Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền Khảo Thí Dưỡng Gia
-
Chương 14: Chương 14
Ăn cơm sáng xong không vội thu dọn hành lý trong phong, Lâm Trạch mang Chương Tụ quét dọn nhà cũ trước.
Thời điểm đi ngang qua sân, trong phòng truyền ra tiếng Lâm Tam Quý tức giận và Trần Thục Cúc kêu khóc, mơ hồ nghe thấy chữ phân gia, bạc, xem ra Trần Thục Cúc vẫn không chịu từ bỏ.
Tuy Lâm Tam Quý không thích Trần Thục Cúc, nhưng mấy năm nay đối xử không tồi với Trần Thục Cúc, bạc và khế đất trong nhà đều do mụ giữ.
Nếu phu thê nhà khác cãi nhau thì cũng nhanh chóng hòa thuận, nhưng Trần Thục Cúc là loại nữ nhân chuyên gây tai họa, chỉ biết châm dầu vào lửa không làm nhà được yên ổn, căn bản không hiểu phu thê chi đạo là gì.
Phu thê chi đạo*: đạo làm vợ chồng.
Lâm Tam Quý thành thật mới làm cho đối phương kiêu ngạo nhiều năm như vậy.
Lâm Trạch không chịu ảnh hưởng chướng khí mù mịt ầm ĩ đó, tâm tình rất tốt nắm tay phu lang nhà mình đi đến nhà cũ.
Tuy thông qua ký ức của nguyên thân làm hắn hiểu biết thế giới này, nhưng tận mắt nhìn thấy có cảm giác không giống nhau.
Thôn Hà Bá trong phạm vi trăm dặm cũng coi như có điều kiện không tồi, nhưng so với nông thôn nghèo khổ Lâm Trạch gặp ở hiện đại còn lạc hậu hơn.
Nhà gạch ngói xanh đều không có, nhà gạch ngói đất là tốt nhất ở trong thôn, đại bộ phận vẫn là nhà tranh tường đất, nhìn chính là hai chữ nghèo khổ.
Đa số người dân trong thôn dân vừa đen vừa ốm, rõ ràng là nông dân lao khổ, quần áo cũng chắp vá nhiều hơn.
Cũng may quốc gia này gần mười mấy năm không có chiến loạn, điều kiện sinh hoạt không tốt nhưng cũng an ổn, tinh thần diện mạo không tồi, người cũng nhiệt tình.
Trên đường gặp phải thôn dân trêu ghẹo Lâm Trạch nắm tay phu lang, hắn cũng không buông tay, ngược lại còn trả lời người khác:
"Trước kia là ta không tốt làm khổ A Tụ, ta thật sự là một tên hỗn đản.
Hiện giờ ta mới biết A Tụ rất tốt, các chú thím về sau nếu thấy ta lại hồ đồ khi dễ A Tụ, các vị cần phải thu thập giáo huấn ta thật nghiêm khắc, ngàn vạn lần đừng bỏ qua."
"Tụ ca nhi chính làm việc nghe lời nhất trong thôn, ngươi phải đối tốt với cậu, bằng không dựa vào những lời này của ngươi, chú thím sẽ đến giáo huấn ngươi"
Đa số người trong thôn rất giản dị, mặc kệ Lâm Trạch thuận miệng nói như thế nào, bọn họ vẫn coi là thật.
Tụ ca nhi từ nhỏ mệnh không tốt, phụ thân chết sớm, cô nhi quả phụ ở Chương gia không được chiếu cố tốt, bắt làm việc như trâu ngựa, còn bị mắng cả ngày.
Vất vả lớn lên bị Chương gia hoán đổi hôn sự tùy tiện gả đi, không được tướng công yêu thích cả ngày bị đánh chửi, trong thôn nhìn thấy ai cũng nói đáng thương.
Mẫu tử Chương Tụ ở trong thôn có nhân duyên không tồi, cho nên được giúp đỡ và chuyện trò cũng nhiều.
Trong trí nhớ Lâm Trạch đều biết, những điều trước kia hắn không thể thay đổi, nhưng hiện tại Chương Tụ là phu lang của hắn, hắn sẽ không để A Tụ chịu khổ.
"Chú thím nói đúng, ta về sau sẽ luôn yêu thương A Tụ."
Nói nhiều cũng không bằng dùng hành động để chứng minh, mỉm cười ấm áp cùng thôn dân trên đường tiếp đón vài câu, Lâm Trạch vẫn nắm tay Chương Tụ không buông ra.
Nửa điểm không thấy thẹn thùng, ngược lại còn khoe khoang ân ái.
Chương Tụ đi theo hắn, lặng lẽ nhìn lén hắn vài lần, má có chút hồng.
Xưng hô A Tụ gì đó quá thân mật rồi, còn làm trò nắm tay cậu.
Diễn kịch cũng không cần thiết làm như vậy, danh nghĩa phu phu này quan hệ không tốt lắm đâu, Lâm Trạch không sợ Chương Ngân Châu hiểu lầm sao?
Không biết Lâm Trạch muốn làm gì, Chương Tụ chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, nhìn tay mình bị nắm có chút không quá tự tại.
Các thôn dân nhìn thấy cũng âm thầm hiếu kỳ.
"Ài, ta xem Lâm Trạch thật sự đã thay đổi, hắn trước kia thật sự oán hận Tụ ca nhi, hiện tại nghĩ thông suốt rồi, sinh hoạt sau này chắc sẽ tốt hơn."
"Có thể không nghĩ thông suốt sao, biết được sự tình Lâm gia sáng nay, đổi lại là ai cũng bị đả kích đến tính tình đại biến, người thân trong nhà cũng chỉ có phụ thân và phu lang không rời bỏ hắn.
Lâm Trạch nếu như không nghĩ thông suốt sao dám ngỗ nghịch với Trần Thục Cúc, Lâm Trạch trước kia là đứa hiếu thuận."
"Rốt cuộc cũng là người đọc sách hiểu biết lý lẽ, nếu không phải bị buộc đến đường cùng, Lâm Trạch cũng không làm như vậy.
Thời điểm phân gia hắn không muốn nhiều, sợ phụ thân hắn ở Lâm gia làm việc cực nhọc đi."
"Đúng vậy, trước kia ta còn cảm thấy Lâm Trạch tính tình thanh cao kỳ quái, bản thân về sau sinh hoạt không tốt, thời điểm phân gia còn nghĩ cho phụ thân hắn.
Nếu là nhà khác, một đám nhi tử sẽ nghĩ cách để được phân tài sản nhiều hơn"
"Những điều khác ta không dám nói, nhưng Lâm Trạch thích Chương Ngân Châu lâu rồi, sao chỉ trong một đêm có thể nghĩ thông suốt hồi tâm chuyển ý? Ta đoán là diễn kịch cho mọi người xem, nói không chừng lát nữa bán ruộng được phân lấy lòng Chương Ngân Châu!"
Nhiều đại thẩm bĩu môi, lặng lẽ nhiều chuyện:
"Ta nói cho các người biết, Lâm Trạch muốn lấy lòng mang Chương Ngân Châu tuyệt đối là thật, ngày đó ta chính tai nghe Lâm Trạch nói, hắn muốn bán Chương Tụ đổi thành lộ phí."
"Không có nào, ngươi đừng có nói bừa, Lâm Trạch hiện tại là tú tài vừa nghèo vừa không có tiền đồ, Chương Ngân Châu sao đồng ý được? Không có khả năng."
"Cô nương Chương gia kia tâm lớn lắm."
......!
Nhà cũ Lâm gia ở bên cạnh rừng trúc nhỏ trong thôn.
Là nhà ngói tường đất, tuy không bằng tường gạch nhưng cũng tốt.
Không cần phiền toái sửa chữa lại.
Lâm Trạch cứ nghĩ Lâm gia cũng nghèo, kỳ thật Lâm gia tương đối giàu có trong thôn này.
Nguồn thu nhập của thôn dân không nhiều, ngoài trồng trọt ra thì chỉ đi làm công ở trấn trên, một năm làm việc cực khổ trừ bỏ chi phí sinh hoạt căn bản cũng không có dư, sinh hoạt quá mức gian khổ.
Trong thôn có mấy hộ gia cảnh tương đối tốt, cơ bản đều là người có tay nghề.
Giống như Lâm Tam Quý tuổi trẻ có vận khí tốt, học được tay nghề sao trà, tuy không kiếm được rất nhiều bạc nhưng cũng chu cấp ra hai tú tài và nuôi sống người ở Lâm gia.
Trước kia nhà cũ là cho cả gia đình cùng sống, cho nên sân rất lớn và phòng cũng nhiều, hiện tại bọn họ ở cũng không hết.
"Chúng ta tạm thời quét tước nhà chính, phòng ngủ, phòng bếp và cái sân là được, chờ kiếm tiền nhiều hơn thì xây nhà mới."
Lâm Trạch tạm thời vừa lòng với nhà cũ này.
Dù sao ở cũng không được bao lâu, chờ kiếm được tiền liền xây nhà mới.
Hắn rốt cuộc cũng lăn lộn rất lâu ở hiện đại, không đến mức hoàn cảnh thay đổi liền trở thành phế vật.
Hắn cũng có cách kiếm tiền để nuôi dưỡng phu lang của mình.
Dù sao truyền thống nhà họ Lâm đời đời đều kiếm tiền sủng lão bà, làm không được đừng nói bản thân mình là người nhà họ Lâm!
Trong lòng hắn đã có kế hoạch sinh hoạt về sau, phân gia chỉ là bước đầu tiên, hiện tại nên sửa sang lại nhà cũ.
Đã nói thì làm liền, cho Chương Tụ quét sân là được, gánh nước quét dọn nhà ở hắn làm là được.
Chương Tụ muốn nói lại thôi, Lâm Trạch cũng mặc kệ, vén tay áo bắt đầu làm việc.
Tuy thân thể này không phải của mình ở hiện đại, nhưng Lâm Trạch phát hiện thân thể này theo thời gian biến hóa, sức lực trên người, độ linh hoạt từ từ trở nên quen thuộc, cảm giác giống như thân thể của hắn ở hiện đại.
Lúc Lâm Trạch múc nước ở trong giếng, phát hiện dung mạo của nguyên thân tương tự hắn, trừ bỏ trẻ hơn một chút, ngũ quan không có biến hóa.
Vậy là tốt rồi, Lâm Trạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn có thể tiếp thu mình xuyên qua, nhưng xuyên thành gương mặt xa lạ khác hắn có chút khó chịu, trực tiếp nhất là khi có hài tử, rõ ràng con của hắn lớn lên lại giống người khác, việc này đau trứng lắm!
Trước cửa.
"Phanh phanh phanh."
"Tụ ca nhi Tụ ca nhi, mau mở cửa ra.
Ta là Lạc ca nhi nè, ta mới vừa nghe nói nam nhân của ngươi mới phân gia, ta mang Phong ca tới giúp ngươi thu dọn nhà ở, ra lấy đồ vật nhanh lên, mệt chết ta rồi."
Quét dọn một lúc, cửa trước đã bị gõ vang, âm thanh nam hài vang lên.
Nghe khẩu khí rất quen thuộc có thể đoán được quan hệ đặc biệt tốt.
Lâm Trạch nghe thanh âm này không quá quen thuộc, bất quá trên mặt Chương Tụ lộ ra tươi cười, xem biểu tình Lâm Trạch không có gì, liền chạy qua mở cửa.
Lần đầu tiên thấy Chương Tụ vì người ngoài mà cười như vậy, Lâm Trạch nhìn bóng dáng đối phương vui sướng trong lòng chua xót, cảm thấy tướng công như mình lại xếp hạng rất thấp trong lòng phu lang.
Nhưng phu lang hắn cười rộ lên quả nhiên rất đẹp, bên ngoài hình như là ca nhi, hắn miễn cưỡng không ghen ghét.
Buông đồ vật trên tay, Lâm Trạch đưa mắt nhìn thử.
Có hai người đứng trước cửa, trong đó một người giữa mày có nốt chu sa, là ca nhi gần tuổi với Chương Tụ, có tính cách cởi mở bộc trực
Người còn lại là thanh niên mày rậm thân hình cao lớn, tướng mạo chính khí, cơ bắp tứ chi phình phình, vừa thấy chính là người cường tráng biết võ.
Trên tay hai người đều mang theo đồ vật, trên lưng cõng sọt tre, nhìn dáng vẻ mang theo không ít đồ vật.
"Lạc ca nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải thăm ngoại tổ mẫu* sao? Còn Hà đại ca không phải săn thú trên núi sao? Sao hai người cùng đến đây?"
Ngoại tổ mẫu*: bà ngoại.
Chương Tụ cao hứng mở cửa, quả nhiên là bằng hữu chơi từ nhỏ đến lớn Trịnh Tiểu Lạc.
Thanh niên mày rậm bên cạnh là Hà Hướng Phong, là đại ca ca cùng bọn họ lớn lên, quan hệ rất tốt, hơn nữa Hà Hướng Phong là hôn phu của Lạc ca nhi, hai người là thanh mai trúc mã, họ cũng sắp thành thân rồi.
"Ta trở về đêm qua, Phong ca đi đón ta."
Trịnh Tiểu Lạc ngượng ngùng trả lời, mắt nhìn người bên cạnh sủng nịch cười với mình, mới tiếp tục nhìn Chương Tụ:
"Ta nghe nói Lâm gia náo loạn lên, nam nhân của ngươi còn phân gia, người trong thôn còn nói Lâm Trạch mang ngươi tới nhà cũ quét dọn chuẩn bị chuyển nhà, ta liền lôi kéo Phong ca lại đây, thuận tiện mang cho ngươi vài thứ, bằng không chỉ dựa vào ngươi bao giờ quét mới xong cái nhà lớn như vậy? Tên hỗn đản kéo ngươi ra ngoài sợ là viện cớ tìm biểu tỷ ngươi.
Ai mà không biết hắn xấu xa!"
Trịnh Tiểu Lạc nói đến tức giận, Tụ ca nhi tốt như vậy, sao lại gả cho hỗn đản Lâm Trạch để chịu khổ.
Đây là chuyện nhà người ta người người không tiện xen vào, có thể giúp Tụ ca nhi được phần vào hay phần đó, thuận tiện chửi hai câu giúp Tụ ca nhi hết giận.
Vì còn đứng ngoài cửa không có đi vào, nên bọn họ cũng không nhìn thấy Lâm Trạch.
Lời đều đã nói, Chương Tụ ngăn cản không kịp, Trịnh Tiểu Lạc nói xong liền đem đồ vật trên tay đưa cho Chương Tụ, sau đó cùng Hà Hướng Phong vào nhà hỗ trợ.
Vừa vào cửa gặp được Lâm Trạch đứng ở trong sân.
Trịnh Tiểu Lạc sợ tới mức lùi về sau một bước, âm nói lắp bắp, "Ngươi ngươi ngươi......"
Nói xấu sau lưng người ta xong liền gặp chính chủ, thật sự có điểm kinh hách.
Tuy cậu không chỉ đích danh nhưng tên hỗn đản trong miệng cậu đều biết là ai.
Chương Tụ thấp thỏm vô cùng, sợ hãi Lâm Trạch nổi nóng, Trịnh Tiểu Lạc trong lòng không có ý xấu, nhưng lời nói dễ dàng đắc tội với người ta.
Vì tránh xung đột xảy ra, cậu chạy nhanh đến nắm tay áo hắn, sau đó căng da đầu hướng Lâm Trạch gọi "Tướng công......"
Có chút thẹn thùng, coi như là đánh cuộc một phen, cậu phát hiện Lâm Trạch hôm nay đặc biệt thích nghe xưng hô này, hồi sáng cậu không chịu gọi tướng công trên mặt Lâm Trạch rõ ràng thực thất vọng.
Thái độ hôm nay của Lâm Trạch đối với cậu cùng ngày thường không giống nhau, thừa dịp hắn còn sủng ái cậu, cậu hơi lớn mật một chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu......!Nhỉ?
Chương Tụ ngừng thở quan sát biểu tình của Lâm Trạch.
May mắn ông trời không trêu đùa cậu, quả nhiên khi Lâm Trạch nghe cậu gọi hắn là tướng công, trên mặt liền lộ ý cười vui vẻ.
"Nguyên lai là Lạc ca nhi và Hà huynh, sớm nghe A Tụ nhắc tới hai người, ngộ hạnh."
Được phu lang lấy lòng, Lâm Trạch vô cùng cao hứng đi lên chào hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc ca nhi: Ta là thần trợ công được gió lớn thổi đến......^O^/
Nhà tranh tường đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook