợi bông, miêu tả sự mềm mại nhưng cứng rắn; nó cũng ẩn dụ cho vẻ ngoài nhân hậu nhưng lòng dạ hiểm độc.
Lâm Trạch biết gã sẽ làm như vậy, vỗ tay cũng gã diễn kịch, làm đôi mắt bi thương đỏ lên, ăn miếng trả miếng.
"Nhị đệ nói quá lời, tuy Trần thị và ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dù sao ta cũng từng kêu bà ấy một tiếng mẹ, những chuyện đó đều đã qua hết rồi.

Hôm nay ta không phải là đến cáo trạng Trần thị, phần đơn kiện chỉ là phân tích các sự việc xảy ra mà thôi, nhị đệ đừng vì những chuyện đó mà thương tâm."
" Đừng trì hoãn phố xá sầm uất khai thẩm của mọi người, trước tiên ngươi vẫn nên nói về tình huống xảy ra năm đó, vì sao nhị đệ lại đỡ ta đang say rượu tiến vào hậu viện Ngụy phủ đi, nếu như nhị đệ vô tội, đại ca sẽ bồi tội với ngươi, nhưng nếu......!Tóm lại, đại ca chỉ muốn lấy lại sự trong sạch, nhiều năm oan khuất khó có thể hóa giải.
Mọi người nghe xong, đúng vậy, bọn họ không phải đang nói về chuyện xảy ra ở Ngụy gia sao, sao lại chuyển sang chuyện khác, mọi người còn chờ xem xong náo nhiệt rồi trở về làm việc mà.
Đột nhiên, ánh mắt quần chúng nhìn về Lâm Kiến Văn có điểm khó chịu, cảm thấy tú tài này kiến thức nhất định không tốt, năng lực lý giải có vấn đề.
Nguyên cáo chỉ đang phân tích mà thôi, bọn họ cảm thấy việc đó rất là bình thường, Lâm Kiến Văn này đã gấp gáp kể khổ sang chuyện khác, chuyện hiện tại đòi công đạo mới là quan trọng!
"Lâm Trạch tú tài nói rất có lý, Lâm Kiến Văn lang quan ngươi trả lời ngày đó vì sao lại đỡ người đi đến hậu viện Ngụy phủ? Chẳng lẽ, ngươi không biết hậu viện là nơi của các phu nhân cô nương, không thể tùy tiện đi vào sao?"
Vương huyện lệnh đánh nhịp, bởi vì hai người đều cùng họ Lâm lại đều là tú tài, hắn chỉ có thể xưng hô khác nhau.
Cách suy nghĩ hiện tại của hắn đã bị hồ sơ tâm lý tội tạm của Lâm Trạch rơi vào hố sâu, cảm thấy toàn bộ quá trình của vụ án giống như Lâm Trạch đã phân tích, Lâm Kiến Văn chính là người tình nghi số một.
Mỗi lần hắn so chiêu với Lâm Trạch đều như tay đấm vào bông, sắc mặt của Lâm Kiến Văn không xong rồi, mọi người đều bàn tán về hắn, hắn chỉ có thể nắm chặt tay, ngoan ngoãn giải thích

"Hồi bẩm đại nhân, lúc trước ta không phải cố ý đỡ huynh trưởng đi vào hậu viện Ngụy phủ, khi đó ta cũng là lần đầu tiên đi đến Ngụy phủ, ta thấy trong sân không có hạ nhân canh giữ, liền cho rằng đây là sân dành cho khách khân, lúc này mới đỡ huynh trưởng đi vào......"
Lời này của hắn cũng không phải là giả.
Tuy rằng hắn từ nhỏ đã đố kỵ tài đọc sách của Lâm Trạch và được cha yêu thương, nhưng khi đó hắn chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, cho dù hắn có mưu mô đến đâu, cũng không có lá gan nghĩ ra một kế hoạch chu đáo để làm hại Lâm Trạch.
Lúc đó là do hắn ngẫu nhiên nhìn đến hậu viện Ngụy phủ không có ai canh giữ, lúc này hắn mới nghĩ ra cái kế chuốc say Lâm Trạch, đem người ném tới hậu viện, chỉ cần thanh danh của Lâm Trạch hỏng rồi thì không thể đọc sách, hắn sẽ được độc chiếm hết tiền bạc trong nhà.
Đây cũng là lí do vì sao Lâm Kiến Văn không sợ Lâm Trạch cáo trạng, bởi vì không có chứng cứ chứng minh hắn cố ý, ai kêu hậu viện Ngụy phủ không có người canh giữ chi.
"Ngươi có nhân chứng chứng minh lời nói này hay không?"
"Có, Kiều tú tài ở thôn Sơn Tây, lúc đó là chúng ta cùng nhau uống rượu, ta và hắn cùng nhau đỡ đi, chẳng qua vừa bước đến cổng vòm ở hậu viện Ngụy phủ, Kiều tú tài đã bị người khác gọi đi......"
Lâm Kiến Văn rất tự tin, nói có sách mách có chứng hắn không cần sợ.
Vì thế, biết được Lâm Trạch muốn cáo trạng để rửa oan về chuyện Ngụy phủ, hắn liền cố ý kêu Kiều tú tài hôm nay cũng tới đây.
Lâm Trạch trong lòng thầm nghi, chẳng lẽ hắn thực sự đúng là oan uổng Lâm Kiến Văn? Chuyện lúc trước ở Ngụy phủ là do Lâm Kiến Văn không cẩn thận?
Tuy có nhân chứng chứng minh, nhưng hắn không tin......
Vương huyện lệnh nghe vậy, lập tức kêu Kiều tú tài ra hỏi chuyện, Kiều tú tài làm chứng, Lâm Kiến Văn xác thực không nói dối.
Ngụy Hồng Trương vẫn luôn lắng nghe, đối với kết quả này liền nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Lâm Trạch hừ lạnh
"Lâm Trạch, lúc trước ngươi xông vào phòng của con gái ta vốn dĩ là do vấn đề của ngươi, ngươi còn biện minh gì nữa? Đem chuyện xưa nhắc lại, còn nháo một trận lớn như vậy, ngươi muốn bức tử con gái của ta là vì trả thù ta đã đuổi ngươi khỏi tư thục sao......"
Những lời này hoàn toàn là nói về tội lỗi của Lâm Trạch, có vẻ như chính con gái hắn mới là người vô tội phải chịu đựng toàn bộ sự việc.
Tuy mấy năm nay Lâm Trạch đã chịu khổ, nhưng xét đến cùng đều là do chính mình uống say, nữ nhi Ngụy gia không duyên cớ cũng bị liên lụy.
Hiện tại xem như Lâm Trạch nháo đến toàn bộ người ở huyện Thanh Sơn đều đã biết, thực sự có chút quá mức.
"Ngụy phu tử tạm thời đừng vội, Lâm Kiến Văn chỉ là một trong số những người hoài nghi mà thôi, Lâm Trạch đương nhiên sẽ không đem loại chuyện này nháo lớn.


Nhưng ngày đó ở Quách phủ là do Ngụy nương tử kích động muốn lấy lại công đạo, mọi chuyện là do ta làm nên, sao ta có thể để cho Ngụy nương tử xuất đầu lộ diện mà đi cáo trạng được......"
Lâm Trạch khẻ mỉm cười, hai câu liền xoay chuyển được tình thế, lập tức lại kéo được hảo cảm của quần chúng.
Loại chuyện bức tử phụ nhân lớn như vậy hắn cũng thấy xấu hổ, chuyện này vốn dĩ là do Ngụy Vân Anh muốn báo quan, lúc ở Quách phủ ồn ào đến lợi hại như thế tại sao không chịu suy xét thanh danh quan trọng chứ?
Biết hắn có kết cục thảm hại hơn, trong lòng cô ta liền thoải mái lại muốn hắn một điều nhịn chín điều lành, ha hả, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế.
Đáp trả Ngụy phu tử xong, Lâm Trạch tiếp tục nói
"Nếu Lâm Kiến Văn không cẩn thận mang ta đi đến hậu viện Ngụy phủ, vậy thì nghi vấn lớn nhất là Ngụy phủ rõ ràng mở tiệc chiêu đãi khách nhân, vì sao lại không có hạ nhân canh gác ở hậu viện Ngụy phủ?"
"Cho dù tiền viện thiếu nhân lực đi gọi người tới hỗ trợ, dựa theo tình hình chung sẽ không kêu hạ nhân ở hậu viện, càng không kêu tất cả mọi người đi cùng một thời điểm, bỏ mặc phu nhân và tiểu thư một mình, điều này thật sự không phù hợp với lẽ thường......"
Đây mới là điểm nghi ngờ nhất trong chuyện này, cũng là mấu chốt để phán án.
Mọi người cũng phản ứng lại để tìm trọng điểm, đúng vậy, đúng là ngày đó Ngụy phủ đã mở tiệc chiêu đãi khách nhân, trong phủ chắc chắn sẽ có rất nhiều khách nam, ngay cả gia đình bình thường đều sẽ làm tốt tránh cho phụ nhân và tiểu ca nhi tị hiềm, Ngụy phủ không có khả năng sơ sẩy như vậy.
Không nghĩ đến thì thôi, một khi đã nghĩ đến xác thật chuyện này có lỗ hổng rất lớn.
Phân tích này cho thấy, chuyện này quả thực là có vấn đề, hậu viện Ngụy phủ không có hạ nhân canh gác, không thể dùng lí do là kêu người đi làm việc rời đi mà giải thích.
"Còn một chuyện nữa, ngày đó Ngụy tiểu thư cũng uống say, thế nhưng bên người lại không có nha hoàn hầu hạ, sự trùng hợp này thật đáng nghi ngờ.".

Đam Mỹ H Văn
"Bang!"
Vương huyện lệnh đập kinh đường mộc* một cái, nhìn về phía hạ nhân Ngụy phủ, lạnh giọng thẩm vấn
Kinh đường mộc* (惊堂木): là khối gỗ được các quan huyện sử dụng khi thẩm án
"Các người nên nói sự thật, vì sao các ngươi lại không canh gác ở hậu viện trong ngày mở tiệc đó?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương